Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Màn Thầu
Quả thực Kiều Trăn bị doạ sợ đến mức choáng váng. Cô dùng sức đẩy người đang áp sát vào mình ra, muốn kéo dài khoảng cách của hai người.
Nhưng sức lực của cô quá yếu không ảnh hưởng gì đến Hàn Tư Hành. Cậu nhẹ nhàng lấy một bàn tay bắt lấy hai cổ tay của cô, đem chúng đặt lên trên đỉnh đầu cô.
Sức lực của cậu rất mạnh, Kiều Trăn đã cố vài lần thoát ra nhưng đều thất bại. Đôi môi cô còn bị đầu lưỡi ướt át tinh tế liếm mút, cô đã hoàn toàn sợ hãi, căn bản không dám hé miệng nói chuyện, sợ đầu lưỡi của cậu sẽ trực tiếp tiến vào bên trong. Chỉ có thể nhấp môi phát ra từng âm thanh nhỏ đầy nức nở.
Thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt cũng lăn dài đến khoé môi.
Đầu lưỡi Hàn Tự Hành cảm nhận được vị mặn này, nhưng lý trí sớm đã bị hai chữ “ Xem mắt” của mẹ Hàn nói vừa rồi cuốn bay.
Cậu liếm nước mắt trên khoé môi cô, thấp giọng nói: “ Khóc cái gì, hả? Em còn chưa khóc nữa mà.”
Kiều Trăn lắc đầu kịch liệt muốn tránh né nụ hôn của cậu.
Hàn Tư Hành đã không còn kiên nhẫn, dùng tay còn lại nắm cái cằm nhỏ của cô, giữ mặt cô lại, cúi đầu đắm đuối hôn lên môi cô.
Kiều Trăn chỉ cảm thấy phần cằm và cánh tay vô cùng đau đớn, dường như sắp bị cậu bóp nát.
Tay cùng miệng đều không cử động được, dưới tình thế cấp bách cô đành phải nhắm mắt vươn chân đá về phía trước.
Hàn Tư Hành lập tức kêu lên một tiếng, buông cô ra dùng tay che lấy bộ phận ở phía dưới không ngừng hít thở.
Kiều Trăn nhân cơ hội này xoay người lại muốn mở cửa chạy đi. Vừa đụng vào tay cầm, một tiếng “ Cạch” vanh lên.
Vì sao lại không thể mở ra?
Kiều Trăn phát hiện cửa nhà đã bị cậu khoá trái, đang muốn vặn cái khoá kia, tay cô lại bị một bàn tay lớn nắm lấy.
“ Dám đá em hả, về sau chị muốn sống cuộc sống như quả phụ, à?” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính vang bên tai Kiều Trăn.
Giọng nói rõ ràng rất dễ nghe, nhưng Kiều Trăn lại cảm thấy giọng nói này giống như âm thanh phát ra từ địa ngục, chợt rùng mình một cái.
Cô đã cố thử đẩy tay cậu ra để mở khoá, khẩn trương đến mức đôi tay cũng run lên, giọng nói bởi vì lo sợ mà nghẹn ngào không thôi, ” Em bị điên hả? Chị muốn về nhà!”
Hàn Tư Hành ôm cô từ phía sau, đem tay cô rời khỏi tay nắm cửa, cầm chặt trong tay mình. Lòng bàn tay của cô sớm đã đổ một tầng mồ hôi, cho nên khi cậu nắm vào cũng cảm thấy sự ẩm ướt.
“ Đúng! Em điên rồi!” Cậu cúi đầu bên tai cô gầm nhẹ, đặt nụ hôn nóng bỏng từ vành tai kéo dài xuống cần cổ, thanh âm thống khổ lại trầm khàn: “ Em đã điên nhiều năm như vậy, chị còn không biết sao?”
Tay cậu kéo nhẹ váy áo, trong nháy mắt một bên áo khoác cùng dây áo của Kiều Trăn tuột xuống, lộ ra bả vai trắng như tuyết. Cậu lập tức đỏ mắt, không ngừng liếm láp da thịt nơi bả vai cùng xương quai xanh đang nhô lên.
Kiều Trăn kịch liệt phản kháng, không ngừng động đậy thân mình, “Em mau buông tay mau! Em muốn làm cái gì!”
“ Buông tay?” Động tác của cậu chợt dừng lại, cười lạnh một tiếng, “ Em không muốn nghe thấy hai chữ đó! Vĩnh viễn không có chuyện em buông tay, chị còn không hiểu rõ sao?”
