Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi chẳng nói chẳng rằng, cười trừ thay cho câu trả lời. Sau bữa cơm hôm ấy, tôi nhắn tin cho An, mãi lúc lâu cậu ta mới rep lại và hẹn tôi tới quán nước gần đó.
Tôi nhanh chóng thay đồ đến điểm hẹn. Nhưng ngay lập tức tầm nhìn của tôi tối đen vì khung cảnh trước mắt. Cố giữ bình tĩnh, tôi bước vào trong, giọng tôi lạnh tanh cất tiếng.
- Gọi tôi đến làm gì.
Cậu ta im lặng, cẩn thận lau nước mắt cho Uyên. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, tay nắm chặt lại, móng tay ghim vào lòng bàn tay đến chảy máu.
- Bà xin lỗi Uyên đi.
Sao? Xin lỗi ư, xin lỗi vì cái gì đây, vì vết thương cô ta ban cho tôi sao? Thật là nực cười mà.
- Tôi bảo bà xin lỗi Uyên.
Hoàng An gắt lên, tôi hờ hững.
- Tại sao?
- Bà còn hỏi tại sao à? Không phải bà đẩy ngã Uyên, nay còn bày trò để anh hai bà chửi Uyên thậm tệ như vậy.
- Ha, sao ông không đi hỏi anh tôi tại sao ảnh lại làm vậy mà đi nói tôi??
- Đều không phải do bà bày ra sao.
- Ừ, tôi bày...
Tôi cười điên dại, run lên nói tiếp.
- Tôi bày chỗ để cho Uyên ngồi cùng ông, tôi bày thời gian cho hai người đi mua sắm với nhau, tôi bày luôn cả quán cho hai người ngồi ăn sáng. Ừ, là tôi. Từ hồi Uyên xuất hiện, một chút quan tâm ông cũng chẳng may may tới tôi. Rốt cuộc tôi là hôn thê của ông hay Uyên mới là hôn thê của ông? Ông nói yêu tôi là giả, thật lòng với Uyên hay gì? Ông nhìn coi, từ ngày ông xuất hiện đã khi nào ông bỏ mặc tôi tới như này chưa? Ngón tay tôi bị thương ông chẳng biết, ngược lại ông vô tình đẩy tôi ngã như vậy...ông, ông quả thật không có lỗi, lỗi này, do tôi quá tin ông đi!
Tôi nói một tràng một hồi, nước mắt trào ra tới uất nghẹn, nhòe đi cả khoảng không trước mắt. Hối hận không? Không. Có tiếc nuối không? Không. Nhưng có đau không? Rất đau là đằng khác, đau tới mức con tim như bị ngàn nhát đao đâm xé nát toang. Cái gì mà tiểu ca yêu quý, gì mà đính ước, thanh mai, tất cả, hết thảy mọi thứ chẳng thế bằng cái tình cảm nông nổi trước mắt.
- Bà....
Hoàng An ngập ngừng cất tiếng, mặt cậu ta cúi xuống một chút, nhỏ tiếng nói.
- Tôi...tôi xin lỗi.
Tôi cười lên điên dại, một tiếng xin lỗi mà xóa bỏ được tất cả thì tôi cũng muốn xin lỗi thời gian để nó trả về cho tôi những khoảnh khắc vô lo vô nghĩ chứ không phải chìm đắm, mẩn mê trong thứ tình cảm oái ăm này.
- Nhưng...bà cũng nên xin lỗi Uyên!
Cậu ta vẫn cố nói, tôi đưa mắt nhìn, mọi thứ trước mắt đã ướt đẫm một mảng. Khóe môi tôi nhếch lên một chút, ý cười trêu chọc.
- Xin lỗi? Ha, cô ta mới là người phải xin lỗi tôi. Nếu cô ta không xuất hiện thì cậu với tôi đã chẳng như này, mọi thứ là do cô ta, người phải xin lỗi cũng là cô ta.
- Bà đừng cứng đầu nữa, xin lỗi Uyên đi, tôi với bà làm lành.
- Tôi chẳng cần.
Tôi điên cuồng hét lớn, mọi người xung quanh nhìn về phía tôi tò mò. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nói.
- Nếu yêu tôi, ông sẽ tìm mọi cách xóa đi lỗi lầm của tôi và ngược lại ông sẽ bắt tôi thừa nhận lỗi lầm ấy. Vốn dĩ tôi nghĩ tình yêu sẽ sòng phẳng lắm, nhưng sự thật... tình yêu nó chẳng có một màu nào rõ ràng cả. Ông biết không? Yêu ngang nhau với mù quáng. Chừng nào còn Hạ Phương Uyên, tôi với ông không bao giờ làm lành.
Tôi nhấn mạnh, chỉ tay về phía Hạ Phương Uyên, tới giờ này, cô ta vẫn còn khóc, khóc tới ghê rợn.
- Được, cái này do bà, tôi với bà từ sau ân đoạn nghĩa tuyệt.
- Ừ, như ý cô rồi. Hạ Phương Uyên!
Mắt tôi ướt nhạt nhòa, tôi đứng dậy quay lưng ra ngoài. Một chút vương vấn cũng không có, bởi lẽ trước nay tôi đều vô tư như vậy, nhưng vô tư chẳng hóa vô tâm, vô tư lại hóa đớn đau, dằn vặt.
Vừa bước ra ngoài, trời đất trong tôi tối sầm lại. Tôi đứng bấu vào cánh cửa ngoài quán. Cả cơ thể tôi chỉ trực ngã xuống, lúc này tôi chỉ mong, chỉ mong sao cậu ta có thể đỡ lấy tôi, ôm tôi vào lòng.
Tôi cảm nhận thấy cảm giác ấm nóng chạy trong cơ thể mình, rơi rớt xuống bàn tay tôi. Xung quanh tôi vang lên những tiếng la lớn.
- Gọi cấp cứu nhanh lên, con bé chảy máu cam nhiều quá.
- Mau, mau đặt ngửa con bé lên.
- ...
Rồi hàng loạt cánh tay đỡ lấy tôi, hàng loạt âm thanh lộn xộn khiến tôi quay cuồng. Trong những âm thanh đó... không có cậu!
***
Một giấc mơ thật dài, dài hơn năm năm tuổi nhỏ, dài hơn cả hai năm vui đùa. Trong mơ tôi thấy hình ảnh người con trai dịu dàng, đủ ấm để ôm lấy tôi, đủ vững chãi để tôi tin tưởng. Một màu trắng xóa che lấp tất cả, tôi gào thét tìm cậu trong vô vọng, màu trắng ấy thật ngây thơ nhưng cũng thật đáng ghét. Miệt mài tìm cậu... nhưng chẳng thấy cậu đâu, chỉ thấy những thất vọng tràn trề, những đớn đau kiệt quệ, những tan nát xua dồn tôi về thực tại!
- Bệnh nhân tỉnh rồi, người nhà có thể vào thăm.
Tiếng bác sĩ vang lên khàn khàn, tôi chẳng chớp mắt, chăm chăm nhìn vào bóng đèn trước mặt. Nhìn để hoa mắt, để mờ đi mọi thứ tôi chẳng muốn nhìn.
Mẹ tôi nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy tay tôi, nước mắt bà rơi vào tay tôi nóng bỏng. Gương mặt tôi vô hồn, một chút cảm xúc cũng không hiện ra.
- Mau, mau, mày mau vào đây cho tao.
Từ phía cửa vang lên tiếng ồn ào, nhưng những tiếng này cũng chẳng thể cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, cho tới khi tôi thấy cậu ta!