Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Tố Huân lặng yên không trả lời, ánh mắt nhìn thẳng, vịn tay Lục La chậm rãi đi về phía trước.
Diệp Tố Vân ân cần nghênh tiếp, kéo đỡ Diệp Tố Huân, mỉm cười nói: “Nhị tỷ, đã quên à, bây giờ đại tỷ giống như tiểu hài tử, sẽ không trả lời!”
”Đúng rồi! Là tỷ hồ đồ.” Diệp Tố Nguyệt che miệng cười khẽ.
Diệp Tố Huân âm thầm khinh thường trong bụng, định lấy chuyện mình là đồ ngốc ra giễu cợt trước mặt mọi người sao?
Cái gọi là yến tiệc ngắm hoa, ước chừng là Diệp Bác Chinh muốn tìm cơ hội để ba nữ nhi thân cận cùng huynh đệ Ngu gia, ông và Diệp Dương Thị, Trần Thị dĩ nhiên không tới.
Diệp Tố Vân dìu Diệp Tố Huân ngồi xuống, Diệp Tố Huân thầm khen hảo tâm cơ, hóa ra lời nói vừa rồi và những cử động chào đón không chỉ nhấn mạnh nàng ngu ngốc, nhìn hai tỷ muội một trái một phải kẹp lấy nàng, xem ra đây mới là mục đích, muốn ngăn cách nàng và huynh đệ Ngu gia.
Mọi người ngồi quanh bàn tròn, tay trái Diệp Tố Huân là Diệp Tố Vân, bên phải là Diệp Tố Nguyệt, tiếp đến là Ngu Quân Diệp, cạnh Ngu Quân Diệp chính là Ngu Quân Duệ rồi đến Diệp Tố Vân.
”Hoa này nở thật đẹp, nghe nói Quân Diệp ca ca xuất khẩu thành thơ, tài văn chương nổi bật, mời Quân Diệp ca ca ngâm một bài để bọn muội muội mở mang tầm mắt, được không?” Diệp Tố Nguyệt sùng bái nhìn Ngu Quân Diệp, thanh âm nhu hòa như giọt nước rơi xuống mặt hồ.
”Ngâm thơ?” Ngu Quân Diệp mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng mà lắc, giống như sắp ngâm thơ, bỗng ngừng lại, nhìn về phía Diệp Tố Huân: “Huân Nhi, muội muốn nghe Quân Diệp ca ca ngâm thơ sao?”
Ngâm thơ lại không thể ăn, ta đói bụng, muốn ăn cơm. Diệp Tố Huân trợn trắng mắt trong tâm, tiếc là đang giả trang ngu ngốc, không thể phun ra một câu như vậy, chỉ có thể trầm mặc, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt bàn trống trơn, ngẩn người.
”Đại ca, hai vị Diệp tiểu thư, trước cứ mang đồ ăn lên đã, ăn cơm mới có khí lực.” Giống như nghe được tiếng lòng của nàng, Ngu Quân Duệ mở miệng nói.
Súp rau tươi hoa sen, đùi gà nướng mật ong, nhũ đậu hủ bát bảo, chân gió ngâm giấm, măng khô. Từng món thức ăn được bưng lên, sắc hương vị đều tuyệt.
Buổi sáng Diệp Tố Huân thức dậy đã muộn, chưa bỏ gì vào bụng, đã sớm đói meo, hôm nay có huynh đệ Ngu gia, nàng cũng không lo lắng Trần di nương hạ độc trong thức ăn, dù sao giả trang ngu ngốc không cần giả vờ giả vịt, nàng bắt đầu từ tốn ăn.
Nàng cũng không nói gì với mọi người, Ngu Quân Diệp có chút trố mắt nhìn, Ngu Quân Duệ lại đứng lên, không coi ai ra gì mà dịch chuyển đồ ăn trên bàn.
Hắn chuyển đến trước mặt Diệp Tố Huân đều là món nàng thích, Diệp Tố Huân có một chút cảm động, lại hơi không vui, hắn không tránh hiềm nghi như vậy, chỉ sợ càng thêm khiến cho Ngu Quân Diệp ôm tâm khiêu chiến.
