Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng ta biết rõ mình và Diệp Tố Huân lưỡng tình tương duyệt, còn muốn chen một chân vào, vậy là sao? Ngu Quân Duệ nghĩ, giữ chặt nắm đấm giơ lên của Diêu Ý Chân, cười cười hì hì, nói: “Diêu nhị tiểu thư, có phải cô muốn làm thiếp của ta không? Ngược lại điều này ta sẽ không để ý, có điều, cô phải thu thu liễm liếm tính tình lại, hơn nữa, sau khi vào cửa phải hầu hạ Tố Tố, sớm chiều tới quỳ an...”
Ngu Quân Duệ nói rất nhiều, Diêu Ý Chân tức tối gào la, quyền cước cũng theo đó mà giơ ra, lại không phải đối thủ của Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ cũng không khách khí, hai tay cùng dùng sức, cổ tay trắng muốt của Diêu Ý Chân nhất thời xanh tím một mảnh.
“Nghe kĩ đạo làm thiếp vào nhé, chuẩn bị sẵn sàng, ta đi khuyên Tố Tố nhận cô là muội muội.” Ngu Quân Duệ cười to mấy tiếng, hai tay dùng lực, Diêu Ý Chân bị hắn quăng ngã ngửa.
“Ngu Quân Duệ, huynh dám đối xử với ta như vậy, ta...”
“Ta cái gì?” Ngu Quân Duệ ngồi xổm xuống, nhếch môi cười, nói: “Diêu Ý Chân, nếu cô không nắm chặt một chút, ngay cả thiếp thất cũng không đảm đương được, khi đó cũng đừng trách ta.”
“Khốn kiếp.” Diêu Ý Chân chưa từng bị coi thường như thế, cắn răng nói: “Ai muốn làm thiếp thất của huynh?”
“Ồ, chứ không phải ngoại trừ làm thiếp cho ta, Diêu nhị tiểu thư không thể gả đến nhà khác?” Ngu Quân Duệ cười nhạo.
“Đương nhiên là có, huynh cứ chờ đấy.” Diêu Ý Chân cãi.
Tốt nhất là có, Ngu Quân Duệ bỏ mặc Diêu Ý Chân, cũng chẳng thèm kéo nàng ta dậy, sải bước rời đi. Não của Diêu nhị tiểu thư này không bình thường, khiến Ngu Quân Duệ có chút rụt rè, trong lòng thầm hi vọng lời nói vừa rồi có thể khiến nàng ta chết tâm gả cho mình, tìm người khác gả đi.
Đã xế chiều, Ngu Quân Duệ đi qua một ngả đường, bỗng nhiên đứng lại, quay người sải bước đến Hình bộ. Hắn nghĩ, so với hi vọng xa vời Diêu Ý Chân không dây dưa mình, không bằng bắt đầu ra tay ở chỗ cha hắn, thừa dịp cha đang hoảng sợ trong lao, định hôn sự với Diệp Tố Huân.
Hôm qua hai huynh đệ cùng đi Hình bộ, không vào đại lao. Lúc Ngu Quân Duệ đến, Thượng thư Hình bộ - Du Hồng - vừa khéo rời nha môn, Ngu Quân Duệ có quen biết, dĩ nhiên là nghênh đón một hồi, chắp tay hành lễ, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói ra ý đồ: vào tù thăm phụ thân.
Ngu Diệu Sùng là khâm phạm trọng án, theo luật vốn không được vào thăm, Du Hồng vốn định cự tuyệt, chợt nhớ ra người trước mắt là ý trung nhân của Diêu nhị tiểu thư đang được truyền xôn xao, hoàng đế lại không quan tâm tới tấu chương đề cập bản án của Ngu Diệu Sùng, chỉ e...
Chỉ là, nếu cho Ngu Quân Duệ vào, sau này hoàng đế truy cứu thì sao? Huống chi hôm nay Trình Sâm vừa “thăm hỏi”, Ngu Diệu Sùng bị đánh tới mức không thể đứng dậy, chẳng lẽ để Ngu Quân Duệ nhìn?
Du Hồng do dự, suy nghĩ của ông ta, Ngu Quân Duệ cũng đoán được chín, mười phần, cười nhạt một tiếng, nói: “Không biết cai ngục có ở đây không? Có thể làm phiền Du đại nhân dẫn đường?”
