Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế là từ hôm đó trở đi, bữa sáng nhà họ Hứa từ 3 phần lại tăng lên 4 phần, bố mẹ cô cũng
không thắc mắc gì, thấy con gái ăn được họ còn thấy mừng, họ còn lo sợ Kiều Tâm sẽ giống
như các cô gái khác sẽ nhịn để mà giảm cân nhưng thấy sáng nào cô cũng mang 2 suất ăn
đi học là thấy an tâm rồi. Nhưng điều cô buồn phiền nhất là dù sáng nào cũng mang đồ ăn cho Trần Lăng Dực nhưng quan hệ của bọn họ cũng không được cải thiện nhiều cho lắm. Mỗi lần cô mang đến thì anh chỉ nói 2 chữ “để đấy” rồi có cậy mồm cũng không nói nửa lời, còn có ăn hay không
thì cô cũng không biết, như vậy chẳng phải tốn công sức của mẹ Hứa quá sao. Kiều Tâm
cũng đã mua chuộc bạn cùng bàn của Trần Lăng Dực, thì nhận được câu trả lời là không rõ,
vì cứ mỗi giờ ra chơi của tiết 2 cậu ta sẽ mang ra ngoài đến khi vào thì chỉ còn lại chiếc hộp
VietWriter
rỗng. Vì vậy Kiều Tâm chắc nịch là cậu ta mang ra ngoài ăn, bởi người như Trần Lăng Dực sẽ không bao giờ lãng phí đồ ăn, cô tin chắc là như vậy.
Thấy tình hình có vẻ không khả dụng, cô lại tiếp tục cầu cứu gia sư tình yêu dỏm Qủa Qủa:
“Làm thế nào bây giờ Qủa Qủa ơi, đã chiếm được dạ dày chàng nhưng chàng vẫn lạnh nhạt với mình lắm” Quả Quả bình thường ngoài lúc hơi nhiều lời ra thì đối xử với bạn bè rất tốt, đặc biệt là quân
sự tình yêu khá đắc lực cho cô mặc dù Qủa Qủa chưa từng chải qua bất cứ một mối tình
nào
Qủa Qủa chống tay suy nghĩ hồi lâu nói:" Tấn công xong rồi thì giờ phục kích thôi.” Kiều Tâm bày ra bộ mặt không hiểu
Qủa Qua lại tiếp tục: “Bây giờ như này nhé, nhà cậu ta xa trường hơn nhà cậu. Mai cậu lấy
lý do hỏng xe phục kích tại đường xin đi nhờ xe, cậu tranh thủ cơ hội ăn đậu hũ của cậu ta.
Nếu được cậu sau này cậu lấy lý do xe hỏng luôn để được cậu ta đưa rước mỗi ngày”.
Kiều Tâm phải vỗ tay đốm đốp trước ý kiến của Qủa Qủa đưa ra, nhưng ông trời đã thực
hiện điều đó giúp cô. Chiếc xe đạp của cô lúc sáng đi vẫn ngon lành, nhưng đến chiều bỗng dưng bị lốp trước bị xịt, cô lại là người cầm chìa khóa lớp nên hôm nào cũng gần như về cuối
trường.
Hôm nay Tiểu Sảnh có việc nên đã xin té về sớm từ 4h chiều, giờ cả ngôi trường này hầu như chỉ có mình cô, nghĩ phải dắt chiếc xe này về nhà cô đã thấy chán nản. Cô quyết định vứt xe ở đây, tính đi người không trở về nhưng nhìn bãi đỗ xe bỗng có một chiếc xe nữa. Tiến lại gần cô mới nhận ra đây là xe của Trần Lăng Dực, cô ngẩng mặt lên trời cười thầm, vậy là
ông trời đã giúp ta một bước rồi.
“Sao còn chưa về, đứng cười ngây ngốc ở đây vậy, bộ bị khùng hả” là tiếng của Trần Lăng Dực Cô vội khép miệng lại, trên mặt vẫn lộ ra vẻ đắc ý, cô nhanh nhảu nói: “Xe mình bị thủng xăm rồi, giờ cả trường chỉ còn mỗi mình với cậu,..., cậu không phiền thì cho mình quá giang với nha”. Trần Lăng Dực thẳng thừng đáp: “Phiền”. Nhưng tinh thần của cô đã được tôi luyện thành sắt thép, đối diện với sự lạnh nhạt này của anh đã quá quen, cô nói tiếp:"Mình vừa trực nhật lớp xong tay chân mỏi dã dời, nhà còn xa nữa, giờ mà phải đi bộ về thì chắc mai mình không lết dậy nổi mất. Thương mình đi mà, mai tiết đầu kiểm tra, mình không muốn bị đến muộn đâu?
Trần Lăng Dực biết thừa cô đang nói dối, nhưng anh không thích vạch trần cô, anh thích coi cô nói hươu nói vượn trước mặt mình, trong lòng cười thầm một tiếng.
Cô nói xong thấy Trần Lăng Dực không thèm nói gì cứ trực tiếp về bãi dắt xe, đến lúc sắp dắt qua người cô, cứ tưởng anh cứ thế bỏ mặc mình, đang tính khóc tiếng mán thì một giọng nói trầm ấm của anh vang lên: "Còn không mau đi, cậu tính đứng đây đến sáng mai luôn hả." Não cô không kịp bắt sóng, đơ mất mấy giây mới định hình được là anh đang nói với mình, cô vui vẻ lẽo đẽo theo sau Trần Lăng Dực.
Bình thường có sẽ ngồi kiểu cho chân sang hai bên, nhưng nay ngồi xe của anh cô học đòi các nữ chính trên phim ngồi kiểu thục nữ cho hai chân về một phía. Do ngồi không quen nên cứ mỗi lần đến đoạn sóc cô lại túm chặt lấy eo của Trần Lăng Dực, mà cô cũng thấy lạ
đoạn đường hôm nay sao nhiều ổ gà thế. Ngồi sau anh mà trái tim cô cứ đập loạn nhịp đặc
biệt là lúc cô chạm vào eo anh, vòng eo săn chắc thon gọn có khi còn ít mỡ hơn eo của cô, mải chìm đắm trong cảm xúc cô không biết được rằng chàng trai đang đèo cô đôi tai cũng ửng đỏ.
Nhà có cách trường không xa, nhưng khi nãy lỡ nói ngoa anh là nhà xa trường nên buộc cô phải đi qua nhà mình rồi sau đó đi vòng lại vậy, rốt cuộc số cô vẫn phải đi bộ mà. Trần Lăng Dực lại dừng xe trước nhà cô, Kiều Tâm nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp nên cô giả vờ ngu ngơ hỏi: “Cậu dừng xe ở đây làm gì vậy?”
Trần Lăng Dực nhếch mép một cái rồi nói: “Cậu bị mắc chứng đãng trí hả? Đến nhà không xuống còn hỏi chẳng lẽ muốn theo tôi về nhà?”
Kiều Tâm mặt đơ như phỗng sau đó đỏ bừng, hóa ra anh đã phát hiện việc cô nói dối ngay đầu, ngại ngùng nói: "Sao cậu biết nhà mình ở đây mà cậu biết mà vẫn nguyện ý trở mình về chẳng lẽ cậu cũng có chút ...”