Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu trốn dưới tầng hầm, gã đồ tể không còn mục tiêu truy đuổi nữa, đôi mắt đỏ tươi lại quét khắp đại sảnh.
Người nam đã tỉnh lại, vết thương tuy còn đau nhức nhưng vẫn cắn đốt ngón tay, trốn vào chỗ tối của bàn trà, không dám phát ra âm thanh.
Vưu Lâm trốn cùng anh, cũng sợ hãi không kém.
Vừa rồi gã cứ đuổi theo Đoạn Văn Chu và Tiêu Tễ nên họ trốn vào góc phòng khách. Tất nhiên, họ không dám mở cửa phòng ngủ hay chạy đi nơi khác vì sợ thu hút sự chú ý của gã, điều đó chỉ khiến họ chết nhanh hơn thôi.
Đừng thấy tôi, đừng thấy tôi.
Vưu Lâm thầm cầu nguyện trong lòng, gã đồ tể dường như hòa vào bóng tối. Đôi khi tiếng bước chân của gã ta vang lên nặng nề, nện xuống sàn nhà, và đôi khi tất cả những gì anh ta có thể nghe thấy chỉ là tiếng thở thô bạo của một con thú.
Đèn pin đã rớt sau cuộc truy đuổi vừa rồi, lăn xuống mặt đất ở đại sảnh, ánh sáng tản ra khắp nơi, toàn bộ đại sảnh vì thế cũng không tối lắm. Chỉ có điều Vưu Lâm cùng người nam hai người cơ bản không dám thò đầu ra xem gã đồ tể đang ở vị trí nào.
"Sột soạt."
Tiếng bước chân vang lên như tiếng chuông báo tử, Vưu Lâm kinh hãi che miệng lại.
Một đôi ủng đi mưa nặng nề và cũ kỹ xuất hiện phía sau hai người Vưu Lâm. Đôi ủng đầy vết nứt và keo dán bị bung ra, mỗi khi bị giẫm liền phát ra tiếng kêu ken két. Mặt trên của chiếc giày phủ một lớp máu khô và bẩn thỉu, cùng với xác của một số con ruồi.
"Ồ--"
Chiếc đệm sofa mà cả hai dùng để che thân đột nhiên bị xốc lên!
Đôi mắt của gã đồ tể đỏ ngầu, vẻ mặt vui mừng như bắt được con mồi.
"Ha ha ha."
Gã ta cười.
"Tìm thấy... tìm thấy... tìm thấy chúng mày rồi!"
Vưu Lâm lập tức sợ hãi đến chết lặng!
Đúng lúc này, hắn cảm giác được phía sau đột nhiên có một lực đẩy mạnh, toàn thân ngã về phía gã đồ tể, đó là người nam phía sau hắn!
Anh ta biết chân mình bị thương, chạy một lúc chắc chắn sẽ không thể chạy nhanh hơn Vưu Lâm, cho nên anh ta muốn dùng mạng sống của Vưu Lâm để đổi cho mình một cơ hội sống sót!
Vưu Lâm hét lên chói tai, cả người ngã xuống đất. Liếc qua khóe mắt, hắn nhìn thấy người nam khập khiễng đi về phía phòng hoa.
Gã đồ tể lại giơ con đao dài trong tay lên, mắt thấy con đao dài sắp đâm vào bụng Vưu Lâm, đâm xuyên ruột hắn!
"Không không không!"
Vưu Lâm lắc đầu dữ dội.
Lúc này, gã đồ tể đột nhiên dừng lại. Gã ta dùng con đao đẫm máu chạm vào mặt Vưu Lâm, lộ ra vẻ chán ghét.
"Mày... mày... mày... mày... Không phải phụ nữ!"
Vưu Lâm mơ hồ, không biết vì cái gì mà gã lại nói mấy lời đó ngay lúc này, nhưng bản năng sinh tồn khiến hắn lập tức có phản ứng. Hắn ta cố gắng đẩy phần mái hơi dài sang hai bên trên, tận lực để lộ gương mặt và hầu kết.
"Tôi là đàn ông! Tôi không phải phụ nữ! Tôi không phải phụ nữ!"
Anh ta thậm chí còn bắt đầu cởi quần chỉ để chứng minh rằng mình thực sự là "đàn ông".
"Thật... thật... thật xui xẻo! Tao không giết... giết... đàn ông!"
Sau khi kiểm tra một lúc để xác nhận Vưu Lâm thực sự là đàn ông, gã đồ tể vẻ mặt chán ghét nhổ vào người hắn một bãi nước bọt rồi nhanh chóng bỏ đi.
Vưu Lâm, người sống sót sau tai nạn che miệng nằm trên mặt đất, không nhịn được mà khóc nức nở. Toàn thân hắn đau nhức dữ dội, vết thương trên tay phải cũng co rút kịch liệt. Hắn ta đã không nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, hồi nãy trong phòng hắn cũng chẳng ngủ gì cả.
Trải qua liên tiếp mấy mật thất kinh dị với cường độ cao, lúc nào tinh thần hắn cũng trong tình trạng căng thẳng, chưa từng có một giây phút thả lỏng, hắn sắp sụp đổ rồi!
Hắn im lặng khóc nức nở một lúc và lấy lại được phần nào sức lực. Sau đó hắn mới ý thức được, nếu tiếp tục ở trong đại sảnh, rất có thể sẽ gặp phải những nguy hiểm khác, chẳng hạn như quỷ đầu người đáng sợ! Nghĩ đến đây, Vưu Lâm cố gắng kiềm chế nội tâm sợ hãi, sửa sang lại quần áo chạy về phía nhà bếp.
Tuy rằng hắn biết hiện tại Tiêu Tễ cùng Đoạn Văn Chu ở dưới tầng hầm, nhưng hắn cảm thấy tầng hầm sẽ càng nguy hiểm hơn. Hắn cũng không muốn đi tìm với người nam vừa lợi dụng hắn làm bàn đạp nên chỉ có thể ở một mình.