Cậu áp sát vào người của Kiều Trăn, không cô cho lộn xộn, đôi môi cậu không ngừng vuốt ve nơi lỗ tai cùng bả vai của cô, khiến những chỗ cậu đã hôn qua đều hiện lên một màu hồng nhạt và ướt át.
Cậu vừa hôn vừa thì thầm bên tai Kiều Trăn, ngữ khí si mê lại điên cuồng, “ Thật muốn đem chị khoá lại bên người, như vậy chị mới có thể ngoan ngoãn một chút. Có phải không, hả?”
Thân thể Kiều Trăn không ngừng run lên, thấp giọng mắng: “ Em bị bệnh à! Đau chết chị rồi!” Cô khẳng định cổ tay mình đã ửng đỏ, mỗi nơi bị cậu hôn qua cũng cảm thấy nóng rát, ngực còn bị đè trên cánh cửa, giờ phút này không đau mới là lạ.
“ Ừ, em có bệnh. Chỉ có chị mới cứu chữa được cho em.” Cậu khẽ thở dài, tựa như mệnh lệnh cũng tựa như cầu xin, “ Chị hãy cứu em đi, Trăn Trăn.”
“ Rốt cuộc em bị làm sao ——” Kiều Trăn cố gắng lấy lại bình tĩnh muốn nói chuyện bình thường với cậu, nhưng vừa mới nói được một nửa đột nhiên bị động tác của cậu làm cho im miệng. Cậu thế mà lại dùng răng mở khoá áo ngực của cô.
Kiều Trăn cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, nội tâm sợ hãi lên tới đỉnh điểm. Cô kịch liệt giãy giụa, cố thoát khỏi sự khống chế của cậu. Chân cô không ngừng đá ra phía sau, ý đồ muốn làm giống như vừa rồi để ngăn cản cậu.
Nhưng Hàn Tư Hành sớm đã có phòng bị, chân phải nhẹ nhàng đặt giữa hai chân cô, khoảng cách của bọn họ càng ngày càng gần.
Hơi thở của cậu chợt trở nên nặng nề, thời khắc hai người sát gần vào nhau hơi thở lại càng thêm dồn dập bất an.
Kiều Trăn chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy, cảm giác sợ hãi cùng uỷ khuất giống như cơn thuỷ triều đang dâng trào.
Vỗn dĩ cô đã không vui khi bị mẹ gạt đi xem mắt, còn muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, nhưng trăm ngàn lần không ngờ đến cô lại phải chịu sự đãi ngộ như thế này. Buổi chiều cô còn vì chuyện của Hàn Tư Hành lo lắng một phen, không ngờ buổi tối cậu lại làm loại việc này với cô!
Kiều Trăn cảm thấy sự quan tâm của mình dành cho cậu chỉ là thừa thãi. Đủ mọi cảm xúc xuất hiện trong lòng, cuối cùng cô không khống chế được nữa liền bật khóc.
Thân thể cô không ngừng run lên, nước mắt giống như một cái vòi nước mở ra ào ào chảy xuống.
Hàn Tư Hành nghe thấy tiếng khóc của cô, trái tim đang đập nhanh kịch liệt lại xuất hiện sự một đau đớn. Cậu liền dừng tay, chỉnh sửa lại váy áo cho cô, sau đó lui về phía sau một bước, buông tay cô ra, hơi dùng sức kéo bả vai muốn cô quay mặt lại đây.
Kiều Trăn không muốn để ý đến cậu, vừa khóc vừa lên án: “ Em thực sự rất quá đáng! Chị muốn về nhà!”
“ Không được!” Hàn Tư Hành nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô: “ Về nhà sao? Về nhà làm gì? Cùng đối tượng xem mắt nói chuyện với nhau sao?”
Đối tượng xem mắt? Cậu biết rồi à?
Bả vai của Kiều Trăn vẫn còn run rẩy, lời nói đứt quãng hỏi: “ Em, làm sao em biết chuyện này?”
Thực sự cô khóc vô cùng thảm thiết, Hàn Tư Hành nghe thấy cô nói như vậy, chợt cảm thấy hụt hẫng.
“ Nghe thấy mẹ chị nói.” Hàn Tư Hành bực bội xoa tóc mình, trong lòng tức muốn chết. Hôm nay sau khi trở về, cậu vẫn luôn chú ý động tĩnh ở hành lang. Hơn nữa giọng nói của mẹ Kiều khá lớn, tất nhiên cậu sẽ nghe thấy chuyện cô đi xem mắt.