”Đại tỷ, húp chút nước nhuận họng, đừng chỉ dùng bữa với cơm.” Diệp Tố Vân đứng lên, săn sóc cầm lấy chén của Diệp Tố Huân thay nàng múc canh.
Không chuyện mà ân cần thì không phải phường gian xảo thì là kẻ cắp, Diệp Tố Huân dừng lại, híp nửa mắt giống như mê mang, thật ra là cẩn thận từng li từng tí đề phòng.
”Đại tỷ, đây là sắp xếp đặc biệt cho tỷ, kèm sơn dược, ngọc trúc... Thiệt nhiều dược liệu dùng lửa nhỏ hầm cách thủy, vô cùng bổ dưỡng cho dạ dày, đại tỷ uống một chén.” Diệp Tố Vân múc súp, lại không đặt xuống, bưng chén canh đến trước mặt Diệp Tố Huân, vô cùng cẩn thận giới thiệu súp.
”Tam tiểu thư, Trần di nương sai nô tài hỏi người...” Nha hoàn Diệp Tố Vân, Lâm Ngọc chạy vội từ hành lang bên kia tới, đã đến nơi, bước chân lại không kịp dừng, một mạch lao về phía Diệp Tố Vân.
Diệp Tố Huân thầm kêu không tốt, chén canh nóng kia sắp đổ vào mặt nàng! Trong lúc cấp thiết Diệp Tố Huân tránh Diệp Tố Nguyệt ở bên phải, lại hoảng sợ phát hiện không nhúc nhích được, chẳng biết từ lúc nào hai tay Diệp Tố Nguyệt đã giữ chặt eo không để nàng né tránh.
Lâm Ngọc lao tới Diệp Tố Vân, mắt thấy một chén canh bóng loáng muốn dội lên mặt mình, Diệp Tố Huân hoảng hốt, trong chớp mắt, một cái tay to duỗi ra, chén canh trên tay Diệp Tố Vân bay về phía Diệp Tố Nguyệt...
”A!” Diệp Tố Huân nghe được Diệp Tố Nguyệt hét thảm một tiếng, chưa hoàn hồn, đã bị kéo vào lồng ngực ấm áp, rộng lớn.
”Tố Tố, Tố Tố, có bị phỏng hay không?”
Bị phỏng thì không, bị dọa mới có, Diệp Tố Huân không nghĩ tới trước mặt Ngu Quân Diệp, thủ đoạn âm hiểm nhường này hai muội muội có thể lấy ra dùng.
Một tay Ngu Quân Duệ lần mò qua lại, sắc mặt có hơi trắng bệch, Diệp Tố Huân muốn đẩy hắn ra, khóe mắt nhìn đến khuôn mặt âm u của Ngu Quân Diệp, lập tức cải biến chủ ý, không nhúc nhích, kệ hắn sờ qua cổ, bả vai, khuôn mặt để kiểm tra.
”Cũng may, không có việc gì!” Ngu Quân Duệ sờ soạng hồi lâu, thấp giọng thở dài.
May mà hắn kịp thời ra tay, Diệp Tố Huân âm thầm may mắn, nhìn trộm Diệp Tố Nguyệt. Diệp Tố Nguyệt bị một chén canh nóng dội vào mặt, lúc này đôi má đỏ lên, ở giữa có chút bọt, không biết có hủy dung nhan hay không.
Bị Ngu Quân Duệ nửa ôm nửa xách ra hành lang, rất xa rồi, Diệp Tố Huân đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Ta quay trở lại, huynh trở về nhìn xem, nếu các nàng nói bậy trước mặt phụ thân ta, huynh phải kể lại tình huống thật sự.”
”Các nàng sẽ không nói bậy trước mặt phụ thân muội.” Ngu Quân Duệ cười nhạt một tiếng: “Các nàng đều sẽ nói thật, nói rõ ràng rành mạch, sẽ không bẻ cong cũng sẽ không tô son trát phấn, thậm chí còn có thể ôm trách nhiệm về phía mình. Hai nha hoàn cả muội, vừa rồi huynh nháy mắt bảo bọn họ không cần đi theo, các nàng ở lại nơi đó nghe đấy, quay về muội hỏi mà xem.”
