Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoa Thái U nhìn người nữa đùa nữa thật vừa cười vừa khom lưng hành lễ với mình, nàng lén nắm chặt nắm đấm, tuy nhiên giọng nói vẫn thản nhiên như thường, thậm chí còn mang ý thúc giục: “Ngày mai nếu cha của cô nương Hạnh nhi tới đây nói chuyện thành thân, không biết ta có được uống cốc rượu mừng không nhỉ?”.
Tiêu Mạc Dự khẽ dừng lại, đứng thẳng nói: “Phu nhân nói đùa rồi”.
“Sao lại nói đùa chứ? Một cô nương đáng yêu thế kia, lẽ nào chàng không thích?”
“Thích chứ.”
Hoa Thái U nghiến răng, cố gắng làm giãn thần kinh trên mặt đã có phần co lại: “Thích thì cưới người ta làm vợ đi!”.
“Có rất nhiều người đáng yêu, ta điều rất thích.”
“Có phải chàng định nói cho ta, chàng là một tên đa tình?”
Tiêu Mạc Dự cười: “Ý ta muốn nói, thích không đồng nghĩa với yêu. Ngoài ra, lời nói của phu nhân đôi lúc lại chẳng hợp với bộ trang phục và khí chất này”.
Thần kinh trên mặt của Hoa Thái U phút chốc không còn co lại nữa, nàng bắt đầu cười nói: “Xét từ ngoại hình của ta, chàng cảm thấy ta làm nghề gì?”.
“Xuất thân con nhà danh gia vọng tộc, nhưng gia thế suy bại.”
“Vậy thì, xét từ gốc độ ngôn ngữ thì sao?”
“Hành tẩu giang hồ, sống ở nơi phố thị.”
“Đều chính xác, lợi hại thật!”
“Có thể dung hòa hai sự trải nghiệm khác nhau vào người, phu nhân quả thực mang sắc thái đặc biệt.”
Hoa Thái U vô cùng khiêm tốn xua tay: “Thực ra cũng chẳng có gì, có điều chính vì không mặn mà gì làm con dâu chốn hào môn nên đã tự bỏ chồng, sau một thời gian làm tú bà ở lầu xanh lại tái hôn với phu quân trước. Không đáng để nhắc, tới không đáng để nhắc tới ha ha ha…”.
“…”
Tiêu Mạc Dự câm lặng, lòng chàng bỗng xao động khó tả.
Lầu xanh, tú bà, còn cảm giác lưu trên tay, rất kỳ lạ…
Hoa Thái U chắp tay sau lưng, nghiên đầu ngắm người đàn ông tuấn tú dưới ánh trăng: “Sau đây, đổi lại để ta quan sát, ngôn ngữ và cữ chỉ của chàng thống nhất, nho nhã hài hòa, giỏi cầm kỳ thi họa. Lòng dạ bao dung, tâm tính bình lặng, không có ý tranh đấu, rất dễ thỏa mãn”.
Tiêu Mạc Dự ngước đầu khen: “Phu nhân quả thực có khả năng nhận biết người khác”.
“Có điều…”
Hoa Thái U chuyển chủ đề: “Vừa rồi ta phát hiện trên tay chàng có vết chai, đây rõ ràng không phải dấu vết do lao động nhiều gây nên, bình thường có lẽ chàng cũng không cầm bút quá lâu…”.
“Ý của phu nhân là, ta đã từng mưu sinh bằng việc viết lách?”
“Với vẻ tu dưỡng khí phách này, tuyệt đối không phải thư sinh nghèo cũng không thể là quan văn. Kết hợp với căn bản võ công của chàng, cùng cách đối nhân xử thế, lời nói, cử chỉ ẩn chứa phong cách thiếu gia, tuy khiêm tốn nhã nhặn nhưng cũng vô cùng điềm đạm mực thước thậm chí còn mang lại cảm giác khiêm khắc. Nếu ta tiên liệu đúng, chàng là con cái nhà thế lực, không những thế còn là trưởng tử nữa kìa”.