Sau khi vào bếp, hắn tùy ý chọn một cái tủ đựng đồ ở phía dưới rồi giấu mình vào đó, hơn nữa đóng chặt cửa tủ, hắn như một đứa trẻ co mình lại trong không gian chật hẹp tăm tối, cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu chưa xuất hiện.
"Mẹ." Nước mắt hắn lại rơi. "Con nhớ mẹ nhiều lắm."
Tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên bên tai hắn, nhắc nhở hắn rằng vì hành vi của hắn không phù hợp với [Tay già đời] nên khán giả không hài lòng với hắn, và tỷ lệ OOC của nhân vật đã lên tới 30%!
Nhưng Vưu Lâm bây giờ hoàn toàn không quan tâm đến điều này, bầu trời lúc này đã ánh lên sắc trắng, chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là bộ phim sẽ kết thúc.
Nhưng giờ cuối cùng này cũng là giờ khó khăn nhất, đến cuối phim, những hạn chế của ma quỷ đã được gỡ bỏ hoàn toàn. Hắn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của gã đồ tể từ trong bếp phát ra, và tiếng đao kéo lê sàn sạt trên sàn nhà.
Quỷ đầu người lại bắt đầu gõ cửa từng phòng, không ngừng hỏi xem trong phòng có ai không.
May mắn thay, Vưu Lâm vẫn chưa bị bọn họ phát hiện, hắn thở phào nhẹ nhõm, di chuyển cơ thể vào trong, dựa vào ống dẫn nước trong cùng.
Lúc này cổ hắn bỗng nhiên ngứa ngáy, hắn sốt ruột dùng tay gãi gãi, cơn ngứa lập tức biến mất. Tiếp đến lưng hắn cũng bắt đầu ngứa ngáy, lần này hắn không với tới được vì tủ quá chật hẹp.
Cơn ngứa càng ngày một dữ dội hơn, như thể có thứ gì đó chui vào dưới quần áo kích thích da hắn.
Tí tách ——
Tiếng giọt nước vang lên, Vưu Lâm chợt phát hiện không biết từ khi nào mà vô số giọt nước đã xuất hiện trên mặt tủ nơi hắn đang ngồi, độ ẩm cũng ngày càng dâng cao.
"Không!" Vưu Lâm bất chợt nhận ra sai lầm của bản thân!
Tóc vướng vào nhà vệ sinh của con quái vật trước đó đã dây dưa với người nam đã lòi ra khỏi ống nước! Mà hiện tại hắn đang ở trong phòng bếp, mặc dù có thể tránh được gã đồ tể và quỷ đầu người bên ngoài, nhưng bên cạnh lại có một sát khí chí mạng.
—— trong phòng bếp, nơi nơi đều là ống dẫn nước.
Có một ống ở phía sau hắn.
Hắn muốn rời đi nhưng đã quá muộn, nhúm tóc đen dày duỗi ra từ ống nước, siết cổ hắn như một loại sinh vật kiếm ăn nào đó và kéo hắn về phía ống nước như thể đang bị treo cổ.
Cổ Vưu Lâm dần dần bị siết chặt, hô hấp ngày càng khó khắn, hai mắt lồi ra, không thể tự chủ mà đạp mạnh vào tủ, phát ra tiếng đập mạnh nhưng không ai có thể nghe thấy.
Cuối cùng, trong tủ không còn phát ra tiếng động, tất cả rơi vào im lặng.
Những máy quay xúm lại nhìn xác hắn một lúc rồi tản ra, cuối cùng để lại vài câu bình luận.
[Cách chết cũng khá thú vị.]
[ Kỹ thuật diễn cũng được, biểu cảm lúc sắp chết khá chân thật, cũng miễn cưỡng cho 70 điểm. ]
[ Chỉ là gương mặt thiệt xấu, tính cách thì hơi yếu đuối*. ]
[1]Nương pháo (娘炮) là cụm từ xuất hiện từ năm 2007, để chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay phong cách nói chuyện thiên về hướng nữ tính, giống con gái, tuy nhiên điều này không liên quan đến ngoại hình, cũng không liên quan đến việc người đó là "trai thẳng" hay thuộc cộng đồng LGBT. (Tui xin phép thay bằng từ này nhé. Ai biết thì đừng ngần ngại cmt nhaa.)
—
—
Máu tươi từ cơ thể Tiêu Tễ chậm rãi lan ra, thân mình hắn ngã xuống vũng máu. Làn da nhợt nhạt và dòng máu đỏ tươi tạo ra sự tương phản rõ rệt, tạo nên một loại mỹ cảm kỳ dị.
Tiêu Tễ lúc này cũng không phải là thật sự chết đi, giống như các diễn viên chết trong phim kinh dị cũng chưa thực sự "chết".
【 Vợ 】 đã chết, nhưng 【 Tiêu Tễ 】 vẫn còn sống.
Linh hồn hắn đang bay bồng bềnh bên cạnh thi thể bản thân, nhìn Đoạn Văn Chu cẩn thận đặt thi thể hắn lên đầu gối, lau đi mái tóc dính máu của hắn, hôn lên trán hắn.
Sau khi Tiêu Tễ trở nên thế này, những ống kính cũng không còn thấy hắn nữa.
Quỷ nhỏ nhận ra thay đổi của hắn, liền vô cùng hứng thú chạy tới chào hỏi.
"Ui em trai, em cũng thành ma hả? Cảm giác lần đầu làm ma thế nào?"
Tiêu Tễ: "Cũng không tệ lắm."
Hắn duỗi xương tay nửa trong suốt của mình lên quan sát một chút. Trạng thái này dường như giống với trạng thái hắn vừa bước vào Học viện Dị Chủng. Hắn bây giờ như một con ma thật sự, có khả năng bay và xuyên tường.
Tiêu Tễ: "Nữ diễn viên đó chết ở tầng hai à?"
