Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Căn nhà của Minh khác xa với tượng tưởng của Hoa rất nhiều. Hoa biết nhà Minh giàu, nhưng cỡ này thì vẫn chưa nghĩ tới. Từ cổng tới nhà chính cũng mất cả 5 phút đi xe. Hoa với Đan ngồi sau xe thi nhau trố mắt nhìn. Nhìn những chùm cây xen kẽ nhau, uốn mình tạo thành những hình dạng đầy nghệ thuật, trông cứ như một khu vườn thu nhỏ. Quả nhiên, không khí mà người giàu hít thở cũng khác với người thường.
Kể từ khi bước vào nhà, Minh cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Đan giành cho mình, có chút rợn người. Cậu cũng nhanh chóng bỏ qua, không để ý nhiều. Cậu chỉ để ý tới Hoa.
Hoa không quen đi lại trong căn nhà to như thế. Cứ Đan đi đâu là cô đi theo đó. Không khí trong căn nhà có chút ảm đạm, và từ khi bước vào cô cảm nhận được đâu đó chút cảm giác xa cách, lạc lõng.
Minh dẫn hai người vào căn phòng trên tầng ba. Hoa đoán là phòng của Minh. Cả Thái và Toàn đều đã tới trước đó rồi. Người thì hì hục ngồi lựa phim, người thì bày trí bánh kem dưới sàn. Thấy người tới, Toàn nhiệt tình mời gọi.
- Hoa, Hoa lại đây!
Hoa đi tới rụt rè ngồi kế bên Toàn. Cậu chàng nhiệt tình sắp xếp bánh nước trước mặt Hoa, giới thiệu cái bánh kem mà Thái làm, và cả việc giải thích Thái đang hí húi làm gì đó. Những hành động đó theo Minh đánh giá là không cần thiết và rất lố lăng. Nơi Hoa ngồi bên phải là Toàn, bên trái là Đan. Cậu mất cơ hội để chen vào ngồi cạnh. Bất lực ngồi ngoài rìa, cay đắng nhìn tên Toàn diễn trò.
Thái chọn được phim xong thì chạy tắt đèn lại Toàn ngồi.
Đan nhìn cái màn hình lớn trước mặt mà ngưỡng mộ cuộc sống của cậu bạn mình. Căn nhà, căn phòng, cả những chiếc xe mà cậu ta hay đi làm cô có chút choáng ngợp. Mọi thứ quá xa vời đối với người như cô và như Hoa.
Hoa từ khi bước vào phòng Minh, sự ngại ngùng làm cô không dám đưa mắt nhìn lung tung. Ngay khi đèn vừa tắt, mọi người tập trung vào màn hình phía trước, cô không ngăn nổi tò mò, nhích người ra sau một chút cho khuất tầm nhìn mọi người rồi lén nhìn xung quanh. Đôi mắt cô dừng lại trên các poster xe đạp địa hình được dán vài tấm trên bức tường trắng lớn, hai cái tủ quần áo thật to, một cái tủ kính lớn trưng bày vài ba chiếc bằng khen và vài chiếc cúp, cô không biết là giải thưởng gì. Chiếc bàn học mà cậu vẫn thường ngồi làm bài, chiếc giường mà cậu ngả lưng khi lười biếng…
Mắt cô không khống chế được mà đưa đi khắm nơi, khám phá mọi ngóc ngách, nơi mà cậu hoạt động hằng ngày. Cô mải mê, không phòng bị mà chạm mắt với chủ nhân căn phòng. Hoa giật thót người, không tự nhiên mà quay đầu lên trước, vờ tập trung lại bộ phim. Cậu ấy chắc không nghĩ mình đang lén quan sát phòng đâu nhỉ?
Để có một giao diện đẹp mắt, hôm qua Minh đã hùng hục, tự tay dọn dẹp căn phòng này. Cậu đã phải suy nghĩ, lựa chọn kỹ lượng các vị trí đồ vật sao cho trông ấn tượng. Mong sao Hoa thấy ổn. Cậu nhìn sang Hoa, đúng ngay lúc cô đang nhìn sang cậu. Hai giây đối mắt làm tim cậu rộn cả lên. Giá mà bây giờ ngồi cạnh cậu ấy thì hay biết mấy. Để cậu ấy bên cạnh tên Toàn, thật không yên tâm chút nào. Cậu đánh mắt sang Hoa thêm lần nữa, lần này hai người không còn chạm mắt nhau nữa. Nhưng mắt tên Toàn đang nhìn chằm chằm vào Hoa, cậu ta có vẻ đánh hơi được có người đang nhìn mình nên ruốt cuộc người chạm mắt với cậu lần này lại là Toàn. Nhìn thấy cậu, Toàn nở một nụ cười ngô nghê rồi quay mắt lại màn hình.
Quả thật không yên tâm chút nào!!!
Phim được nửa tiếng thì thấy Đan đứng lên hỏi nhà vệ sinh chỗ nào, Hoa tính đứng lên theo bạn thì bị Đan ấn xuống, bảo đi một xí rồi quay lại. Đan vừa đứng lên, khoảng trống xuất hiện giữa Hoa và Minh, không có vật cản, mắt cậu và Hoa lại chạm nhau thêm lần nữa. Hoa cười mỉm rồi nhanh chóng tránh đi ánh nhìn của cậu. Minh hơi hụt hẫng khi Hoa quay mặt nhanh hơi khi nãy, nhưng dù sao thì cô cũng cười một cái.
Đan thật sự là đi một xí thiệt, tới chỗ cô không vào ngồi mà đứng ngoài rìa, lấy chân đẩy đẩy Minh vào trong, miệng lẩm bẩm:
- Sít qua kia! Sít qua kia!
Minh theo từng cú đá của Đan nhích vào bên trong. Ngay khi ổn định lại chỗ, cậu đã ngồi cạnh bên Hoa. Cậu nghe thấy được tiếng tim mình đang mãnh liệt đập trong lòng ngực. Mùi dầu gội ở cô thoang thoảng quanh mũi làm đầu óc cậu choáng cả lên. Cậu với lấy ly nước uống một ngụm cho bớt căng thẳng. Để rồi rút tay về không biết vô tình hay cố ý bàn tay cậu chạm nhẹ bàn tay cô.
Minh như ngừng thở. Để một lúc vẫn không thấy Hoa rụt tay lại, cậu quay nhẹ đầu thấy cô vẫn chăm chú nhìn lên màn hình trước mặt. Không lẽ cậu ấy đang tập trung? Minh bạo gan, áp tay mình lên tay cô, rồi từ từ xen vào, đan chặt. Để mặc ánh sáng màn hình chiếu hắt lên người, cậu ngọt ngào tận hưởng cảm giác mà mình lén lút tạo nên. Thêm một lần nữa, cậu ước rằng bộ phim đó kéo dài thêm ít lâu.
Nơi đó, khoảng cách giữa năm người thiếu niên ấy, có hai bàn tay đan xen, nắm chặt.