Hoá ra là như vậy…..
Trong phòng thực yên tĩnh, nhất thời chỉ có âm thanh nức nở của Kiều Trăn. Cô hít sâu vài lần, muốn đem nước mắt nuốt vào trong.
Sau một khoảng thời gian, Kiều Trăn cảm thấy bản thân đã không còn cảm xúc kích động nữa, hô hấp cũng hoà hoãn hơn nhiều. Cô vẫn còn đưa lưng về phía Hàn Tư Hành, không biết lúc này vẻ mặt cậu như thế nào.
Thời điểm muốn quay người lại cô thoáng nhìn đến tay nắm cửa, tay phải vừa mới chạm vào tay nắm, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng.
“ Chị mở khoá thử xem.”
Bất giác thân thể Kiều Trăn lại run lên một chút, theo bản năng rút tay về. Đối với thái độ hôm nay của Hàn Tư Hành đã khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi, không dám chọc giận cậu thêm nữa.
Cô run rẫy quay người lại, nương theo ánh sáng bên ngoài ban công nhìn thấy sắc mặt âm u của cậu, đôi mắt đen dường như sắp phun ra lửa đang nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng gắt gao nhướng lên, bên khoé môi còn dính một màu son đỏ, vừa rồi khi cậu cưỡng hôn cô thì đã vô tình dính màu son trên môi cô.
Nhìn thấy cậu như vậy, đáy lòng chợt cảm thấy có một chút tức giận. Đối với bộ dạng cùng vẻ mặt đầy sự chất vấn này của cậu, giống như một người chồng đang hỏi tội của vợ mình.
Bọn họ có mối quan hệ gì với nhau sao? Hơn nữa lần này bản thân cô cũng không hay biết gì về chuyện xem mắt này, cho dù có biết thì việc cậu đối xử với cô như vậy cũng không hợp tình hớp lý.
Trong mắt của Kiều Trăn, đàn ông phải có dáng vẻ quân tử, ôn nhuận như ngọc lại còn ôn tồn lễ độ. Dẫu là vì chuyện gì không thể bình tĩnh nói chuyện rõ ràng với nhau được à? Suy nghĩ như vậy, cô đã lấy lại vài phần tự tin của một người chị gái.
“ Này! Nếu thực sự chị đi xem mắt, em cũng không nên làm như thế ——” nhìn thấy gương mặt của Hàn Tư Hành đột nhiên tiến sát đến mình, Kiều Trăn lập tức im miệng.
Hàn Tư Hành nhìn Kiều Trăn, đôi mắt cô hơi đỏ, khoé mắt còn vươn nước mắt, môi còn hơi sưng, son môi cũng lem cả ra vành môi, khuôn mặt thể hiện một sự uỷ khuất.
Nhìn bộ dạng chật vật lại có chút đáng thương này. Máu trong người cậu lại sôi trào, nghĩ đến dáng vẻ hiện giờ của cô do một tay mình gây, dây thần kinh khắp cả người đều cảm thấy hưng phấn, hận không thể khi dễ cô thảm thương hơn một chút, chính là muốn rên cũng không rên nổi.
Vốn dĩ cậu cũng muốn thương tiếc cô một chút, nhưng đáng tiếc lời cô nói ra lại là lời cậu không thích nghe.
Nghe thấy Kiều Trăn nói như vậy, bàn tay Hàn Tư Hành nắm thành đấm, lại tiến đến gần áp sát vào cô.
“ Không nên? Không nên là như thế nào? Như vậy sao?” Cậu vừa dứt lời, hướng người về phía trước hơi thở nóng bức rồi đặt xuống một nụ hôn.
Cậu dùng một tay đỡ cái ót cô, tay còn lại không nhẫn nại lại lần nữa nắm chặt cổ tay cô, đem hai cánh tay cô đặt ra phía sau.
Bởi vì tư thế này cả cơ thể của Kiều Trăn luôn phải ưỡn người ra phía trước, áo khoác thì mở rộng, cách một tầng váy dài liền thân, bộ ngực no đủ bất giác lại dán vào lồng ngực cậu.
Cô cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, cố gắng tránh trái né phải muốn thoát khỏi nụ hôn của cậu. Nhất thời cậu không thể hôn trúng môi cô, vì vậy liền hôn lên má cô.
Kiều Trăn thừa dịp cậu không hôn trúng, vội thở gấp nói: “ Việc xem mắt không phải do chị tự nguyện, em không thể trách chị!”