Đuôi lông mày Tiêu Mạc Dự khẽ rướn lên: “Nếu đúng như những lời phu nhân nói, một thế gia đại tộc há lại không đoái hoài tới sự mất tích của một chưởng môn nhân sao?”.
“Có lẽ, có người đã giấu nhẹm chuyện này đi, thay chàng gánh vác cả gia nghiệp.”
“Để đoạt quyền chăng?”
“Để chờ chàng.”
Tiêu Mạc Dự nhìn khuôn mặt Hoa Thái U tuy gần trong gang tấc nhưng lại mờ ảo không rõ, chàng có cảm giác tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng có thứ gì đó đang gào thét, nhưng lại không thể nghe rõ. Sauk hi định thần lại, chàng do dự hỏi: “Trước đây chúng ta đã từng quen biết sao?”.
Hoa Thái U xúc động vô cùng, nàng bất chấp tóm lấy tay chàng, run run hỏi: “Chàng… đã nhớ lại rồi sao?”.
“Không phải, chỉ là ta cảm giác, trong cả quốc gia này có thể xưng là thế gia có mấy người chứ, giữa chúng ta chắc từng có qua lại, hoặc giả phu nhân đã từng tình cờ gặp ta, cũng không biết chừng.”
Tiêu Mạc Dự không giằng tay ra, mặc cho nàng nắm, rồi nói tiếp: “Bởi vì, phu nhân cho ta cảm giác rất quen thuộc”.
Hoa Thái U khó tránh khỏi thất vọng, nàng đành buông tay, âm thầm hít một hơi dài: “Nếu ta nói, ta quen chàng, lần này tới đây, chính là để đưa chàng về, chàng có bằng lòng không?”.
“Sau khi quay về, lại tiếp tục làm chưởng môn nhân?”
“Đúng vậy.”
“Gia nghiệp lớn như vậy, e là sóng gió cũng không nhỏ đâu.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Mạc Dự ngừng lại trong giây lát, tiếp đó nhìn sâu vào mắt nàng hỏi lại: “Thật sự có người đang chờ ta sao?”.
Hoa Thai U không tránh né nhìn thẳng vào chàng, nói như đinh đóng cột: “Đúng vậy”.
“Là ai kia?”
Hoa Thái U vừa định trả lời, đột nhiên có người xông vào nhà từ bên ngoài cửa.
Hạnh nhi chân nam đá chân chiêu còn chưa hết mùi rượu kéo Hoa Thái U ra bên ngoài: “Quả nhiên ta quá hồ đồ rồi, lại để ngươi cùng Ngõ ca ca ở lại cùng nhau, thế này làm sao được chứ? Ngươi cùng ta đi thẳng tới hầm rượu của cha ta, không phân định được thắng thua quyết không thôi”.
Lúc này không hiểu do nguyên cớ gì Hạnh nhi bỗng trở nên khỏe lạ thường, Hoa Thái U không giằng tay ra được, chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợi chịu kéo đi.
Quay đầu lại chỉ thấy Tiêu Mạc Dự đứng một mình trong sân cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, lặng im không nói không rằng.
Ánh trăng dịu như nước, chiếu rọi trên mi mắt chàng, tạo thành một bóng đen mờ.
Hoa Thái U chợt hoảng hốt, chàng lại nhíu mày sao? Là vì, sự xuất hiện của nàng đã làm phiền tới chàng sao…
Hạnh nhi chạy đi chạy lại một hồi khiến hơi rượu trong người gần như được kích thích triệt để, chưa tới hầm rượu đã liêu xiêu ngã ở bờ ruộng không bò dậy được nữa. Hoa Thái U bất lực, đành phải cùng ngồi hóng gió cùng cô nàng. Đầu xuân tiết trời lạnh giá, có điều may mà cả hai đều là người tập võ, nên cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
“Ta biết ngươi là ai.”
