Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trưa nay Đan ở lại trường, một phần là để chiều ôn đội tuyển, một phần là con bé lười đi xe buýt nên Đan ăn trưa với bạn trong đội tuyển ở trường luôn. Thái với Toàn lúc đầu cũng đòi đi theo, nhưng Hoa lấp liếm bảo mẹ chỉ mời Minh thôi. Thái bất mãn lắm, tính gọi điện tỉ tê với mẹ cô may sao mà Đan ngăn lại, Toàn đứng bên lòng phức tạp không nói gì. Còn Minh thì khỏi nói, mặt vênh lên tận trời cao rồi.
Thế nên chỉ có Hoa với Minh là về. Minh đi xe đạp nên chạy đi trước, Hoa thì đi xe buýt về sau. Về tới thì thấy Minh loay hoay phụ mẹ dưới bếp, không khi nào cô thấy cậu ngồi yên khi qua nhà cô ăn cả. Cô vui vẻ vào phòng thay đồ rồi cũng xuống dưới phụ theo.
Ăn xong Hoa nào có để bạn về. Tiếp tục chộp lấy thời cơ giữ Minh lại. Hoa lôi tờ đề Toán ra, vờ suy tư hỏi cậu:
- Sao Toán dạo này khó nhằn thế nhỉ? Câu này giải mãi mà chẳng ra được.
Bộ dạng tay cầm tờ đề còn mắt thì len lén nhìn trộm của cô nàng trước mặt khiến tâm trạng cậu không khỏi vui vẻ. Nhưng cậu để niềm vui trong lòng, ngoài mặt thì vẫn lạnh lùng lơ đi. Cậu phải cố kiềm nén, không thể để cảm xúc nở hoa trong lòng làm hỏng chuyện được.
Hoa đợi mãi không thấy Minh có động tĩnh gì bèn mạnh dạn tiến thêm bước nữa.
- Minh giúp tôi giải bài này được không nhỉ?
Hoa tung ra tuyệt chiêu quyết định, khuôn miệng chúm chím cười, mắt long lanh chớp chớp nhìn Minh.
Một giây... hai giây...và...
Đùng!!!
K.O.
Đỗ Hoàng Cao Minh chính thức đầu hàng.
Anh hùng làm sao qua ải mỹ nhân. Đỗ Hoàng Cao Minh làm sao qua ải của Mai Thiên Hoa được.
Thế là hai đứa, một thầy một trò hăng say thu nạp kiến thức.
Được một lúc thì mắt Hoa bắt đầu díu lại. Thường thì giờ nay ăn xong, Hoa phải đánh một giấc ngủ trưa mới đúng, nhưng do vì thực hiện kế hoạch dỗ dành ai kia nên cô bây giờ phải cố căng da mắt, tập trung vào tờ đề. Mấy con số nắm tay nhảy lung tung trên tờ đề, làm cho sự nghiệp tập trung của Hoa trở nên sụp đổ.
Gió ở đâu thổi vào sao man mát, tiếng quạt nay kêu sao mà êm tai, mùi hương dễ chịu của ai đó thoang thoảng quanh chóp mũi...
Người Hoa hạ dần, hạ dần và kết quả gục ngã xuống bàn.
Minh cười nhẹ, vén giúp Hoa vài cọng tóc ra sau tai, rồi chồm người chỉnh quạt sang cô. Đến khi cây quạt hướng hoàn toàn sang Hoa, cậu mới yên tâm tiếp tục giải đề.
Cắm cúi giải được hai cái đề thì cũng nản, Hoa vẫn ngủ. Minh dẹp những thứ gây cản trở sang một bên, ung dung chống cằm ngắm người thương.
Xem kìa! Con người này đến ngủ mà cũng dễ thương. Dễ thương như thế mà lại đi riêng với thằng Toàn mới hay. Tự nhiên nhắc tới, giờ thấy bực. Thật muốn cắn cho một cái!
Nghĩ là làm, Minh ghé sát lại, nhưng không phải cắn mà là thơm. Cậu đặt nhẹ môi lên đôi mắt ấy, cho nó một chút thương nhẹ nhàng. Đoạn ghé gần tai, thủ thỉ:
- Biết là giả. Nhưng nghe tin Toàn với cậu hẹn hò, tôi như muốn phát điên lên.