Quả thực cô rất sợ cậu. Vốn dĩ là chuyện đúng lý hợp tình, nhưng thái độ cậu cứ như vậy, căn bản cô không thể nói chuyện đàng hoàng được với cậu, trước tiên phải làm cậu bình tĩnh trở lại mới có thể giải thích rõ ràng.
Đôi môi Hàn Tư Hành đặt trên má cô một lúc, chợt buông tay đứng thẳng người dậy. Kiều Trăn vội vàng chỉnh sửa lại váy áo trên thân thể mình.
“ Em, em mau mở đèn lên đi.” Trong bóng tối dễ sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Hàn Tư Hành giơ tay, “ Cạch” một tiếng, lập tức phòng khách sáng đèn lên. Kiều Trăn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, cô chớp chớp đôi mắt, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh hiện tại.
“ Chị nói đi.” Hàn Tư Hành chỉ mặc một cái áo phông bên trong cùng cái áo khoác bên ngoài, cứ đứng im lặng nhìn cô, trong mắt có chút ửng đỏ.
Kiều Trăn nhấp môi, đem sự việc hôm nay kể ra hết. Sau khi Hàn Tư Hành nghe xong cũng không có phản ứng gì, vẫn trầm mặc nhìn Kiều Trăn.
Như vậy là sao? Cậu không phải nên cảm thấy hổ thẹn cùng áy náy à? Không phải nên nói lời xin lỗi với mình sao?
Kiều Trăn cũng im lặng mắt đối mắt với cậu trong chốc lát. Cậu hoàn toàn không có ý định xin lỗi, chỉ là cảm xúc đã không còn kích động như vừa rồi.
Kiều Trăn suy nghĩ, hẳn là cả hai bọn họ cần có thời gian bình tĩnh lại một chút, vì thế liền lên tiếng: “ Chị đã giải thích xong rồi, em suy nghĩ lại đi. Chị đi về trước.”
Cô nói xong liền xoay người muốn đi. Mới vừa quay người, lại bị cậu ôm chặt từ phía sau. Cánh tay cậu đặt trên eo cô, đầu tựa lên vai cô, tóc cùng hơi thở của cậu làm cổ cô ngứa ngáy.
“ Trăn Trăn.” Giọng nói của cậu nghe vô cùng khó chịu, “ Vì sao khi nghe chị giải thích, em vẫn cảm thấy không vui?”
Tuy biết rằng đó không phải là chủ ý của cô, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng cô gặp mặt người khác, trái tim của cậu rất khó chịu.
Hy vọng ánh mắt của cô lúc nào cũng chỉ hướng về phía mình, mà không phải là một người đàn ông nào khác.
Đột nhiên thân thể Kiều Trăn cứng đờ, lại nghe thấy cậu nói tiếp, “ Chị đừng trách em được không?”
Không đợi Kiều Trăn lên tiếng, cậu lại tiếp tục nỉ non bên tai cô, “Có phải khi chị nhìn thấy người khác tỏ tình với em, chị sẽ không vui đúng không?”
Kiều Trăn chợt nhớ đến Tần Khinh, thân thể khẽ nhúc nhích một chút. Cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ không hề phát giác Hàn Tư Hành đã tiến gần hơn, sau đó đặt nụ hôn lên vành tài sớm đã ửng đỏ của cô, “ Chắc chắn chị sẽ không như vậy đâu. Nhưng còn em mỗi lần nghĩ đến việc người khác thích chị, em như muốn phát điên. Lo sợ trước khi chị đáp lại tình cảm của em thì chị đã thích một người khác mất rồi.”
“ Nếu chị có thể yêu em bằng một phần mười em yêu chị, không, không đúng, phải là một trăm phần trăm thì tốt biết bao.” Cậu thấp giọng lẩm bẩm, mặc kệ Kiều Trăn có nghe lọt tai hay không.
Chị có biết hiện giờ em đã phải cố gắng nhẫn nại như thế nào không. Cho nên, chị có thể đối xử tốt với em hơn một chút được không? Có thể thích em nhiều hơn một chút được không hả?
——————-//—-//——————
* Tác giả có lời muốn nói: Quả thực Hành Hành có chút giống một tiểu biến thái ┌(. Д.)┐
* Editor: Hiểu được suy nghĩ của bé Hành, tôi lại cảm thấy đau lòng quá, đang edit chương này lại nghe bài nhạc Người theo đuổi ánh sáng, lòng lại càng khó chịu các cậu ạ!!!