Tìm cai ngục cũng vô dụng, không có lời nói của mình, cai ngục đâu dám để hắn vào nhìn, Du Hồng nghĩ như vậy, lòng chợt động, giương mắt nhìn Ngu Quân Duệ, ánh mắt Ngu Quân Duệ sáng quắc nhìn ông ta, quanh thân phát ra cỗ hơi thở bức người, khiến ông ta không dám nhìn thẳng.
“Ngu nhị công tử, mời.” Du Hồng lập tức có chủ ý.
Đại lao trong Hình bộ chia thành ba loại, loại một phải chờ ý chỉ của vua, loại hai là nhà tù của phạm nhân, loại ba nhốt hung thủ giết người, cướp của, tội ác tày trời. Ngu Diệu Sùng ở trong loại một. Cai ngục xử lí mọi chuyện ở ngay ngoài phòng nhốt.
Du Hồng dẫn Ngu Quân Duệ tiến vào đại lao, sau khi thấy cai ngục liền dừng bước, Ngu Quân Duệ chắp tay đa tạ, Du Hồng vốn không cần đáp lễ, lại cố ý chắp tay với đối phương rồi đi, lúc đi qua ngã rẽ ông ta hơi ngừng lại, lùi một bước nhìn về hướng nhà lao, quả nhiên, cai ngục cho rằng ông ta đồng ý Ngu Quân Duệ thăm tù, vội móc chìa khóa mở cửa nhà lao.
Bản thân cũng không nói gì, nếu hoàng đế truy hỏi, ắt dễ thoái thác, nếu không truy xét, Ngu Diệu Sùng vô sự miễn chết, Ngu gia đã nhận nhân tình này của mình, Du Hồng vuốt râu, có chút đắc ý cười, trong lòng thầm khen, nhị công tử này của Ngu gia quả là có kế hay.
Ngu Diệu Sùng đã ở trong lao ba ngày, Ngu Quân Diệp không vào được, triều thần đa số là những người bỏ đá xuống giếng, chỉ có vài ba người đưa than sửa ấm trong ngày tuyết rơi, hơn nữa Ngu gia vừa hủy hôn sự với Diêu gia, ai tới ban ân đây? Thật sự không có ai tới thăm ông.
Hai ngày trước cũng may, chỉ là không có tự do, sợ hãi về tiền đồ, thức ăn cũng hơi khác ngày thường, hôm nay đột nhiên lại bị lôi ra ngoài, hành hung một trận, tuy khuôn mặt vẹn toàn, nhưng trên người không có chỗ nào không đau, đương lúc khổ không thể tả, Ngu Quân Duệ vào, mang cho ông gà quay rượu ngon, không khỏi rơi nước mắt, lôi kéo tay Ngu Quân Duệ nghẹn ngào không nói nên lời.
“Cha...” Ngu Quân Duệ cầm lại tay Ngu Diệu Sùng, nhất thời hai phụ tử đều im lặng, sau hồi lâu, Ngu Quân Duệ lỏng tay, đổ rượu đưa tới, thấp giọng nói: “Cha, uống một chén đi.”
“Duệ Nhi, con hay nghĩ, chuyện này của cha, có cách không?”
“Hài nhi đang nghĩ cách, hôm nay thăm dò được một chuyện, hoàng thượng thích tranh Ngọc Thạch, đại ca đang làm thêm, chỉ là...” Giọng Ngu Quân Duệ nhỏ dần, đợi lâu sau mới nói: “Trình gia cũng có hỗ trợ, nay có lẽ chỉ có thể hi vọng bảo vệ cho đại ca.”
“Chỉ có thể bảo vệ đại ca con?” Cơ thể Ngu Diệu Sùng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Trình Sâm đang nghĩ cách giúp đỡ, nhưng mà, cha, người cũng biết, Trình gia chỉ quan tâm mình đại ca, con và cha...”
Nếu sớm thừa nhận với Hoa Ẩn Dật, Trình gia sẽ bảo vệ cả mình nữa, Ngu Diệu Sùng hối hận não ruột, thật lâu, nhớ tới còn có huynh trưởng Lưu thị, vội vàng hỏi: “Mẫu thân con nói thế nào? Chỗ cậu con, có thể giúp cầu tình trước mặt hoàng thượng không?”
Ngu Quân Duệ lắc đầu, huynh trưởng Lưu Thị bởi vì chuyện Lưu Uyển Ngọc, hận tất cả người Ngu gia tới nghiến răng nghiến lợi, sao chịu hỗ trợ?