...
Hoa từ từ mở mắt sau khi có một giấc ngủ trưa thật chất lượng. Đập với mắt cô gương mặt đẹp trai được phóng đại, đặt cách cô chỉ bằng một gang tay. Trong cơn lờ mờ chưa tỉnh táo, cô nằm yên, ngây ngốc ngắm nhìn cậu trai trước mặt.
Sống mũi Minh cao thật, môi cũng thật mỏng, lông mi cũng thật dài. Cô càng quan sát, tim càng đập mạnh mẽ. Làn gió mát thổi vào trong lòng ngực, bần thần. Hoa vô thức đưa tay khao khát chạm vào gương mặt nam tính đó. Đột nhiên...
Cạch!
Tiếng cửa phòng mở vang lên, hình như mẹ dậy thì phải. Hoa giật mình rụt tay lại, trong giây chốc bỗng trở nên tỉnh táo. Cô ngồi thẳng người lên, cố kìm lại tinh thần, tim cô bây giờ còn đập dữ dội hơn khi ấy nữa. Chắc mẹ chưa thấy đâu nhỉ?
Hoa nuốt khan, chỉnh lại tóc. Minh có lẽ vì tiếng động nên cũng thức giấc. Cậu ngơ ngác nhìn Hoa, gương mặt cô hốt hoảng, cậu hỏi:
- Sao thế?
- K-Không có gì.
Hoa quên mất giờ này mẹ dậy để chuẩn bị dọn hàng bán buổi chiều. Chìm đắm trong sắc đẹp mà không quên mất. Sau đó, Hoa cũng đứng dậy định bụng vào thay đồ để phụ giúp mẹ một tay. Hoa bảo Minh về trước, nhưng thấy cậu không nói gì cứ nấn ná lại, cô nói lại lần nữa:
- Cậu về cẩn thận nhá. Giờ tôi với mẹ phải chuẩn bị để ra bán rồi.
- Để tôi phụ hai người.
Hoa tính từ chối, như bà Liêu lại lên tiếng trước.
- Thôi con về đi. Mời con có bữa cơm mà lại nhờ con giúp như này thì không hay.
- Có gì đâu ạ. Tối về mời con thêm bữa nữa là được.
Minh cười, tỏ thành ý rõ ràng. Bà Liêu nhìn cậu mà vui trong lòng. Con gái bà gặp được người tốt rồi.
Nhờ có Minh mà công việc trở nên nhẹ nhàng hơn, thằng bé làm bà nảy sinh ý định đem nó về nuôi luôn đấy. Sao lại có đứa vào ngoan vừa khỏe như thế chứ!
Bán xong hàng thì trời cũng nhem nhem tối, cả Hoa và Minh giúp bà Liêu thu dọn hàng. Đúng ngay lúc, thím Nga đi ngang qua, tia được Minh, thím lên tiếng hết lời xuýt xoa:
- Chao ôi! Con nhà ai mà xinh trai thế!
Minh cười ngượng gật đầu chào thay lời cảm ơn. Rồi thím ghé lại gần bà Liêu, thủ thỉ cho bốn người cùng nghe:
- Cô tìm đâu ra thằng con rể chất lượng thế này?!
Câu nói vừa dứt liền có ba người đỏ mặt. Hai người cúi gằm, một người vội vàng lên tiếng:
- Thím này! Minh là bạn của Hoa đấy. Con rể gì ở đây?! Thím nói thế thằng bé lại khó chịu thì không hay.
Minh không khó chịu đâu. Minh đang vui phát điên lên rồi đây này.
- Tôi chỉ đùa thôi ấy mà. Thằng bé cũng đâu trông gì là khó chịu đâu.
- Thím!!!
- Rồi rồi. Mà này! Tý nữa họp khu phố đấy, có gì tôi qua rồi tôi với thím đi cùng nhá.
- Được rồi. Để tôi về nấu cơm cho mấy đứa đã.
- Ờ. Nhanh nhanh lên đấy!