Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vô Danh thấy vấn đề này quá mức hại não, hắn quyết định dừng suy nghĩ về vấn đề này. Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ là luyện hóa chiếc nhẫn trữ vật này trước đã. Vô Danh nghĩ sau khi hắn luyện hóa xong cái nhẫn trữ vật này có phải hay không hắn chính là nhà giàu mới nổi ở cái đất này a.
-Hắc hắc!!
Vô Danh tủm tỉm cười hắc hắc. Nhà giàu mới nổi cái quần què, người khác mà nhìn thấy hắn có nhẫn trữ vật có phải hay không chính là cướp trước giết sau hay giết trước cướp sau a.
Vô Danh cắn ngón tay một cái, một giọt máu dỏ chảy ra rồi rơi vào bên trên mặt chiếc nhẫn, hắn thay đổi ấn quyết, sau đó bắt đầu luyện hóa.
Một lát sau Vô Danh đã luyện hóa xong chiếc nhẫn trữ vật này. Hắn từ từ đeo chiếc nhẫn lên tay, khi vừa đeo chiếc nhẫn lên. Nó giống như hoàn toàn biến mất, như ẩn như hiện trên ngón tay của Vô Danh. Nếu như không dùng thần thức để nhìn thì có lẽ không phát hiện ra rằng có một chiếc nhẫn màu xanh lam ở trên tay của Vô Danh.
Chiếc nhẫn rất nhẹ, nó cứ như không tồn tại vậy, cho nên Vô Danh cảm giác như hắn không có đeo chiếc nhẫn này. Vô Danh dùng thần thức đưa vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật, hắn muốn kiểm tra xem không gian bên trong chiếc nhẫn trữ vật này rộng như thế nào.
Thần thức của Vô Danh từ từ quét qua không gian bên trong chiếc nhẫn…
-Cái gì đây??
Trong khi đang dùng thần thức quét một lượt bên trong không gian của nhẫn trữ vật, Vô Danh đột nhiên nhìn thấy giống như có đồ vật gì đó bên trong, hắn vội vàng dùng thần thức quét qua vị trí vừa nãy, sau đó dùng thần thức lấy thứ đồ vật đó ra..
-Một cây đao và một quyển sách?? Sao nó lại ở đây??
Sau khi Vô Danh dùng thần thức lấy thứ đồ vật kia ra thì trên tay của Vô Danh ngay lập tức xuất hiện một cây đao và một quyển sách trông có vẻ cũ kĩ. Hắn cũng rất là ngạc nhiên, không ngờ bên trong nhẫn trữ vật còn có một cây đao và một quyển sách.
-Trời ạ, pháp bảo cấp bậc pháp khí??
Vô Danh dùng thần thức quét qua cây đao này, ngay lập tức hắn cảm nhận được những luồng dao động, cây đao này không ngờ lại là một món pháp bảo tấn công.
Trong khi còn ở học viện, Vô Danh cũng từng nghe một vị lão sư giảng qua về pháp bảo. Pháp bảo là một loại dụng cụ dùng trong chiến đấu của các tu sĩ. Pháp bảo dùng trong chiến đấu được chia ra làm hai loại là pháp bảo tấn công và pháp bảo phòng ngự. Bên cạnh đó còn có một loại pháp bảo không dùng trong chiến đấu là pháp bảo phi hành, nó được các tu sĩ dùng để di chuyển, bay ở trên không.
Một món pháp bảo dù là thuộc loại tấn công, phòng ngự hay là phi hành thì cũng đều được chia ra các loại cấp bậc để đánh giá phẩm chất của chúng.
Vô Danh không biết được rõ ràng một món pháp bảo có bao nhiêu cấp bậc, hắn chỉ biết sơ sơ rằng cấp bậc đầu tiên của một món pháp bảo là “pháp khí” sau đó là tới “linh khí” còn sau nữa thì hắn cũng không biết nữa.
Mà trong mỗi cấp pháp bảo lại được chia ra các loại phẩm chất khác nhau là: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Vô Danh cũng chỉ biết rằng cây đao hắn đang cầm trong tay chính là một món pháp bảo cấp bậc pháp khí, còn cụ thể phẩm chất của nó ra sao thì Vô Danh cũng không rõ ràng, bởi vì hắn mới chỉ được nghe qua chứ chưa có tiếp xúc nhiều cho nên không thể nào đánh giá chính xác được cấp bậc của nó.
Nhưng mà Vô Danh nghĩ cây đao này cũng không thể nào đạt tới cấp bậc pháp khí thượng phẩm đi.