Hơi suy nghĩ một chút, Ngu Quân Duệ kể lại chuyện Lưu Uyển Ngọc bám Trình Phủ, giờ đã vào cửa Trình gia cho ông nghe.
“Cái gì?” Hai mắt Ngu Diệu Sùng trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.
“Cha...”
Ngu Quân Duệ hết mát xa lại gọi, mãi lâu sau, Ngu Diệu Sùng tỉnh lại, vừa khóc vừa kéo Ngu Quân Duệ.
“Duệ Nhi à, chuyện lần này, chỉ e cha dữ nhiều lành ít rồi.”
“Không chỉ cha, hài nhi cũng chạy trời không khỏi nắng.” Ngu Quân Duệ thở dài.
“May mắn còn đại ca con có thể được đảm bảo, cuối cùng Ngu gia cũng không tuyệt hậu.” Ngu Diệu Sùng rơi lệ thở dài.
“Nếu phụ thân đồng ý, phòng hài nhi, cũng còn có hậu, chỉ là, khổ cho Tố Tố.” Ngu Quân Duệ bưng lấy đầu, đau khổ vạn phần nói.
“Con nói là, Huân Nhi đã mang thai con của con?” Ngu Diệu Sùng hơi ngốc.
Ngu Quân Duệ khẽ gật đầu, trong lòng thầm nhủ: “Tố Tố, thật xin lỗi, oan ức muội rồi, nếu không như thế, từ nay về sau bởi vì quan hệ với mẫu thân muội, còn không biết phải gặp bao nhiêu khó khăn.”
Có thể thêm cháu truyền thừa ở một phòng dĩ nhiên là chuyện tốt, người cũng phải chết rồi, Ngu Diệu Sùng cũng không còn ý nghĩ so đo hành động bất hiếu khi Ngu Quân Duệ mang Diệp Dương thị đi, lúc này ông còn hối hận, nếu không phải mê mỹ mạo Diệp Dương thị, sớm thừa nhận với Hoa Ẩn Dật, Trình gia sẽ bảo vệ thêm ông nữa.
“Duệ Nhi, bây giờ Diệp gia không có ai, nếu không thì con về, thương lượng với mẫu thân, xử lí nhanh gọn, hai ngày này, xử lí hôn sự của con và Huân Nhi đi.”
Theo luật pháp Đại Chiêu, chỉ cần không phải tội mưu phản, thai phụ sẽ không bị liên lụy, Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ thành hôn, dù cả Ngu gia không thể thoát thân, Diệp Tố Huân là người có hỉ sự, dĩ nhiên không bị định tội.
Mượn giấy bút từ chỗ lính canh ngục để Ngu Diệu Sùng viết hôn thư, Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng ra khỏi đại lao Hình bộ, quá tốt rồi! Hôn thư này chỉ cần Diệp Dương thị điểm chỉ, hôn sự của hắn và Diệp Tố Huân liền định xong, từ nay về sau, không cần lo Diêu Ý Chân nổi điên, cũng chẳng sợ cha hắn đổi ý.
Mấy ngày nay dĩ nhiên không có khả năng, Diệp Tố Huân vẫn còn trong lúc đưa tang, sao có thể thành thân?
Trăng đã lên từ chân trời, giờ Tuất rồi, bản thân rời đi không nhắn lại, chỉ sợ Diệp Tố Huân sốt ruột rồi? Không biết nàng và Trình Sâm đi xử lí chuyện gì? Trong đầu Ngu Quân Duệ nghĩ đến, bước chân càng nóng nảy.
Còn cách tòa nhà mười bước, Ngu Quân Duệ liền nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Lục La và Tử Điệp, sợ hãi, không phải đại phu nói bệnh tình của Diệp Dương thị đã chuyển biến tốt đẹp rồi sao? Có chuyện gì?
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Diệp Dương thị đang ngồi ngay ngắn, Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lướt qua trái phải, lớn tiếng hỏi: “Tố Tố đâu? Còn chưa về sao?”
“Người nhìn cái này...” Tử La đưa một tờ giấy, dựa vào Tử Điệp khóc òa.
Buổi chiều các nàng vào dọn phòng, thấy tờ giấy Diệp Tố Huân lưu lại, nhất thời gấp đỏ mắt, Ngu Quân Duệ lại không có, hai người định chạy đi tìm lại lo lắng Diệp Dương thị, gấp đến độ khóc đến giờ chưa dừng.
