Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“À, ta quên mất nói việc tổ chức sinh nhật cho con bé rồi.”
“Đúng rồi, Thục Như cũng sắp mười tám tuổi rồi. Cha yên tâm con nhất định sẽ tổ chức cho con bé một bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ nhất.”
An Kiều nghe vậy liền xung phong đảm nhận việc tổ chức thay cho Thục Như.
“Được, con làm là cha yên tâm lắm.”
Thấy hai đứa con mình ngày càng hiểu chuyện ông cũng an tâm đi phần nào. Thục Như lái motor đi trên đường, cảm nhận gió phả vào người rất sảng khoái. Ở trường, có những chiếc xe ô tô sang trọng chạy vào. Ai ai cũng đứng lại ngước nhìn bọn họ, bước xuống xe không ai khác là Mạc Nhi và dàn hậu cung của ả.
Kiều Phong, Thanh La, Quốc Sơn là những chàng trai được yêu thích nhất không chỉ về độ giàu mà còn học giỏi và đẹp trai. Thấy ai cũng nhìn cô ghen ghét, ao ước Mạc Nhi liền cảm thấy vui vẻ. Tay cầm cặp sách mà e thẹn bước đi.
Bỗng tiếng motor vang lên khiến bọn họ lại thất thần một lần nữa, Thục Như chạy xe vào sân trường khiến ai ai cũng nhìn. Quay người xuống xe, lấy mũ bảo hiểm xuống một mái tóc dài đen mượt mà xuất hiên.
“Thật đẹp a, tôi không ngờ khi Thục Như không trang điểm lại đẹp như vậy.”
“Vậy cậu không biết rồi, hôm qua trận đấu giữa trường ta và trường khác. Thục Như thể hiện rất tốt đó, nhớ lại cảnh tượng đó tôi lại nổi da gà đó.”
Tiếng bàn tán vang lên, nhưng gương mặt cô vẫn lạnh lùng không thèm quan tâm. Mang theo đồ bước vào tòa nhà trước mặt. Thục Như vừa đi vừa nghĩ, đi ngang qua bốn người kia mà không hề hay biết.
Mạc Nhi thấy vậy, đôi mắt giảo hoạt nhanh chân chạy tới chỗ Thục Như nói nhỏ nhẹ.
“Tiểu Như, hôm qua em đâu rất hay đó. Mà chị chưa kịp chúc mừng em, khi nào chị mời em đi ăn được không.”
Thục Như đang đi bỗng bị kéo lại quay sang nhìn Mạc Như, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét.
“Xin lỗi, tôi rất có nhiều việc bận. Nên không thể đáp ứng chị Nhi được. Tôi còn phải lên phòng giáo viên, nên tôi đi trước.”
Gạt bàn tay đang nắm tay cô, Thục Như nhanh chóng rời đi. Đến cả ánh mắt cũng lười nhìn cô ta.
“Thục Như, con nhỏ này sao lại đi nhanh như thế hả.”
Ánh Dương từ đâu chạy đến nhảy lên ôm cổ cô, Thục Như loạng choạng nhưng nhanh chóng đứng vững nhìn cô nàng cười nói.
“Là do cậu đi chậm quá thôi, cậu luôn ăn nhiều chắc sắp thành heo nên mới đi chậm như vậy.”
“Cậu dàm nói với bổn cung như vậy. Cậu hôm nay chết chắc rồi.”
Nhìn hai cô gái phía trước cười cười nói nói, Kiều Phong liền cảm thấy khó chịu. Nhất là nụ cười của cô đã không dành cho hắn, mà vừa nãy cô cũng không liếc hắn một cái.
“Anh Phong, có lẽ Tiểu Như giận em nên không muốn đáp ứng em. Hay em đến nhà em ấy để xin lỗi vậy.”
Mạc Nhi giả bộ tủi thân mà nhìn Kiều Phong, bỗng anh cảm thấy gương mặt này rất phiền phức nhưng lại không thể hiện ra.
“Không sao, cô ta cũng là bản tính hẹp hòi đâu gióng như em. Hôm nay anh dẫn em đi ăn.”
“Tôi đi trước đây.”
Thanh La nhìn hai người liền rời đi, vừa nghe câu nói của Kiều Phong sao anh cảm thấy chán ghét đến vậy. Quốc Sơn nhìn hai người cũng vác cặp rời đi. Mạc Nhi thấy vậy, liền thất thần nhưng ả tưởng hai người đó thấy ả thân với Kiều Phong nên ngen chứ gì.
Thục Như nhanh chóng lên phòng giáo viên gặp cô quản lí bóng chuyền nhận phần thưởng riêng của trường cho bọn họ. Ánh Dương cũng lẽo đẽo đi theo sau.
“Chầu này,cậu phải bao tớ nha.”
“Vậy chứ hôm qua tớ nghe ai nói là bao tớ ấy nhỉ.”
