Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tiểu Vũ
TG: Cảm giác viết thật cẩu huyết, nhưng là ta viết thực thích – -+ oa ha ha ha
VN: Ta tán thành là thực cẩu huyết, và ta thích điệu cười của tác giả lau mồ hôi
“Đại thúc, tôi còn tưởng là về nhà.”
Vi Khinh Hải ở nhà Hứa Tử Minh qua một tuần, vào ngày cuối tuần, bọn họ ngồi bên bàn ăn, Hứa Tử Minh ăn hổ da tiêm tiêu Vi Khinh Hải tự tay nấu, vừa cho vào miệng liền nghe thấy đứa nhỏ trước mặt nói như vậy.
“A?! Vì sao?” Hứa Tử Minh buông đũa trong tay, bộ dáng khó hiểu.
Đứa nhỏ ngồi ở đối diện bàn ăn vẫn không động đũa, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng sầu lo. “Không vì cái gì, chính là nghĩ muốn về.”
Hứa Tử Minh thấy mặt Vi Khinh Hải không vui, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng nói: “Ngày mai là cuối tuần, không bằng anh mang em đi chơi?” Dù sao cậu chính là đúa nhỏ, thích đi chơi là sự ngây thơ chất phác luôn tồn tại. Tuy rằng đooi khi Vi Khinh Hải nói lời ác độc khi nói chuyện, kỳ thật cậu vẫn là một đứa nhỏ ngoan, nhìn đồ ăn đầy trên bàn cơm liền biết không chỉ là đứa nhỏ ngoan, còn là người cẩn thận.
“Tôi không muốn đi……” Vi Khinh Hải lắc đầu, gạt bỏ đề nghị của Hứa Tử Minh.
Hứa Tử Minh cảm giác có chút khó xử, vắt hết óc cũng không nghĩ ra biện pháp gì. “Cái này…… nhưng mà…… anh hiện tại không có khả năng cho em về……” Lời vừa nói ra, Hứa Tử Minh hối hận không kịp.
“Cái gì? Không thể cho tôi vể? Vì sao?!” Vi Khinh Hải nghe vậy lập tức trừng lớn mắt nhìn Hứa Tử Minh. Vì sao Hứa Tử Minh lại nói như thế? Chẳng lẽ anh ta có cái gì dấu mình sao? “Đại thúc, chú mau nói thật cho tôi!” Chốc lát biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói Vi Khinh Hải cũng cao lên.
“A? Anh không biết……” Hứa Tử Minh hiểu lời nói của mình vừa làm bại lộ vài chuyện vốn nên giấu Vi Khinh Hải, trong lúc nhất thời không biết đáp lại vấn đề của đối phương như thế nào, chỉ có thể dùng lời nói thô kệnh muốn dừng cuộc nói chuyện.
Nhưng mà, Vi Khinh Hải thông minh như vậy sao có thể buông tha anh, từ chỗ ngồi đứng lên đi đến bên cạnh Hứa Tử Minh, hung hăng trừng anh, “Nếu hiện tại chú không nói cho tôi biết, tôi liền bỏ đi ngay bây giờ!” Cậu cũng lười nói nhảm, nói xong liền xoay người muốn đi.
“Chậm chút đã ––” Hứa Tử Minh vội vàng bắt được cánh tay cậu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không hề tươi cười của Vi Khinh Hải, đành phải cứng nhắc gật đầu đáp ứng. “Anh nói em có thể về, nhưng hiện tại tạm thời còn chưa thể đi.”
“Được rồi, vậy chú mau nói đến tột cùng là nguyên nhân gì?” Vi Khinh Hải tuy rằng trả lời như vậy, nhưng cậu đã mơ hồ cảm thấy chuyện này liên quan tới Thái Hiên Sinh, cho nên tạm thời nghe chân tướng từ miệng Hứa Tử Minh, rồi sau đó tính nên làm thế nào.
Sau khi Hứa Tử Minh đem mọi chuyện hoàn toàn giải thích một lần, Vi Khinh Hải từ biểu tình kinh ngạc chuyển thành trợn mắt nghiến răng.