“Đây là sao? Năm đó nếu không đồng ý thì cũng đừng đổi mặt cho phu nhân, giờ đổi rồi, lại muốn trả? Nếu tiểu thư biến thành khuôn mặt của Hoa phu nhân thì biết làm sao giờ?” Tử Điệp vừa khóc vừa nói liên miên, nàng và Lục La có nghe Diệp Tố Huân nói dì Mạnh là Hoa Ẩn Dật, nghĩ tới tiểu thư nhà mình sẽ biến thành kẻ quái dị xấu xí, khóc như đứt từng đoạn ruột.
“Trình Sâm, tên khốn nạn!”
“Nhị thiếu gia, bước tiếp theo chúng ta làm gì? Lúc này đuổi theo chắc không còn kịp nữa?” Lục La thu nước mắt, hỏi.
Ngu Quân Duệ vô lực gật gật đầu, đã qua gần năm canh giờ, lại không biết đường nào đi, đuổi theo bằng cách gì?
“Nhị thiếu gia, người còn chưa dùng bữa tối ạ? Trong nhà bếp có thức ăn còn ấm, nô tì đi lấy nhé.” Tử Điệp ân cần đi lấy thức ăn.
Trong chốc lát, Ngu Quân Duệ ăn xong, Lục La bê chậu đồng dâng khăn vải, chu đáo vô cùng. Ngu Quân Duệ cười khổ, thấp giọng nói: “Hai ngươi đừng như vậy, Tố Tố là thê tử của ta, cuộc đời này sẽ không sửa lại.”
“Cô gia.” Lục La và Tử Điệp quỳ phịch xuống, nước mắt vừa dừng lại trào ra.
“Cũng khó cho các ngươi nghĩ tới Tố Tố nhưu thế.” Ngu Quân Duệ than thở một tiếng, nói: “Ta không quan tâm mặt Tố Tố thay đổi thế nào, chỉ là, ngẫm lại, bóc một lớp da trên mặt, sự đau đớn ấy...”
“A!” Hai người Lục La che miệng, khóc càng đau lòng, hai người sau khi thấy tờ giấy, một mực sợ hãi Diệp Tố Huân biến dạng làm Ngu Quân Duệ ghét bỏ, nghe Ngu Quân Duệ nói đến bóc lột da mặt, hơi tưởng tượng, máu khắp người như lạnh đi, khí lạnh lan cả vào trong xương.
“Trình Sâm, sau khi quay lại, tao sẽ không tha cho mày.” Ngu Quân Duệ căm tức mắng. Muốn đổi mặt cho Hoa Ẩn Dật, tìm nữ tử vừa mất là được, cần gì bóc lột da mặt Tố Tố đang đầy sức sống của hắn?
“Hai người các ngươi thu dọn đồ đạc một chút, trong hai ba ngày tới, ta mang theo mẫu thân và các ngươi quay lại Thông Châu một chuyến.” Nén bi phẫn cùng đau lòng xuống, Ngu Quân Duệ căn dặn.
“Quay về Thông Châu? Không đợi tiểu thư ạ?”
“Tạm thời Tố Tố sẽ không về nhanh như thế, đại thiếu gia nhà các người giờ không rõ tung tích, chúng ta phải nhanh chóng tìm cậu ta về.”
-----
Lời tác giả: Các độc giả à, kết cục sau này của Trình Sâm sẽ theo ý kiến mọi người, xin mọi người phát biểu ý kiến, lấy ý kiến được vote nhiều nhất nhé
1. Hoa Ẩn Dật bị Ngu Diệu Sùng tổn thương, rồi bị Trình Sâm cảm động, Trình Sâm vì Hoa Ẩn Dật buông bỏ tất cả, cùng nàng quy ẩn núi rừng.
2. Trình Sâm (hóa thánh nhân) không muốn tình cảm của mình gây rối Hoa Ẩn Dật, không tấn công nữa, yên lặng chúc phúc Hoa Ẩn Dật.
3. Trình Sâm (hóa yêu ma) vì tư lợi, cường thế bức Hoa Ẩn Dật, yêu cầu Hoa Ẩn Dật ở cùng hắn, Hoa Ẩn Dật không theo thì lấy tiền đồ Ngu Quân Diệp uy hiếp khiến con đường làm quan của Ngu Quân Diệp bế tắc.
-----
Lời editor: Cảm ơn bạn Dct.dlh đã chúc Niệm thi tốt, chương mới coi như là quà cảm ơn nha 3