Sau khi nhận được câu trả lời của nữ quỷ nhỏ, hắn điều khiển cơ thể mình bay lên trên.
"Này, anh tìm cô ta làm gì!" Quỷ nhỏ bị hắn dọa sợ.
"Ả điên đó rất hung ác, một ngụm liền có thể ăn sạch ma mới như anh đó."
Tiêu Tễ không nghe cô, hắn xuyên qua sàn nhà, đi tới tầng một rồi tiếp tục bay lên phía trên.
Vốn lúc còn "sống" không thể tiếp cận tới tầng hai bởi vì không có dụng cụ nhưng giờ lại có thể nhẹ nhàng tiến tới, nơi này còn đổ nát hơn cả tầng một, khắp nơi đều là tro bụi cùng đồ đạc cũ nát, rác rưởi lấp đầy trên mặt đất.
Khi hắn tiến lên, một làn sương máu nhàn nhạt lan rộng bao trùm toàn bộ tầng hai.
Khung cảnh trước mắt khiến Tiêu Tễ sững sờ trong giấy lát, hắn hình như đã tới một không gian khác.
Tiếng khóc của phụ nữ vang lên, trên tường mơ hồ xuất hiện vô số dòng chữ đẫm máu.
[ Bệnh tâm thần cút khỏi giới giải trí!! ]
[ Con khốn đáng chết! ]
[ Cả ngày cọ nhiệt độ anh tao, xào CP đến không cần mặt mũi à, sao không soi gương xem bản thân là cái loại gì. ]
[ Còn đăng ảnh cắt cổ tay lên wb á? Nếu muốn chết thì chết lẹ lẹ đi! Đừng có mà giả bộ bị bệnh trầm cảm đồ, làm như bị ai ép chết vậy. ]
[ Đáng thương thật, mà có chết cũng đừng có để thư tuyệt mệnh gì đó hại anh tao. ]
[ Điên điên khùng khùng, ngực to bại não. ]
[ Thức thời thì tự sát lẹ đi.]
[ Đồ đê tiện đồ đê tiện đồ đê tiện!!]
Càng đến gần phòng ngủ trên tầng hai, sương máu càng dày đặc, loại lời nói này cũng càng nhiều, Tiêu Tễ không mất nhiều công sức để tìm ra phòng ngủ nơi nữ diễn viên tự sát.
Phòng ngủ bừa bộn, khắp nơi đều là đồ vật bị đập hư, cửa phòng tắm mở toang, sàn nhà vốn nhẵn bóng phủ đầy rác, máu đỏ tươi tràn ra từ bồn tắm, phát ra âm thanh tí tách.
Tiêu Tễ lại gần, nhìn thấy trong bồn tắm đầy nhúm tóc đen dài rậm rạp, quấn vào nhau như rong biển, bên trong còn lẫn vào mấy miếng thịt thối.
"Rầm ——"
Một bàn tay sưng tấy đầy máu đột nhiên thò ra khỏi bồn tắm, móng tay đen kịt, trên cổ tay có một miệng vết thương sâu.
"Xin chào." Tiêu Tễ chào hỏi.
Một thân hình với mái tóc rối bù ngồi dậy từ trong bồn tắm, khuôn mặt gần như bị tóc che phủ hoàn toàn, một đôi mắt bệnh trạng đỏ tươi nhìn chằm chằm Tiêu Tễ.
"Cút khỏi nhà ta ——"
Tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên, nghe như muốn rách màng nhĩ.
"Cút ——"
Tiêu Tễ yên tĩnh bay bay, không có ý định rời đi, đợi đến khi tiếng hét của nữ quỷ kết thúc thì mới nói tiếp.
Giọng nói hắn mềm mại dịu dàng, mang theo ngữ khí cầu xin.
"Tôi ở đây để làm hại cô, tôi chỉ là muốn xin giúp đỡ."
Nữ quỷ ngẩn người, nhìn chằm chằm vào mặt hắn hồi lâu: ".... Xin giúp đỡ?"
Tiêu Tễ: "Đúng vậy, tôi cũng là một diễn viên, gặp phải chuyện tương tự như cô, cũng vì đó mà chết."
"Đều do đám đàn ông đó. Đám đàn ông đó đáng chết! Tất cả đều đáng chết." Nữ quỷ rít gào lên.
"Là thằng chó nào lừa ngươi! Tôi giúp cô giết hắn!"
Tiêu Tễ khựng lại, nghĩ nghĩ đến "thằng chó" đang ôm thi thể mình.
Tiêu Tễ: "Nhưng tôi cảm thấy người đàn ông đó chỉ là nguyên nhân. Kẻ thật sự ép chết tôi thật ra không chỉ có một người."
Mái tóc đen dài của nữ quỷ chuyển động như vật sống, đôi mắt đỏ tưởi của ả trở nên mịt mù.
"Ai...?"
Tiêu Tễ nhẹ giọng nói.
"Những kẻ núp sau màn hình chỉ chỉ trỏ trỏ, tự cho là mình không cần phải trả bất cứ cái giá nào cho những bình luận ác ý của mình... Thật rác rưởi."
"Ý cô là cư dân mạng?" Nữ quỷ sửng sốt.
Lông mày Tiêu Tễ hơi nhướng lên.
"Không sai, cô không nghĩ bọn họ đáng chết sao?"
Nữ quỷ: "Nhưng mà tôi không thể làm tổn thương chúng được. Bọn chúng luôn trốn đằng sau màn hình. "
"Không thành vấn đề, tôi giúp cô."
Giọng nói Tiêu Tễ vô cùng nhẹ nhàng.
—
—
Sau khi đẩy Vưu Lâm ra chắn đao, người nam một mình loạng choạng đi vào phòng hoa.
Ngày xưa nơi đây trồng rất nhiều loài hoa tươi đẹp nhưng đều như chủ nhân mình mà chết héo đi, chỉ còn lại những chậu hoa khổng lồ và những cánh hoa khô héo.
