Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
《Trục Lộc》 công chiếu, độ hot tăng vọt, đánh giá và doanh thu phòng vé đều tốt, giá trị thương mại của Minh Tinh cũng thuyền lên theo nước.
Ai cũng không ngờ được rằng, người như Minh Tinh, lúc diễn sát thủ biến thái lại sống động như thật đến thế.
Đây chính là kỹ năng diễn xuất! Là thực lực đó!
Đến đây, năng lực của Minh Tinh đã được đông đảo quần chúng thừa nhận, đột nhiên từ diễn viên giải trí hạng ba chỉ dựa vào mặt kiếm cơm trở thành thành diễn viên phái thực lực đang "lên".
Sông có khúc người có lúc chính là như thế, Minh Tinh nhân khí vừa tăng cao, những người trước giờ vốn chả có liên hệ gì bỗng nhiên ào ào xuất hiện.
Ví dụ như Minh Đại Vệ.
"Minh Tinh à, ngày mai con có rảnh không?" Minh Đại Vệ giọng điệu ngọt xớt, vừa nghe đã biết không có chuyện tốt gì.
Minh Tinh: "Minh Thiên (Ngày mai) có rảnh hay không sao ba lại hỏi con?"
Minh Tinh có đứa em tên gọi Minh Thiên, là do Minh Đại Vệ sau khi tái hôn sinh ra, giờ đang học cấp 2.
"..." Minh Đại Vệ suýt nữa không hiểu được ý tứ của Minh Tinh.
Minh Đại Vệ: "Thế ngày kia con có rảnh hay không?"
Minh Tinh: "Còn phải xem xem ba tìm con làm cái gì đã."
Minh Đại Vệ cắn răng: "Ba tìm con ăn bữa cơm có được hay không?"
Minh Tinh: "Được, nhưng con nghi ngờ ba còn có mục đích không chính đáng, cho nên không đi!"
Minh Đại Vệ tức gần chết, chỉ muốn lôi thằng nhóc thối này ra đánh cho đến không thể đi lại được thì thôi.
Minh Tinh còn ngại chưa đủ độ bồi thêm: "Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái đây!"
Tiếng thở hổn hển của Minh Đại Vệ càng rõ ràng, cuối cùng bùng nổ: "Mày làm đại minh tinh kiếm tiền nhiều vậy mà sao ki bo thế hả?"
Minh Tinh cũng rất tức giận: "Tôi kiếm tiền cũng không phải để cho người khác, vì cái gì tôi phải cho con của ông?" Có cho cũng phải là cho vợ hắn, "Ông nếu có thể gọi tôi là ba, vậy thì ba nuôi con là chuyện đương nhiên, tôi cũng không phải là không thể đưa ông tiền, ông gọi đi!"
Minh Đại Vệ rất lâu không lên tiếng, khả năng là tức đến ngất luôn rồi.
Minh Tinh chờ nửa ngày không thấy động tĩnh gì, đang do dự xem có nên ngắt máy hay không, đầu bên kia lại vang lên âm thanh của Minh Đại Vệ đã tỉnh táo lại.
"Minh Tinh, lần này ba thật sự không đòi tiền con, ba tìm con có việc đặc biệt quan trọng."
Minh Tinh không hề bị lay động: "Vậy ông nói trước xem là chuyện gì."
Minh Đại Vệ: "Là thế này, em trai con rất có hứng thú với đóng phim, dáng dấp cũng không tệ, rất là giống con đó, đều đẹp trai cả." Cũng ngại không nói thẳng mà mập mờ cười hai tiếng: "Con làm anh, xem xem có thể đưa em con vào đoàn phim không..."
Minh Tinh không nghe nổi nữa: "Minh Thiên mới tý tuổi không lo học hành đàng hoàng đi đòi diễn cái gì mà diễn? Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, sao ba già rồi mà vẫn thích gì làm nấy như thế? Chỉ có việc này thôi đúng không? Không có cửa đâu!"
Nói xong cạch một cái dập máy.
Đường Hâm Thành đứng một bên xem một màn phụ tử tranh đấu, lúc này rốt cục có thể mở miệng, hắng giọng nói: "Ăn, ăn nho không?"
Minh Tinh co quắp nằm trên ghế gào chay: "Ngôi sao nhỏ này, ở nơi này ấy à, cha không thương này, mẹ không yêu này..."
Đường Hâm Thành ung dung thong thả lột vỏ nho: "Em yêu." Nói rồi đem nho đã lột đút cho đối phương.
Minh Tinh bỗng dưng như bị mắc đĩa, im lặng một hồi.
"Ưm." Hắn cười hắc hắc cắn quả nho tím ngon mọng nước vào miệng, ngọt tận vào trong tim.
Editor: Chời má, ai ship cho tôi một Hâm Hâm huhu, yêu quá đi mất.