“Bao qua bao lại, nó cũng giống nhau mà.”
“Con heo tham ăn.”
Thục Như cười dí tay vào trán cô nàng, bỗng có người bước ra khiến hai người hết hồn.
“Chúc mừng em Thục Như, anh nghe nói em thắng trận đấu lần này.”
Hóa ra là Thanh La, Thục Như nhìn là chán ghét. Nói tiếng cảm ơn rồi kéo tay Ánh Dương rời đi.
“Khoan đã!”
“Còn gì sao, anh Thanh.”
Thục Như quay sang nhìn hắn, không kiên nhẫn chờ hắn nói.
“Mấy ngày nữa là sinh thần của Bạch gia, anh muốn mời em đi với anh.”
“Xin lỗi Anh Thanh, tôi không có hứng thú đi với anh. Với lại tôi và anh không có thân đến mức như vậy.”
“Là Kiều Phong hay sao.”
“Việc tôi đi với ai hay hắn ta, anh không cần phải biết.”
Thục Như nhìn anh đầy chán ghét rồi rời đi, không chừa cho hắn mặt mũi nào hết. Thanh La còn nhớ trước đây, Thục Như hay chạy theo anh gọi thân thiết bây giờ sao lại khách sáo đến vậy. Anh lắc đầu cười khổ, rồi rời đi. Tất cả những việc này đều rơi vào một cặp mắt.
“Thục Như, cô dám cướp đàn ông với tôi. Tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
“Thục Như, cậu có người cùng đi đến tiệc sinh thần của Bạch gia rồi sao.”
“Chưa, nhưng tớ sẽ tìm ra nhanh thôi. Mà cậu có tính đi hay không.”
“Tất nhiên là có, vì đây là bữa tiệc thu hút giới thượng lưu. Nên gia đình mình cũng phải đi, tớ không thích đi đến mấy chỗ như vậy. Áp lực chết đi được.”
“Được rồi, đây là việc tốt cho cậu kết giao với những người khác nên đừng lười như thế.”
“Thôi không nói nữa, sắp vào lớp rồi. Hôm nay đến tiết cô dạy Ngữ văn rồi đó.”
Ánh Dương rất không thích môn này nên lúc nào cũng bị gọi lên bảng.
Một buổi sáng học tập mệt mỏi, nhưng buổi chiều Thục Như còn phải đến thư viện lấy thêm sách về để ôn tập nên liền tạm biết Ánh Dương rồi rời đi.
“Thục Như, cô đứng lại đó cho tôi.”
Thục Như đang đi thì bị kéo lại, móng tay người đó đâm vào cánh tay cô khiến cô vung tay làm người kia té xuống. Quay sang hóa ra là Mạc Nhi.
“Này, Thục Như. Cô quá đáng vừa thôi, Mạc Nhi muốn mời cô đi ăn mà cô lại đẩy em ấy như vậy.”
Kiều Phong từ xa thấy vậy nhanh chóng đi tới đỡ Mạc Nhi dậy.
“Anh Phong, đừng la em ấy. Chắc em ấy vẫn còn giận, là Nhi Nhi không tốt.”
Nhìn hai người trước mắt Thục Như hận không tiến tới ban cho mấy cái tát.
“Kiều Phong, tôi thật sự không thể tin là cậu lại không có mắt quan sát như vậy.”
Thanh La từ đâu đi ra tiến tới chỗ Thục Như, dơ cánh tay rướm máu nhìn mà thấy rùng mình vì vết thương quá sâu. Mạc Nhi thấy vậy liền luống cuống tay chân nhìn Kiều Phong.
“Không phải em làm đâu, có khi nào em Như muốn đổ tội cho chị không. Chị biết vì anh Phong không thích em là vì chị nhưng chị đã xin lỗi rồi mà. Nếu em còn giận chị thì chị sẽ không gặp anh Phong nữa.”
Đúng là diễn viên đoạt giải luôn cho rồi, Thục Như lười đôi cô với ả ta.
“Mạc Nhi, tôi không còn thích Kiều Phong nữa. Là chị tự tưởng tượng ra mà thôi, tôi đã nói là không muốn liên quan đến các người nữa. Tôi xin chị, cho tôi sống được yên ổn không được sao. Và đừng dùng nước mắt của chị để lấy sự thương hại của những người khác, tôi phát ngán rồi. Còn Kiều Phong, anh là con trai trưởng của Kiều gia mà cái nhìn bao quát của anh còn không có nói gì đến việc điều hành công ty, với lại sau này đừng tìm tôi gây phiền phức nữa. Tôi quá chán nản với mấy người rồi.”
Thục Như nói xong thở một hơi dài, nhìn hai người kia đáy mắt lạnh lẽo quay đầu rời đi. Thanh La cho hai người cái nhìn cảnh cáo xong liền đi theo cô. Mạc Nhi thấy vậy tức giận, không ngờ Thanh La lại vì cô ta mà đứng ra giải thích.