“Đại thúc, tôi thực sự nghiêm trọng khinh bỉ chú!” Nói xong cũng không quay đầu lại trở lại phòng mình, phanh một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Nhìn Vi Khinh Hải tức giận không nhẹ, Hứa Tử Minh bất đắc dĩ hít một tiếng, không nói gì nhìn thức ăn đầy trên bàn, hoàn toàn không có khẩu vị.
Sáng sớm ngày hôm nay Thái Hiên Sinh nhận được điện thoại Vi Khinh Hải gọi tới, Vi Khinh Hải nói qua điện thoại là sẽ lập tức trở về gấp, đồng thời còn hỏi thân thể anh sao rồi. Thái Hiên Sinh cười đáp lại cậu vì sao không chơi thêm mấy ngày, nói thân thể anh cũng không tệ lắm, người bạn Hà Văn giới thiệu mỗi ngày đều nấu món ngon cho anh ăn.
Bên kia điện thoại Vi Khinh Hải nghe ra tâm trạng của Thái Hiên Sinh không tệ, xem ra anh cũng không biết chuyện này là Hứa Tử Minh cùng Hà Văn, còn có một gia khỏa khác âm mưu, vốn định mở miệng nói ra nhưng Hứa Tử Minh ở một bên dùng tay ra hiệu cậu đừng nói, hơn nữa mọi chuyện chờ cậu về nói cùng Thái Hiên Sinh có vẻ tốt hơn.
Thái Hiên Sinh cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng mình. Xem ra hôm nay thời tiết không tệ, anh muốn ra ngoài đi lại một chút, không biết người bạn của Hà Văn kia có muốn đi cùng không. Nghĩ tới đây, anh lập tức xoay người đi đến phòng Tiểu Bạch ở, cửa phòng hơi hé mở lộ ra một khe hở hẹp, loáng thoáng nghe được trong phòng có tiếng người nói chuyện.
Đang gọi điện thoại sao? Thái Hiên Sinh thầm nghĩ, tạm thời không tìm cậu nữa. Vừa mới quay người đi đến thang lầu, lại nghe được âm thanh quen thuộc đã lâu, thanh âm kia đến giờ anh cũng không quên –– là tiếng của Tần Phát Huy. Vì sao người này lại ở chỗ này? Nghi hoặc ở đáy lòng anh dần dần lan tràn, không có sự đồng ý của chủ nhân căn phòng liền lén lút đi vào. (VN: lau mồ hôi anh là chủ nhà có được không??)
Tần Phát Huy đang ở toilet chỉnh sửa bộ mặt của mình đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, cậu đã tắt máy rất nhiều ngày, hôm nay vừa mở liền nhận được điện của vị mẫu thân. Ấn nhận trò chuyện, âm thanh của mẹ truyền đến từ bên kia điện thoại, tựa như tức giận vô cùng.
“Phát Huy, vì sao nửa tháng mày không đi học? Thầy giáo ở trường mấy hôm trước gọi điện thoại tìm mẹ, nói mày vẫn mãi không đi học, rồi còn kiên quyết tắt máy? Mày đến cùng là đang làm cái gì?” Mẫu thân giận không thể át quát.
“Lão mẹ, chỉ là con tạm thời có chút việc phải làm, cho nên không đi học.” Tần Phát Huy ở nhà hướng tới sợ hãi mẹ hơn, cha luôn luôn rất ít quản chuyện nhà, hết thảy đều là do mẹ phụ trách.
“Có cái chuyện trọng đại gì cần mày tới làm? Ngay cả trường học cũng không đi, mày còn muốn tiếp tục học hành không hả?” Mẫu thân nghe con trả lời như vậy, lửa giận trong lòng càng tăng thêm một tầng.
“Cái này…… Lão mẹ, con còn có chuyện, bàn lại với mẹ sau.” Tần Phát Huy căn bản là không chống đỡ được, đành phải lập tức chấm dứt cuộc trò chuyện, nhanh chóng kết thúc điện thoại với mẹ rồi lại tắt máy.
Không khỏi hít sâu một tiếng, Tần Phát Huy mới đem tinh thần khôi phục đến cái gương trước mặt, nhìn chòm râu giả của mình đã dán tốt, còn thiếu cái kính mắt chưa đeo, cẩn thận giả dạng cậu cũng không có phát hiện lúc này Thái Hiên Sinh đứng ở cửa chăm chú nhìn mình.