Hạnh nhi sau khi nằm một lát trên mặt đất đột nhiên trở người ngồi dậy, tiếp đó nhìn Hoa Thái U chằm chằm: “Cho nên ta tuyệt đối sẽ không để ngươi có cơ hội làm hại Ngõ ca ca một lần nữa đâu”.
Hoa Thái U thất kinh trước lời nói của cô nàng, vội vàng lùi về phía sau một đoạn,sau một lúc mới lên tiếng: “Có gì muốn nói thì hãy bình tĩnh nói, chúng ta tuy là phận nữ nhi nhưng cũng phải tuân thủ nguyên tắc động khẩu không động thủ, đánh đầu không đánh mặt, nêu không, ngươi sẽ không phải là hảo hán đâu”.
“…”
Không ngoài dự liệu của nàng, Hạnh nhi một lần nữa lại bị những lời nói trên khiến cho ngây dại, có thể thấy cô nàng quả nhiên là đứa trẻ được bao bọc quá tốt, e là từ trước tới giờ chưa từng có ai so đo tính toán thật sự. Hoa Thái U nén cảm giác tội lỗi muốn chèn ép bắt nạt cô nương bé nhỏ này lại, nàng tươi cười hỏi: “Là Cao Lương Địa kể cho ngươi nghe ta là ai phải không?”.
Mạch suy nghĩ của Hạnh nhi ssau khi bị rối loạn, liền bất giác thật thà đáp: “Ta nghe thấy Cao Lương Địa nói với cha rằng, ngươi chính là chưởng môn nhân cái gì đó của Tiêu gia, cũng chính là người được Ngõ ca ca tặng Huyết Ngọc trâm”.
“Vậy chắc ngươi cũng rõ ta và chàng có quan hệ gì, làm sao ta có thể làm hại chàng chứ?”
Vừa nói tới đây, Hạnh nhi đột nhiên nổi cơn tam bành, lồm cồm bò dậy, chỉ vào mặt Hoa Thái U mắng: “Ngươi cho là ta không biết sao? Khi xưa chính là do ngươi hại Ngõ ca ca thảm như vậy. Lúc huynh ấy được cứu tới đây, đã hôn mê bất tĩnh rất lâu. Cha nói, là do ngoại thương kết hợp với trúng độc chưa thanh lọc hết trong cơ thể, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, là trước đây không hề để ý tới việc trúng độc phát mà lao tâm lao lực quá sức, dẫn tới tâm lực yếu gây nên. Vết thương trước ngực của huynh ấy lại tái phát, bất luận dùng bao nhiêu linh dược cũng không thấy chuyển biến tốt. Cha nói rằng, đó là tâm bệnh, ta không hiểu tâm bệnh nghĩa là gì, cha cũng không chịu giải thích cho ta. Mãi tới một hôm, ta nghe thấy huynh ấy trong lúc hôn mê nói một câu, liền tới ép hỏi Tiểu Cao, Tiểu Cao không chịu được sự mè nheo của ta mới kể lại mọi chuyện giữa ngươi và huynh ấy cho ta nghe. Ngươi có biết, huynh ấy nói gì không?”.
Sắc mặt lúc này của Hoa Thái U còn xấu hơn cả người chết, nghe thấy vậy chỉ gắng nhếch miệng, nở nụ cười khó coi, giọng nàng lúc này đã khàn đặc: “Hoa cải dầu, nàng tin ta không”.
Hạnh nhi thất kinh, sững người hồi lâu mới nói: “Sao ngươi biết? Tiểu Cao nói với ngươi à?”.
Hoa Thái U tiếp tục khàn khàn nói tiếp: “Bởi vì câu này, chính là tâm bệnh của chàng’.
Dày công lên kế hoạch suy tính chu đáo, trả mọi giá thế nhưng thu lại chỉ là một từ “Không tin”.