”Sao huynh hiểu rõ Tố Vân, Tố Nguyệt như thế?” Diệp Tố Huân không vui, liếc mắt nhìn Ngu Quân Duệ.
”Đây là kỹ xảo đấu tranh trong đại gia đình, muội và mẫu thân muội quá non rồi, cho nên mới thất bại.”
”Thất bại đó là chúng ta không tranh giành với các nàng.” Diệp Tố Huân vểnh môi, bất mãn lầm bầm.
”Muội không tranh, không có nghĩa mẫu thân muội cũng thế.” Ngu Quân Duệ sờ sờ mũi Diệp Tố Huân, sủng ái cười nhìn nàng: “Hôn sự lần này mà thành, nếu như mẫu thân không để ý Diệp gia, huynh sẽ mang bà và đệ đệ muội đi chỗ khác, cùng chúng ta lẳng lặng sống.”
”Nhà của huynh càng hồ đồ.” Diệp Tố Huân thốt, chẳng biết tại sao ngực có chút đau.
”Tố Tố, còn giận huynh?” Thần sắc Ngu Quân Duệ có chút ảm đạm, kéo Diệp Tố Huân vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đời trước là lỗi của huynh, đời này huynh sẽ không lại để cho những sai lầm kia xảy ra. Muội yên tâm, ta quyết định sẽ rời khỏi Ngu gia, chúng ta sẽ không bao giờ trở về Giang Ninh nữa, chúng ta lên kinh. Dấn thân vào thi cử huynh làm không được nhưng kinh thương không làm khó được huynh, huynh sẽ nghĩ biện pháp cho muội một cuộc sống không lo không phiền”
Hắn rời khỏi Ngu gia, bỏ qua hết thảy tâm huyết kinh doanh!
Diệp Tố Huân ngây người, tuy không nhớ rõ sự tình đời trước, lại mơ hồ nhớ, sau khi Ngu Quân Duệ đảm đương ghế gia chủ, vẫn duy trì chức vị cũ.
Rời khỏi Ngu gia, tức là buông tha cả tài sản riêng, Ngu gia thế mà có được ngàn mẫu ruộng tốt, vô số trang viện, đồ cổ trân vật tổ tông truyền lại cũng không đếm xuể.
Sau khi Ngu Quân Diệp thua thảm, mọi việc đều do Ngu Quân Duệ làm chủ nhưng nàng cũng không có khoảng thời gian thanh tĩnh.
Yếu tố thứ nhất là mẫu thân Ngu Quân Duệ - Lưu thị - một mực muốn Ngu Quân Duệ lấy chất nữ của bà Lưu Uyển Ngọc, đối với nàng không chỉ có sắc mặt kém mà còn một mực bày kế hãm hại. Diệp Tố Huân mơ mơ màng màng bỗng nhiên nhớ lại, bản thân kiếp trước sống cùng Ngu Quân Duệ ở Ngu gia bao nhiêu năm, thế mà Lưu Thị cả trong sáng lẫn tối hãm hại mình không biết mấy lần.
”Tố Tố, tất cả huynh sẽ xử lí, muội an tâm làm thê tử huynh, huynh sẽ thương muội sủng muội, đền bù gấp bội những gì ta nợ muội.”
”Huynh nợ ta cái gì?” Diệp Tố Huân hốt hoảng hỏi.
”Rất nhiều.” Một tiếng thở dài, giọng nói Ngu Quân Duệ trầm thấp: “Tố Tố, xem ra muội chỉ nhớ những kỉ niệm đẹp của chúng ta lại không nhớ rõ những thứ khác, rất tốt.”
Nàng cái gì đều không nhớ rõ, chỉ là có khi trong đầu hiện ra một số cảnh. Tại sao mình lại quên? Diệp Tố Huân mím môi khổ não nghĩ, khi hoàn hồn, hai người đã vào Điệp Thúy Uyển.
Ngu Quân Duệ giống như chủ nhân, sai nha hoàn đi nấu cơm.
”Không làm cũng được, vừa rồi cũng ăn không ít, không đói bụng.” Diệp Tố Huân thầm nói.