Hắn ngồi xổm một cái đại chậu hoa bên che đậy thân hình, từ hoa thất trong suốt pha lê, hắn có thể nhìn đến chân trời hiện ra hiểu quang. Thiên liền sắp sáng, chỉ cần lại căng quá cuối cùng một giờ, hắn là có thể sống quá này một cái mật thất.
Chân bị quỷ đầu người cắn vẫn còn đau nhức dữ dội nhưng ánh mắt của người nam càng kiên định hơn.
Hắn muốn sống sót!
Chỉ cần hắn không chết, hắn còn có hi vọng! Có lẽ hắn có thể tìm ra cách chữa lành vết thương của mình sau khi vào Học viện Dị Chủng.
Hắn ta cũng có thể đạt được sức mạnh cường đại hơn, thậm chí có thể quay trở lại thế giới ban đầu và tiếp tục sống! Hắn sẽ sống một cuộc sống tốt hơn khi không còn ả đàn bà đó!
Có lẽ do hắn trốn ở vị trí tương đối tốt, tầm nhìn cũng trống trải, dù hắn ta thấy quỷ đầu người đầu người và gã đồ tể đi lại xung quanh nhiều lần nhưng cả hai con quái vật đều không nhìn thấy hắn.
Vào thời điểm nguy hiểm nhất, hắn chủ động ném một hòn đá để thu hút quỷ đầu người, thế mà lại thoát khỏi tai họa trong gang tấc! Mà con quái vật tóc đen mà ban đầu hắn ta sợ hãi và lo lắng nhất cũng không thấy xuất hiện.
Có lẽ là đang đuổi giết người khác, nhưng không có quan hệ gì với hắn, chỉ cần không tìm đến hắn là được.
Khi ánh sáng càng ngày một rõ, người nam che miệng vết thương thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
.... Hắn sống sót!
Hắn sống sót trong mật thất của chính mình!
Bên tai hắn, nhóm máy quay cũng tản đi, chúng nó vẫn còn đang thảo luận rôm rả.
[ Cái thể loại phim vớ vẩn gì dị trời? Nữ chính thì dở tệ, nam chính thì dành phân nửa thời gian trốn dưới tầng hầm, cuối cùng có hai người chết. ]
[ Nam chính siu đẹp trai, diễn cũng khá tốt! Tiếc là bị nhỏ nữ chính kéo chân. ]
[ Này mà cũng dám mở mồm nói là phim kinh dị đẫm máu à? ]
[ Nữ chính cũng tởm, lần đầu tiên trên đời gặp cái loại diễn viên kiêu ngạo dị luôn đó, đầu óc mơ hồ mẹ luôn. ]
[ Ít ra nữ chính cái mặt còn coi được, mấy cha nam phụ xấu hong nỡ nhìn thẳng. ]
[ Tui chỉ có thể cho con phim này tối đa ba điểm thôi. ]
[ Tức chết tui, tui phải cho nhỏ nữ chính dislike. ]
Giọng nói Quỷ Tước vang lên.
"Vậy thì tôi chính thức thông báo bộ phim "Biệt thự lúc nửa đêm" đã chính thức kết thúc!
Ối? Có vẻ mọi người đều không mấy hài lòng với màn trình diễn này nhỉ?
Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Bây giờ, hãy mời bốn diễn viên của chúng ta xuất hiện —— để tiến hành cho phân đoạn hồi hộp và gây cấn nhất lúc này là đánh giá các diễn viên".
[ Hehe, phần tui mong chờ nhất đây rồi. ]
[ Vậy tui cho nhỏ nữ chính không điểm chắc mọi người cũng không có ý kiến gì đâu hen. ]
[ Nữ chính chết đi, chết đi!! ]
Đúng lúc này, cảnh tưởng trước mắt người nam rung chuyển một chút, khi cơn chấn động biến mất, hắn phát hiện mình đã trở lại đại sảnh, vết thưởng trên đùi bị quỷ đầu người cắn thế mà đều đã hồi phục hoàn toàn!
Giống như họ vừa nhập vào cơ thể của người khác để đóng vai, và những gì họ trải qua đều không ảnh hưởng đến cơ thể ban đầu của họ!
Ba người Tiêu Tễ, Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu cũng đều xuất hiện trong đại sảnh.
Ánh sáng sớm mai xuyên qua tấm kính, bao phủ mọi thứ trong đại sảnh bằng sắc màu ấm áp của mặt trời. Đèn chùm pha lê trên trần đại sảnh khẽ rung lắc, mảnh pha lê vỡ phản chiếu ánh sáng đủ màu sắc.
Bộ phim cuối cùng cũng kết thúc.
Đoạn Văn Chu vừa nhìn thấy Tiêu Tễ liền lao về phía hắn, ôm lấy eo hắn không buông.
"Aww, vợ ơi — anh lo cho em quá!"
Tiêu Tễ đẩy đầu cậu ra, nheo mắt nguy hiểm.
Đoạn Văn Chu lập tức lúng túng.
"Anh... anh Tiêu, em chỉ là lo lắng cho anh thôi mà!
Anh lần sau đừng có mà chết đột ngột được không, chẳng cho người ta chút thời gian để chuẩn bị gì cả."
Vưu Lâm còn đang đứng ngốc tại chỗ, trong đầu là một đống hỗn loạn, thật sự không biết là đang vui mừng hay hoảng sợ nữa.
"Tôi, tôi không phải đã chết rồi sao? Tôi đã bị nữ quỷ kia giết chết rồi mà, sao lại sống trở lại rồi?"
Quỷ Tước lại lên tiếng.
"Được rồi, mời các vị khán giả chấm điểm cho những diễn viên của chúng ta!"
Nhóm máy quay đang thì thầm to nhỏ, ánh đỏ trên camera nhấp nháy liên hồi, sau khi chờ đợi được hai phút, Quỷ Tước dường như đã nhận được kết quả, hắn cười nham hiểm.