Mọi cử chỉ trước gương của Tần Phát Huy, đều bị Thái Hiên Sinh xem ở trong mắt. Anh không thể đè nén xuống sự sợ hãi không biết tên trong lòng mình, toàn thân cao thấp đều nhịn không được phát run. Không tiếng động đi ra khỏi phòng người kia, trong đôi mắt là một mảnh tro tàn. Anh không rõ vì sao bạn của Hà Văn đột nhiên biến thành Tần Phát Huy, anh cũng không hiểu được vì cái gì Tần Phát Huy lại ở tòa thành của mình, rát nhiều cái vì sao nhưng nay anh lại không thể giải thích cho chính mình……
Nguyên bản anh nghĩ sau khi mình đi vào nơi này, có thể tránh né sự tìm kiếm của Tần Phát Huy. Anh muốn quên mọi chuyện trước kia, đành phải cùng đứa nhỏ của mình vững vàng sống qua ngày, anh không hi vọng cái gì xa vời, chỉ cầu một sự an ổn. Nhưng mà, nay anh phát hiện ra một chuyện khiến cho anh chịu đả kích không nhỏ, thì ra né tránh bỏ chạy, trốn đi trốn lại vẫn là không tránh thoát lòng bàn tay Tần Phát Huy.
Nghĩ tới đây, thân thể Thái Hiên Sinh càng không ngừng rét run, anh nhìn đoạn cầu thang muốn đi xuống lầu, nhưng tâm thần hoảng hốt làm dưới chân lảo đảo một cái, cứ như vậy cả người ngã xuống dưới thang lầu. Cảm giác được thân thể va chạm ở thang lầu mang theo đau đớn, theo bản năng vây hai tay quanh cái bụng đã hở ra của mình, con không thể có việc gì nha……
Thân thể Thái Hiên Sinh không hề phòng bị ngã xuống chân cầu thang, trước mắt nhất thời tối đen, lâm vào hôn mê.
Lúc này, Tần Phát Huy ở trong toilet bỗng nghe bên ngoài vang một tiếng động lớn, vội vàng ra khỏi phòng nhìn hướng phát ra âm thanh, khiến cho mình nhìn thấy một màn kinh tâm động phách. “Hiên Sinh ––” Hét thảm một tiếng, cậu lập tức chạy tới cầu thang, vội vàng chạy xuống lầu nâng Thái Hiên Sinh đang nằm trên mặt đất dậy.
Lúc này Thái Hiên Sinh sắc mặt tái nhợt, ngoại trừ hô hấp mong manh, một chút phản ứng cũng không có. Tần Phát Huy nhìn âu yếm người đột nhiên biến thành như vậy, lòng nóng như lửa đốt, đầu một mảnh hỗn loạn.
Bỗng nhiên, cửa lớn bị người ta mở ra, vào là Vi Khinh Hải cùng Hứa Tử Minh. Bọn họ chỉ thấy Tần Phát Huy ôm Thái Hiên Sinh thân thể suy yếu ngồi cạnh cầu thang, “Đã phát sinh chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với Hiên Sinh?” Vi Khinh Hải lập tức chạy lên, nhìn thấy Hiên Sinh không có lấy một chút phản ứng, lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.
“Mau gọi xe cứu thương ––” Tần Phát Huy lúc này mới từ việc vừa rồi phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng quát hướng hai người bọn họ. Lo lắng ôm sát lấy thân thể người dưới thân, đôi mắt tối đen không tiếng động đọng một giọt nước mắt, chậm rãi chảy xuống theo khuôn mặt. Hiên Sinh, anh trăm ngàn lần đừng có việc gì ––.
=============
Quân: 4 ngày nữa lên nhận chương mới nhé! Quân là chủ nhà thích diếm hàng muhahaha chạy nhanh né dép
Thật ra Quân không muốn đâu, nhưng nếu đăng liên tiếp rồi đến ngày nào đó Vũ Nhi lại mất tích, lúc đó không có chương mới thì Quân biết tính làm sao???? khóc một dòng sông