Vô Danh mừng tới rớt nước mắt, hắn không thể ngờ được rằng hắn cũng có thể sở hữu một món pháp bảo cho riêng mình. Ngày trước khi nghe người ta bàn tán hắn cũng chỉ có thể ao ước mà thôi, mà bây giờ cũng không phải chỉ là ao ước nữa mà hắn thực sự đang cầm trong tay một món pháp bảo.
Vô Danh nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve cây đao này, hắn đưa cây đao tới gần hơn, hắn muốn nhìn kĩ cây đao này hơn một chút.
Cây đao này được chế tác cũng khá là đơn giản, nhưng ai mà biết được muốn tạo ra một món pháp bảo như vậy phải tốn biết bao nhiêu công sức.
Đầu tiên muốn luyện được một món pháp bảo thì bản thân phải là một luyện khí sư. Mà muốn trở thành luyện khí sư thì trong cơ thể phải có linh căn hệ hỏa kèm theo một tia kim thuộc tính nữa. Chính vì điều kiện hà khắc như vậy cho nên không phải ai cũng có thể trở thành một luyện khí sư.
Mà nếu như ai có trong mình linh căn hệ hỏa và một tia thuộc tính kim thì chính là có được điều kiện quan trọng nhất để trở thành một luyện khí sư. Nhưng để có thể bước xa hơn nữa trên con đường luyện khí thì không chỉ một điều kiện như vậy là có thể giải quyết được.
Sau khi đáp ứng được điều kiện đầu tiên để trở thành một luyện khí sư, thì thứ tiếp theo cần có đó chính là một cái lò luyện khí, lò luyện khí này cũng có thể dùng để luyện đan. Sau khi có lò luyện khí rồi thì tiếp theo phải có một mồi lửa đề luyện hóa tài liệu luyện khí.
Mồi lửa này thì chính bản thân những vị luyện khí sư, hay những vị luyện đan sư đều có thể tự mình dùng linh khí trong cơ thể ngưng tụ ra, cái này gọi là “chân hỏa”, tức là lửa do bản thân tạo ra.
Nhưng nếu như dùng “chân hỏa” để luyện khí thì cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới phẩm chất của pháp bảo, bởi vì “chân hỏa” do những luyện khí sư hay luyện đan sư ngưng tụ ra không đủ mạnh tới mức để có thể luyện hóa những tài liệu cao cấp hơn.
Để giải quyết vấn đề này thì những vị luyện khí sư phải tìm cho mình một mồi lửa mạnh mẽ hơn, những mồi lửa này chính là tìm ở bên ngoài tự nhiên.
Những mồi lửa được tìm ở bên ngoài tự nhiên được chia ra làm hai loại là “yêu hỏa” và “dị hỏa”.
“Yêu hỏa” là một loại hỏa diễm có ở bên trong cơ thể của những loại yêu thú. Còn “dị hỏa” là loại hỏa diễm do thiên địa tạo thành, và “dị hỏa” chính là vua của các loại hỏa diễm, bởi vì chúng là những loại hỏa diễm mạnh nhất trong thiên địa.
Khi một người luyện khí đã có đủ những điều kiện cần thiết như lò luyện đan và hỏa diễm thích hợp thì cũng chỉ được gọi là mới nhập môn mà thôi, vì muốn chân chính trở thành một luyện khí sư thì chính bản thân họ còn phải trải qua luyện tập rất nhiều, mà con đường này cũng có thể nói là không dễ dàng chút nào.
Vô Danh nhìn cây đao này một chút sau đó liền cất vào bên trong nhẫn trữ vật. Vô Danh nhìn qua bên cạnh, ở đó còn có một quyển sách. Vô Danh cầm quyển sách lên quan sát, nhìn vào dòng chữ viết trên quyển sách, Vô Danh đọc thầm:
-Huyền giai sơ cấp pháp kỹ: Nhị Thập Tứ đao.
Vô Danh đọc xong thì hai mắt liền trợn tròn lên, không ngờ đây lại là một quyển pháp kỹ.
-Trời ạ, đây là Huyền cấp pháp kỹ a.
Vô Danh nói với giọng đầy kích động, hắn không nhịn được mà nhảy cẫng lên bên trong thế giới hỗn độn.
-AAAAAAAAAA
Vô Danh hét to một hơi đầy sảng khoái. Tiếng hét của hắn vang vọng bên trong thế giới hỗn độn một lúc rồi mới tắt hẳn.
-Cuối cùng ta cũng có một quyển pháp kỹ ha ha.