"Haha, có vẻ như có một số diễn viên không nghe lời tôi nói rồi.
Tôi xin phép bắt đầu với người có điểm số cao nhất.
【 Chồng 】, tỷ lệ OOC 7%, khán giả cho 85 điểm.
【 Hướng dẫn viên 】, tỷ lệ OOC 10%, khán giả cho 80 điểm.
【 Tay già đời 】, tỷ lệ OOC 30%, khán giả cho 60 điểm.
Cuối cùng ——
【 Vợ 】, tỷ lệ OOC 95%, khán giả chỉ cho 5 điểm!"
Những máy quay cực kì kích động, chúng rôm rả tám chuyện với nhau một cách hào hứng.
[ 5 điểm, đã lâu rồi mới thấy có con điểm thấp dị đó. ]
[ Tui sắp chờ không nổi rồi, haha. ]
[ Cô ta đáng bị như vậy, ả nên sớm nhận ra kết cục của việc chống đối chúng ta! ]
[ Còn dám mắng người xem nữa không? Ai cho cô cái lá gan đó dị, người xem chính là kim chủ của cô đó, cô đây là không muốn kiếm miếng manh áo ở cái giới này rồi à. ]
[ Không biết bản thân ở cái vị trí nào thì tốt nhất là chết đi. ]
Quỷ Tước: "Diễn viên đạt 60 điểm trở lên coi như đã đủ tiêu chuẩn, nhưng diễn viên gây bất mãn cho khán giả sẽ bị trừng phạt."
Giọng hắn dừng một chút, các máy quay cũng bàn tán ngày một lớn.
[ Tới rồi tới rồi! Cuối cùng cũng đến giai đoạn trừng phạt! Tui muốn ăn tay cổ, tay cổ, đẹp quá à! ]
[ Tui thì muốn cắn nát khuôn mặt xinh đẹp của cổ. ]
[ Mấy người đừng giành nữa, ai cũng có phần hết. Nhưng mỗi người chỉ được một ngụm thôi nha! ]
Người nam nghe nói có chuyện không ổn nên tránh xa Tiêu Tễ vì sợ bị ảnh hưởng.
"Anh Tiêu!"
Đoạn Văn Chu lo lắng nhìn Tiêu Tễ, tựa hồ muốn xông tới một cách ngu ngốc.
Tiêu Tễ ra hiệu cho cậu dừng lại, bảo cậu ta đừng lại gần đây.
Hắn đứng một mình, lưng thẳng như cây tùng, trên mặt vẫn không có chút sợ hãi nào, chỉ có vẻ thờ ơ và có chút chán nản.
Đại sảnh lại một lần nữa bị bao phủ bởi bóng tối, như thể ánh bình minh vừa rồi chỉ là ảo giác ngắn ngủi, trong không khí dày đặc tràn ngập mùi thối rữa nồng nặc.
Tất cả các máy quay phủ đầy máu thịt đều tập trung xung quanh Tiêu Tễ, nhìn hắn chăm chăm với ánh đỏ lập lòe hung ác. Một bầu không khí lạnh lẽo không thể giải thích nổi lên, khiến căn nhà vốn đã tràn ngập tử khí lại càng thêm đáng sợ.
"Răng rắc, răng rắc!"
Tiếng tường và sàn nhà rạn nứt vang lên, những chiếc camera vốn chỉ có thể di chuyển bên trong giờ đây đã thoát khỏi khống chế, chúng nó như một loại thực vật hoại sinh nào đó đang kéo dài sợi tơ, thấu kính phát ra ánh đỏ, biến thành những cái miệng lớn có thể ăn thịt người.
Chúng lao tới há to miệng cắn về phía Tiêu Tễ, muốn đem diễn viên dám trái lời chúng đập nát thành từng mảnh! Giết cho sảng khoái!
[ Tay cô ta là của tao! Của tao! ]
[ Tao muốn đôi mắt của ả! Mắt ả thật đẹp! ]
[ Đợi tao với! ]
"Bác sĩ Tiêu....."
Nhìn Tiêu Tễ bị đám quái vật kia vây quanh, Vưu Lâm cũng không đành lòng mà đứng đó nhìn nữa, hắn đã biết cái kết cuối cùng rồi.
Đúng lúc này, hắn nghe được Tiêu Tễ, người mà hắn cho là chắc chắn sẽ chết, đột nhiên lên tiếng, giọng bói lạnh lùng và bình tĩnh, không có chút cảm xúc.
"Hành động đi." Hắn nói.
Vưu Lâm sửng sốt, không biết hắn đang nói cái gì.
Hành động? Hành động gì?
Lúc trước bọn họ có thiết lập một ám hiệu gì không? Ai giúp hắn, Đoạn Văn Chu? Hay là người nam?
Đoạn Văn Chu đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt khẩn trương như cũ, như thể giây tiếp theo cậu ta sẽ lao tới vậy.
Nhưng người đầu tiên động thủ, không phải là Đoạn Văn Chu.
Một âm thanh sột soạt phát ra từ bức tường. Âm thanh này ban đầu đã bị ẩn đi trong tiếng ồn ào của camera và không được chú ý tới.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người có mặt, kể cả đám máy quay chuẩn bị ăn thịt Tiêu Tễ đều nghe thấy.
Vô số tóc đen dày đặc phun ra như một trận bão tuyết.
Những sợi tóc đen ướt đẫm dính vào máy quay, buộc chặt chúng nó như thợ săn rình mồi. Những sợi tóc mảnh mềm dẻo vô cùng, trói chặt đến mức đám camera không thoát ra được!
Sợi tóc xé nát máu thịt trên những chiếc máy ảnh, rồi xuyên qua các khe hở linh kiện của chúng, biến chúng nó thành một đống các bộ phận vô dụng.