Cái nút thắt này, phải làm thế nào để gỡ đây.
“Nói tóm lại huynh ấy đã quên ngươi rồi, ta sẽ tuyệt đối không cho phép huynh ấy nhớ lại đâu.”
Hạnh nhi hất mặt, lại lên mặt trở lại: “Bởi vì thứ ngươi mang đến cho huynh ấy, chỉ có đau khổ mà thôi”.
Hoa Thái U đã bình tĩnh trở lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hạnh nhi: “Ngươi tự tin có thể khiến chàng vui vẻ sao?”.
“Đương nhiên!”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào ta thích chàng.”
“Ngươi thích điểm gì của chàng?”
“Mọi thứ của huynh ấy ta đều thích.”
“Bao gồm cả quá khứ của chàng?”
“Chàng không có quá khứ.”
“Con người ta không thể không có quá khứ được.”
“Cho dù chỉ cần là thứ liên quan tới huynh ấy, ta đều sẽ chấp nhận, đều sẽ thích.”
“Bất luận là tốt hay xấu sao? Cũng có thể trước đây chàng là một người mưu cao kế hiểm thâm độc tàn ác thì sao, chàng như vậy, ngươi vẫn thích?”
“Thích.”
“Ngươi trả lời như vậy liệu có quá khinh suất chăng.”
“Không thể nào, đây không phải là khinh suất. Thích một người thì đều như vậy thôi, cho dù huynh ấy đi phóng hỏa giết người ta vẫn cứ theo, cho dù huynh ấy có phạm mười tội không thể xá được thì ta vẫn đứng bên huynh ấy, cho dù vì huynh ấy phải vứt bỏ tất thảy bạn bè và người thân ta cũng không hối hận.”
“Vậy thì, nếu chàng thích người khác, ngươi sẽ làm gì?”
“Ngoài ta ra, huynh ấy không thể nào thích người khác đâu.”
“Mọi việc đều có ngộ nhỡ.”
“Ngộ nhỡ… Ta chỉ có ý ngộ nhỡ, nếu trong lòng chàng thực sự có người khác, ta cũng không sợ, chỉ cần cướp chàng lại chẳng phải là xong ư.”
Hoa Thái U nhìn khuôn mặt non nớt kia, nghe giọng nói trong trẻo kia, chợt trầm ngâm một lát, đột nhiên nàng vùi đầu vào đầu gối cười gằn không ngừng, vai nàng run lên.
Một hồi lâu sau, nàng vuốt mặt đứng dậy, nói với Hạnh nhi với cặp mắt to vẫn lờ đờ vì rượu: “Tiểu nha đầu à, ngươi mạnh hơn ta. Nếu ngay từ đầu ta cũng có được sự tự tin và can đảm như thế này, ta đã không bỏ đi. Nếu như trong những tháng ngày về sáu ta có thể có được sự kiên quyết thế này, thì ta đã không phải đoán già đoán non. Ta và chàng, cũng sẽ không phải đi tới bước đường ngày hôm nay”.
Hoa Thái U vừa thở dài vừa cười, nàng nheo nheo mắt, hỏi tiếp: “Hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có cảm thấy chàng là người đàn ông tốt không?”.
“Đương nhiên rồi.”
“Ngươi có biết người đàn ông thế nào mới được coi là đàn ông tốt không vậy?”
“Giống như Ngõ ca ca là được.”
Hoa Thái U lắc đầu: “Đã từng có người nói với ta rằng, cái gọi là đàn ông tốt, chính là chỉ ngủ với một người phụ nữ, không những thế mà là ngủ cả đời với nhau’.
Sáu đó, Hoa Thái U nghiêng người quay sang người đàn ông áo xanh không biết tự lúc nào đã đứng dưới gốc cây bên đường: “Thiếp chính là người phụ nữ đã từng ngủ cùng chàng. Chàng có muốn ngủ cả đời bên thiếp không?”.