Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một giây đó, Hạ Vân Phong thậm chí nghĩ đến Ngao Dương đang đùa giỡn y, dám minh mục trương đảm như vậy yêu cầu y dùng miệng “Thám báo”, nếu không phải biết chỉ số thông minh của Ngao Dương không bằng người thường, có lẽ Hạ Vân Phong sẽ có tức giận, nhưng hiện tại y cũng chỉ nhìn Ngao Dương trong chốc lát, tăng tốc động tác trong tay, nhẹ nhàng niết một cái, Ngao Dương lập tức đã xong việc.
Minh mục trương đảm: trắng trợn, táo bạo, can đảm, liều lĩnh, chẳng biết kiêng nể.
Hạ Vân Phong ngồi dậy lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ, y đứng dậy đi toilet rửa sạch thêm lần nữa, bảo Ngao Dương ngủ trước, lúc Hạ Vân Phong từ toilet đi ra, Ngao Dương đã ôm gối yên lặng ngủ thiếp đi, tối hôm đó Hạ Vân Phong ngủ thật sự thoải mái, hiếm khi không có nằm mơ.
Sau khi trở về từ du thuyền, Hạ Vân Phong ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, bình thường y cơ bản không ra khỏi cửa, chuyện ở Bắc Đường y xử lý rất thỏa đáng, gần đây đều rất thái bình.
Quan hệ anh em giữa Ngao Dương và Tần Diễm cũng cực kỳ hết sức hòa hợp, Tần Diễm mỗi ngày đều đến cục chính trị làm việc, cuối tuần lại luôn có tiệc xã giao, thời gian ở nhà cũng không nhiều, mà Ngao Dương lại hoàn toàn tương phản, mỗi ngày đều cùng một chỗ với Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong đi nơi nào, hắn liền đi nơi đó, bình thường Hạ Vân Phong đều sai người hầu đem phim của Hạ Xa cho Ngao Dương xem. Ngao Dương dường như rất thích nàng.
Hạ Vân Phong chỉ vào mỹ nữ khiêu gợi trên màn hình TV, lười biếng hỏi Ngao Dương:“Ngươi thích loại hình giống thế này?”
Ngao Dương rất chuyên tâm xem TV, ngoại trừ mấy bộ phim và cái gối của mình, không có gì có thể hấp dẫn Ngao Dương, Ngao Dương gật gật đầu, ôm gối đầu lẳng lặng dựa vào Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng không để ý, y một bên thong thả hút thuốc, một bên dịu dàng vuốt mái tóc ngắn mềm nhuyển của Ngao Dương, y nhẹ nhàng sờ sờ mặt con trai, thong thả tỏ vẻ:“Muốn gặp người thật của nàng không?” Ngao Dương lắc đầu.
Hắn cúi đầu nói một câu:“Ta thích ba nhất……” Hắn tựa vào trên người Hạ Vân Phong, chậm rãi vươn tay ôm lấy Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong trong lòng ấm áp, con trai đối y thân thiết như vậy, là hiện tượng rất tốt.
“Thấy ngươi toàn xem phim do nàng diễn, ta còn tưởng ngươi thích nữ nhân này.” Hạ Vân Phong cúi đầu nhìn về phía Ngao Dương, phát hiện mâu tử xinh đẹp vô tà kia của Ngao Dương đang theo dõi y, ngón tay Hạ Vân Phong vuốt ve cằm hắn, thấp giọng nói một câu,“Gần đây Tần Diễm không có thời gian dẫn ngươi đi thực tiễn, bộ phim lần trước cho ngươi xem xong chưa?”
Sau khi từ du thuyền trở về, Hạ Vân Phong đã chuẩn bị rất nhiều phim người lớn cho con trai (chính là phim sx đấy ạ), dù sao Ngao Dương cũng đã lớn như vậy, còn chưa thượng qua nữ nhân, thật sự có chút mất mặt quá rồi.
“Khó xem.” Ngao Dương ôm chặt Hạ Vân Phong, giữa hai người cách một chiếc gối đầu mềm mại, động tác Hạ Vân Phong thong thả xoa xoa đầu của hắn, trong đôi mắt lười biếng tràn đầy sủng nịch cùng ý cười.
“Khó xem cũng phải xem, bằng không sau này làm sao khiến người mình thích vui vẻ được.” Hạ Vân Phong nói xong, liền để Ngao Dương tự mình xem TV, bảo Dung Mụ đôn tổ yến cho Ngao Dương.
Lúc gần tối, Tần Diễm đã về, hôm nay hắn không đi xã giao nên về sớm một chút, mà cùng hắn về nhà còn có Hạ Đông, vừa kịp giờ cơm.
Lúc này Hạ Vân Phong và Ngao Dương đang ăn cơm, Hạ Vân Phong ngồi vị trí chủ nhà tế tước mạn yết (nhai kỹ nuốt chậm), Ngao Dương ngồi bên trái y, y rất thuận tay gắp thức ăn cho con trai.
Nhìn thấy Tần Diễm trở về, Hạ Vân Phong ý bảo Tần Diễm và Hạ Đông ngồi xuống ăn cơm:“Thêm bát đũa.” Hạ Vân Phong chỉ thản nhiên nói một câu, người hầu liền lập tức làm theo.
“Anh hai” Tần Diễm mỗi ngày về nhà đều lễ phép gọi Ngao Dương một tiếng, như vậy Hạ Vân Phong sẽ rất vui, Hạ Đông cũng gật đầu chào Ngao Dương, không khí trên bàn cơm rất hài hoà.
Hạ Vân Phong cũng tỉnh tâm không ít, không khí vui vẻ hoà thuận này rất thoải mái, sau bữa cơm chiều, Hạ Vân Phong bảo Tần Diễm cùng Ngao Dương tán gẫu, Hạ Vân Phong gọi Hạ Đông vào thư phòng bàn công việc.
“Chuyện kia xử lý đến đâu rồi?” Hạ Vân Phong bàn ở ghế trên, lười biếng nghỉ ngơi.
—————————————