Các máy quay cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi, chúng nó điên cuồng trốn tránh, cố gắng chui vào tường và mặt đấy một lần nữa, nhưng Tiêu Tễ đã dụ dỗ chúng nó quá nhiều, hơn nữa tóc được tạo thành một tấm lưới quá chắc và min, không có một cái máy ảnh nào có thể trốn được.
[ Không muốn! Cầu xin ngài buông tha cho tôi! ]
[ Chúng tôi trở về! Tuyệt đối sẽ không quấy rầy nữa —— a a a! ]
[ Cứu mạng! Cứu mạng! ]
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc.
Những sợi tóc đó đã hoàn toàn đạp nát các máy quay thành từng mảnh nhỏ, tất cả "người xem" đều bị giết chết.
Tiêu Tễ đứng giữa một đống máu thịt và các bộ phận máy móc rải rác, trên người bị dính đầy máu đen do quái vật bắn ra, cho dù vừa mới xảy ra sự biến chuyển cực lớn, thân hình hắn vẫn đứng yên ở đó, chưa từng di chuyển dù chỉ một bước.
Hắn bước ra khỏi đống "rác" đã thật sự biến thành rác.
"Leng keng ——"
Một cái bánh răng bị hắn đá bay, lăn mấy vòng trên mặt đất rồi biến mất trong bóng tối.
"Ồ!"
Âm thanh của Quỷ Tước vang lên đầy vẻ kinh ngạc.
"Trăm triệu lần tôi cũng không ngờ rằng diễn viên [ vợ ] của chúng ta lại hợp tác với ma nữ trong bộ phim và cuối cùng giết chết toàn bộ khán giả!"
Hắn khoa trương vỗ tay nồng nhiệt.
"Không tệ, không tệ! Thật là một cái kết bất ngờ! Cái kết này đã khiến cho chủ đề của bộ phim thăng hạng rất nhiều đó!
Thật sự là một bộ phim hay! Tôi rất hài lòng với nó!"
"Vừa lòng sao?"
Tiêu Tễ ngước mắt nhìn về phía bóng tối vô tận, như nhìn vào đôi mắt vàng điên cuồng bệnh hoạn của Quỷ Tước.
Hắn nhướng mày, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt.
"Ngài có hài lòng với "phán quyết" của tôi không?"
Quỷ Tước rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát khi nghe được câu hỏi của hắn, nhưng ngay lập tức đã phản ứng lại.
Hắn như là bị chọc trúng chỗ mắc cười, điên cuồng cười phá lên, hắn ta cười đến mức gần như muốn tắt thở, toàn bộ biệt thự đều tràn ngập tiếng cười điên cuồng như kẻ điên của hắn.
Quỷ Tước hiểu ý của Tiêu Tễ.
Tên của kỳ thi mà họ tham gia là "Ngày phán xét". Đây là một "phiên tòa" xét xử tội ác của bảy người họ bởi một giám khảo ở phía trên.
Kỳ thi này là một phiên tòa, đánh giá của khán giả trong mật thất này cũng là một loại phán quyết.
Nhưng trong mật thất này, Tiêu Tễ đã đảo ngược thân phận, lợi dụng sự hợp tác của mình với nữ quỷ để giết chết khán giả, hắn dùng chính phương thức bị áp đặt lên người mình áp dụng với khán giả để giết chúng.
Hắn từ một người "bị nhận phán quyết" trở thành "thẩm phán". Vì thế Tiêu Tễ mới hỏi hắn có hài lòng với "phán quyết" của mình không.
Cũng không biết Quỷ Tước cười bao lâu, thẳng đến hắn cười đủ rồi, mới một lần nữa nói chuyện, hắn ngữ khí là khó được ôn nhu, chính là bên trong bệnh trạng cố chấp lại càng thêm trọng.
"Vừa lòng, bảo bối.
Nỗ lực chút xíu nữa, cưng sẽ là... tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi."
"Ầm vang!"
Cánh cửa biệt thự cuối cùng cũng mở ra cho họ, mật thất thứ sáu đã kết thúc.
Tất cả bọn họ đều vượt qua mật thất lần này mà không hề bị thương, điều này thật khó tin!
Vưu Lâm là người phấn khích nhất trong số họ, hắn không ngờ mình có thể sống sót rời đi sau khi "chết".
"Chúng ta đi nhanh lên."
Hắn một chút cũng không muốn ở lại căn biệt này nữa!
"Đây là mật thất của anh, anh có phải là diễn viên không?"
Tiêu Tễ đi tới chỗ người nam, vừa đi vừa hỏi.
"Ừ, cũng xem là vậy."
Người nam cẩn thận gật đầu.
Tiêu Tễ: "Anh đã bao giờ ép chết một nữ diễn viên chưa?"
Người nam lưỡng lự một chút rồi nói:
"Cũng không thể nói là ép chết, lúc đó cô ấy là người mới, lớn lên không tệ, cũng muốn cùng cô ấy tiến tới.
Rõ ràng đều là người tình ta nguyện, cô ấy lại giống như trinh tiết liệt nữ mà nhất quyết không chịu, sau đó không biết vì lý do gì mà nháo lớn, sau đó......"
Tiêu Tễ trầm thấp nói:" Sự tình sau đó tôi đã biết.:
Người nam: "Được được!"
Hắn lặng lẽ tránh xa Tiêu Tễ.
Hắn hoàn toàn không biết những sợi tóc đen đó đến từ đâu và tại sao chúng lại giúp Tiêu Tễ. Hắn cảm thấy Tiêu Tễ có quá nhiều bí mật, thậm chí bây giờ hắn có thể đã bị nữ quỷ nhập vào người.
Lúc này không biết là cố ý hay vô tình, khi người nam đi qua đại sảnh, tình cờ đi dưới chiếc đàn chùm pha lê không ngừng lay động.
Cánh cửa biệt thự ở trước mắt, người nam cũng thả lỏng, thậm chí còn nở một nụ cười sống sót sau tai nạn.