Vô Danh kích động tới mức vừa cầm quyển sách vừa nhảy vòng vòng, trong đầu của hắn không ngừng lặp lại bốn chữ “Huyền cấp pháp kỹ”
Niềm vui tới quá nhiều và cũng quá bất ngờ, chỉ mới có vài ngày thôi, mà rất nhiều chuyện đã xảy ra với hắn.
Đầu tiên chính là hắn bị Hình Hoa đánh một chưởng gần chết, sau đó cơ thể của hắn niết bàn. Khi hắn niết bàn tỉnh lại, thì trong đầu của hắn liền có Vô Cực quyết, sau đó là Hỗn Độn Thiên Mục, rồi Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết….
Rồi ba ngày sau, hắn lại có nhẫn trữ vật, pháp bảo và huyền cấp pháp kỹ. Đây là cái gì tột cùng may mắn, đây là cái lý thuyết gì, hắn không biết làm sao lý giải, chỉ có thể biết rằng bản thân của hắn thật sự quá hên.
Vô Danh lại nghĩ tới Ma Tiểu Uyên, nàng rốt cuộc có thân phận gì, bối cảnh sau lưng ra làm sao, mà lại có thể không một chút tiếc nuối nào tặng cho hắn một món pháp khí cùng với một quyển Huyền giai sơ cấp pháp kỹ như vậy.
Hai thứ này đối với hắn đều không tầm thường, mà xét trong toàn bộ học viện không phải là người nào cũng có.
-Ma Tiểu Uyên…
Vô Danh thầm lặp lại cái tên Ma Tiểu Uyên, lễ vật này nàng tặng cho hắn cũng quá lớn đi. Vô Danh không hiểu hắn rốt cuộc có tài cán gì mà nàng lại tặng cho hắn món quà lớn như vậy, hắn có cái gì để cho nàng yêu thích cơ chứ…chẳng lẽ…
-E hèm…chẳng lẽ là do ta quá đẹp trai.
Vô Danh lại bắt đầu tự sướng về bản thân, nhưng hắn không thể không công nhận rằng hắn đúng là rất đẹp trai.
Vô Danh cảm thấy rằng mối tơ duyên lần này không kết không được, nàng đã tặng hắn món lễ vật lớn như vậy, không nhận thì quả thực là không được a. Hắn không thể nào làm ra chuyện hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình được.
Ma Tiểu Uyên xinh đẹp dễ thương lại hào phóng như vậy rất là xứng đôi với hắn. Dù gì thì nàng cũng đã có lời có lẽ lần sau gặp lại hắn cũng lên bày tỏ một chút thành ý.
-Không đúng, không đúng a.... Nếu như là do ta đẹp trai cho nên nàng mới thích ta rồi tặng cho ta món quà lớn như vậy, thì có phải hay không sau này nếu như nàng gặp một người còn đẹp trai hơn cả ta thì cũng liền cắm cho ta một cái sừng rồi tặng cho tên kia một món quà còn lớn hơn lần này. Cái này vẫn còn phải suy nghĩ a.
-Nên hay không nên, yêu hay không yêu nói một lời a.
Vô Danh nghĩ đi nghĩ lại xem hắn có nên đồng ý lời tỏ tình của nàng hay không…
-Ài thôi bỏ đi, cứ để theo tự nhiên vậy, dù sao thì ân tình lần này của nàng Vô Danh ta cũng sẽ ghi nhớ kỹ. Nếu sau này có cơ hội ta sẽ trả lại món nợ ân tình này gấp ngàn lần.
Suy nghĩ một hồi Vô Danh quyết định năm mươi năm mươi, nửa đồng ý nửa không đồng ý, cái này tốt nhất nên thuận theo tự nhiên, nếu có duyên thì ắt sẽ đến với nhau, còn nếu như vô duyên thì…
Dù sao bây giờ bên cạnh của hắn cũng đã có Nguyệt Nhi rồi, nàng tuy không có gia thế tốt nhưng lại là rất xứng đôi với hắn, hai nhà có thể nói là môn đăng hộ đối. Còn cô nàng Ma Tiểu Uyên kia bối cảnh cũng quá mức to lớn, hắn cũng không dám trèo cao.
Nguyệt Nhi vừa xinh xắn vừa ôn nhu, rất hiểu chuyện hắn làm sao có thể phụ nàng được.
Vô Danh không vội mà mở quyển sách ra xem, bây giờ hắn đói lắm rồi cho nên hắn muốn giải quyết cái vấn đề này trước.