”Lại ăn điểm tâm, huynh đói bụng, vừa rồi cảm thấy các nàng sẽ sử dụng kế, đều không dám ăn cái gì.” Ngu Quân Duệ cười kéo Diệp Tố Huân ngồi trên giường, đỡ nàng nằm xuống, chính mình ngồi cuối giường, nâng chân Diệp Tố Huân đặt ở trên gối, vươn tay cởi giày thêu, bít tất, cầm đôi chân nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve...
Động tác hắn quen thuộc như thế, Diệp Tố Huân mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng không thôi, rồi lại cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, kìm lòng không được khe rên như tiếng muỗi kêu “Quân Duệ ca ca...”
”Ừ.” Ngu Quân Duệ cúi người xuống, bờ môi lướt qua hàng mi cong cong mỏng manh: “Tố Tố nghe lời, buổi tối lại muốn, hả?”
Cái gì mà buổi tối lại muốn? Diệp Tố Huân nóng nảy làm hốc mắt đỏ lên, nàng cũng không biết tại sao vừa rồi bản thân rên tựa lúc cầu hoan như vậy.
Ngu Quân Duệ thấy nàng xấu hổ đến muốn khóc, mãnh liệt tỉnh lại, tức giận muốn gõ vào trán mình, hắn nói câu nói kia là vô tình, chỉ là thói quen, kiếp trước Diệp Tố Huân không muốn xa rời hắn, lại thích ăn dấm chua, dính người liền không thả, hắn đều ôn nhu dụ dỗ thế này, bằng không thì, bọn họ có khả năng cả ngày đều ở trên giường.
”Tiểu thư, chúng ta trở về rồi.” Lục La lôi Tử Điệp, nhấc màn lụa đi vào trong, thấy tình cảnh bên trong thì xấu hổ chạy ra ngoài.
”Vào đi, nói cho tiểu thư nhà các ngươi nghe chuyện vừa xảy ra.” Ngu Quân Duệ lại không để họ rời khỏi.
”Tiểu thư, tụi nô tỳ vào nhé?” Tử Điệp hỏi.
Hắn kêu người vào, tay lại không buông, Diệp Tố Huân nóng nảy, dùng sức giãy dụa.
”Các nàng dù sao cũng phải quen thôi.” Ngu Quân Duệ không muốn buông ra, hắn thực sự cần định ra quan hệ thân mật của hắn và Diệp Tố Huân.
Diệp Tố Huân không rút chân nhỏ được, chỉ có thể thêm sốt ruột, Lục La và Tử Điệp nóng nảy một hồi, trái lại rất nhanh bình tĩnh, làm như không thấy báo cáo chuyện xảy ra sau khi bọn hắn rời đi.
”Tiểu thư, đại phu nói, nhị tiểu thư bị phỏng phải điều dưỡng mấy ngày, cẩn thận thoa thuốc, ăn kiêng một số món nhưng vẫn sẽ lưu lại sẹp.”
” Ồ!” Diệp Tố Huân thấp giọng hô, hỏi: “Nói như thế tức là bị hủy mặt?”
”Dạ, đại phu nói nếu bị phỏng là do nước nóng còn có thể trị, đây lại tổn thương vì dầu mỡ, mà trong súp còn có dầu vừng, tổn thương da thịt càng lớn, không trị được.”
Mình thiếu chút thì hủy dung, lòng Diệp Tố Huân còn sợ hãi, tim đập mạnh và loạn nhịp, hồi lâu hỏi: “Phụ thân có giận chó đánh mèo mẫu thân không?”
”Không ạ, rất kỳ quái, từ đầu đến cuối lúc nhị tiểu thư và tam tiểu thư kể chuyện đã xảy ra, Trần di nương ở bên cạnh không nhìn Nhị tiểu thư bị thương, chỉ sốt ruột không ngừng hỏi đại tiểu thư người có bị dọa không.”
Ngu Quân Duệ thật đoán trúng, Diệp Tố Huân nhìn hắn, Ngu Quân Duệ cười nhẹ, cúi xuống bên tai Diệp Tố Huân, nói khẽ: “Phụ thân muội sẽ ném trách nhiệm lên người nha hoàn của tam muội.”
”Lão gia cũng không trách nhị tiểu thư và tam tiểu thư, có điều...” Lục La đè thấp giọng nói: “Lão gia lệnh lôi Lâm Ngọc xuống dùng trượng đánh chết.”