Đây đã là mật thất thứ sáu, kết thúc xong lần này, chỉ cần trải qua cái mật thất cuối cùng nữa thôi là bọn họ có thể thông qua kỳ thi rồi!
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt người nam ngày càng đậm hơn.
Hắn nhìn cánh cửa đang mở, một luồng ánh sáng ngời ngợi từ cánh cửa chiếu vào, vô cùng rực rỡ, giống như hắn sắp sửa đón nhận được một cuộc sống mới.
Ôm ấp đầy hi vọng, hắn bước về phía cửa một bước to!
Đúng lúc này, một bóng đen khổng lồ rơi xuống trên đầu hắn, hắn thấy bóng đen kia ngày càng to dần ra dưới chân mình, giống như một con quái vật gớm ghiếc ghê sợ, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
"Phụt!"
Cuối cùng, chiếc đèn chùm pha lê rơi xuống, vừa lúc đập vào đầu người nam, pha lê đẹp đẽ sang trọng như một chiếc vương miện đè lên đầu hắn.
Đầu của người nam bị nghiền nát như viên trân châu trong trà sữa, não lẫn máu đều bắn hết ra ngoài.
Hắn bị một chiếc đèn chùm đập chết!
Vưu Lâm ở một bên sợ hãi hét thảm một tiếng ngã lăn ra đất. Hắn đứng ở chỗ cách người nam không xa. Chiếc đèn chùm suýt thì đập vào người hắn ta, những mảnh vỡ rơi xuống làm xước mặt hắn.
"Ha ha ha ha, báo ứng! Báo ứng!"
Tiếng cười chói tai của một người phụ nữ vang lên từ trần nhà. Ba người Tiêu Tễ nhìn lên trên, chỉ thấy có một người phụ nữ treo ngược trên trần nhà như một con nhện ngay chỗ chiếc đèn chùm.
Hai mắt cô ta đã bị móc ra, máu không ngừng chảy ra từ cổ họng.
Và khuôn mặt của người này đều quen thuộc đối với bọn họ, người này thế mà lại chính là người phụ nữ bị người nam khoét đi đôi mắt, vợ của người nam —— Thôi Trinh!
Thảo nào chiếc đèn chùm kỳ lạ này cứ rung chuyển, hóa ra là trước giờ cô ta ở trên đó! Trong khi họ đang trong quá trình phá giải mật thất, Thôi Trinh vẫn luôn ở trên trần nhà, đó quả thật là một vị trí tốt, cô ta có thể quan sát những người bên dưới bằng hai lỗ máu của mình.
Có lẽ đã từng có rất nhiều lần cô muốn giết chồng mình, nhưng mà cô chưa bao giờ động thủ! Thẳng đến khi cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, ngay khi trong lòng người nam đang tràn ngập hi vọng thì chiếc đèn chùm đã rơi xuống.
Sau đó anh ta chết.
Thôi Trinh cười độc ác, bóng dáng cô từ từ biến mất khỏi trần nhà.
"Quách Tương Triết, 26 tuổi, âm ngoan vô sỉ, đê tiện giả nhân giả nghĩa, sau khi cưỡng ép nữ diễn viên mới không được thì dẫn đường cho fan bạo lực mạng đối phương, cuối cùng dẫn đến việc nữ diễn viên tự sát. Tôi tại đây phán xét, Quách Tương Triết bị kết án dập đầu! Linh hồn tội lỗi cuối cùng đã tìm được đích đến, bông hồng trắng tinh khiết nở rộ trên cõi vĩnh hằng."
Một bông hồng trắng rơi xuống cơ thể người nam, những cánh hoa nhuốm đầy máu tươi càng làm tăng thêm cho chúng vẻ yêu dị bất thường.
"Đây có phải ngoại truyện cuối phim không? Ha ha ha, thật đúng là bất ngờ!" Quỷ Tước nói.
Vưu Lâm còn đang ngơ ngác nhìn thi thể người nam dưới mặt mặt đất.
"Đi thôi."
Tiêu Tễ là người đầu tiên bước về phía cánh cửa, hắn đem cánh cửa mở ra hoàn toàn, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào trước mặt, bao phủ khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của hắn.
Mà ở phía sau hắn lại nhuốm đẫm màu máu tăm tối.
Bộ phim kết thúc.
—
—
"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đến với mật thất thứ bảy, cũng là nơi cuối cùng ha."
Giọng Vưu Lâm run cả lên khi hỏi câu này, hắn một chút cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình có thể sống sót tới mật thất cuối cùng. Hắn tự biết mình là một kẻ hèn nhát, không thông minh, cũng không để bụng chuyện gì, từ nhỏ đến lớn đều là đứa dễ bắt nạt.
Hắn có thể sống tới bây giờ hoàn toàn dựa vào may mắn và sự giúp đỡ của Tiêu Tễ.
Nếu Tiêu Tễ không phải ở mật thất đầu tiên cứu hắn, hắn đã chết lâu rồi! Đến lúc này, hắn không khỏi đưa ánh mắt cảm kích nhìn người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng này.
Nhưng đối phương dường như không cần sự cảm ơn của hắn.
Trong Học viện Dị Chủng, các học sinh đang xem buổi phát sóng trực tiếp của Tiêu Tễ cũng bắt đầu bình luân về mật thất cuối cùng.
【 Trời ơi, anh Tiêu làm siu tốt, tui bị đám camera lộn xộn đó làm phiền nên không dám đăng bài, sợ bị hiểu lầm vãi. 】
【 Sao chúng nó dám mắng anh Tiêu của tao! Còn mắng nặng nề như vậy! Thật là tức chết tui mà! Tui hận không thể lấy ngay thẻ giám thị nhảy dù vào phòng thi để đập chết bọn nó cho anh tao. 】
【 Quá tuyệt quá đẹp, lần này em chấm trọn điểm cho anh Tiêu. 】
【? Sao mấy người lại gọi hắn là anh mà không gọi là Tiêu mỹ nhân? 】
【 Khỏi phải nói, do mạnh đó cha, xin lỗi chớ tui đây cũng chỉ nhìn mặt thui. 】
【 Thoạt nhìn tương lai anh ta sẽ trở thành người có máu mặt đấy nha, bây giờ chúng ta liếm trước không lỗ đâu. 】
【 Tsk, con chó liếm này. 】
【 Tui thì khác, tui không chỉ muốn liếm thực lực ảnh mà còn muốn liếm mặt ảnh. 】
【 U là trời, má trên có hai cái lưỡi hả? 】
【 Ý là mấy đứa lúc trước bảo anh tao chết đi biến mất dạng đâu hết rồi? Sao giờ câm như hến rồi? 】
【 Ha, mấy người cho rằng phòng thi của Quỷ Tước sẽ dễ dị đó hả? Khó nhất... còn chưa bắt đầu đâu. 】
【 Đừng để ý đến bọn nó, đều là fan Quỷ Tước cả, mắt thấy phòng thi của Quỷ Tước sắp sụp rồi nên cuống lên chứ gì. 】
【 Đúng đúng đúng, không chừng là mấy tên điên của Hoa Hồng Trắng ấy mà. 】
Mặc kệ làn đạn chí chóe, khi Quỷ Tước giải thích quy tắc, hắn ta phá lệ cảm xúc dạt dào, như thể đang trao giải thưởng cho học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc vậy.
"Những thí sinh may mắn! Chúc mừng các bạn đã đạt đến cấp độ cuối cùng!"
Giống như những gì mà Tiêu Tễ nhìn thấy khi sử dụng [ Mắt giám khảo ] trước đó, mật thất lần này không phức tạp như những mật thất trước đây mà chỉ là một căn phòng rộng rãi khép kín không có cửa ra vào hay cửa sổ.
Trong phòng có một bàn ăn lớn, trên đó có mấy cái dĩa thật lớn, trên mỗi dĩa bày đầy các loại thịt hảo hạng, bao gồm các loại thịt hấp, luộc, xào, áp chảo đều tỏa ra mùi hương vô cùng quyến rũ.
"Làm một vị giám thị xứng chức, tôi không có thói quen làm khó dễ các thí sinh~ chẳng hạn như thiết lập chế độ đặc biệt khó!
Mật thất lần này thông quan cực kỳ đơn giản, quả thực có thể nói là mật thất phúc lợi! Các bạn có thấy mấy mâm đồ ăn trước mắt không?
Đúng vậy, các bạn đoán đúng rồi! Nhiệm vị chính của mật thất lần này là ăn sạch sẽ mâm đồ ăn trước mặt bạn! Chỉ cần ăn sạch là có thể vượt qua thành công, có phải rất đơn giản không?!
Chờ gì nữa, các bạn chắc đã đói lắm rồi —— mau bắt đầu ăn đi!"
Mùi thơm đậm đà đọng lại trên chóp mũi, bụng Đoạn Văn Chu phát ra từng tiếng vang dội.
"A, cái kia... ngại quá. Em hơi đói."
Cậu nuốt nước miếng, nhìn về phía Tiêu Tễ.
"Cái này, anh Tiêu à! Vì nhiệm vụ chính của chúng ta là ăn hết đồ ăn trên bàn này thì ăn một ít cũng không thành vấn đề mà ha?"
Tiêu Tễ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Nếu Quỷ Tước không nói gì thì những thực phẩm này rất có thể là ăn được. Nhưng là nếu hắn nói những thực phẩm này có liên quan đến quy tắc của mật thất thì lại không đơn giản như thế.
"Cậu chờ một chút ——"
Hắn chưa kịp nói xong thì tiếng nhai nuốt đồ ăn truyền đến.
Chiếc dĩa trên bàn vốn đầy ắp đò ăn giờ đã sạch sẽ bóng lưỡng!
Đoạn Văn Chu ngẩng đầu nhìn hắn, hai má phồng lên, đôi mắt sáng ngời.
"Sao vậy? Để em giúp anh thử độc trước nha."
Cậu nuốt đồ ăn, liếm môi đưa ra lời nhận xét.
"Thịt này hương vị không tệ."
Chưa kịp nói xong, cậu ta liền nhìn thấy một màn quỷ dị, cái mâm đồ ăn lớn kia thế mà mọc ra một cái miệng. Cái miệng đó không có môi, chỉ có hàm răng mọc lổm chổm và chiếc lưỡi dài đỏ rực.
"Nôn!"
Cái miệng đó nôn khan một chút, yết hầu giật giật, lát sau cái miệng thế mà lại phun ra một đống đồ ăn!
Cái dĩa vốn đã không còn gì giờ đây lại chứa đầy đồ ăn.
"Khặc!"
Bởi vì cảnh tưởng cái đĩa kia phun ra đồ ăn có điểm ghê tởm cho nên Vưu Lâm nhịn không được mà nôn khan một tiếng. Đoạn Văn Chu nhìn quanh cái dĩa vài lần, trên mặt hiện lên nụ cười hưng phấn.
"Anh Tiêu! Cái dĩa sẽ không bao giờ trống! Quá tuyệt vời, sau này chúng ta có thể mang đi không!"
Một chiếc dĩa không bao giờ trống có nghĩa cậu ta không những không còn phải chịu đói mà còn có thể bán thêm đồ ăn nữa đó!
Đoạn Văn Chu cảm thấy mình đã phát hiện ra bí quyết làm giàu rồi!
- ------------------
Ở mật thất trước đó, anh Tiêu nhập vai với tư cách là một nữ diễn viên nên trong mắt người xem và ma quỷ đều mặc định ảnh là nữ nên tui để xưng hô là dị nhé.
Tui cuối cùng cũng thi xong rồi nè☺️ Cảm nghĩ mọi người thế nào về đề năm nay. Tui trước: TẠCH☺️. Tới cả môn văn tui tự tin nhất cũng làm như quần vậy đó.