Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả lũ con gái lúc đấy nhao nhao lên vừa nghe Trần Lăng Dực nói liền im lặng, nhanh chóng mỗi người một ngả chạy toán loạn, đặc biệt là cô gái vừa nói, chắc cô ta ngạc nhiên lắm, nam thần mà mình sùng bái mà có ngày làm cho mình mất mặt thế này thì sao mà chịu được.
Kiều Tâm nãy giờ đứng ở một góc chứng kiến hết mọi chuyện, cô bước ra tay dơ dấu like trước mặt anh, cô nói: “Không ngờ bạn trai tôi lại có mặt đanh đá như thế này Trần Lăng Dực: "Bớt xàm, trong giờ học chạy ra đây làm gì?” Kiều Tâm: “Bầu không khí trong lớp ngột ngạt quá ra đây cho thoáng, mà sao bạn trai học bá của tôi lại cũng ra đây vậy” Trần Lăng Dực: “Đang tiết Thể dục” Kiều Tâm ảo não nói: “Tiểu Sảnh giận mình rồi” Trần Lăng Dực: “Tôi biết”. Kiều Tâm: “Sao cậu biết? Mình đầu có kể” Trần Lăng Dực: “Cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm xong lại còn lườm nguýt” Kiều Tâm bật cười, sau đó lại trưng ra bộ mặt buồn thiu nói: “Giờ mình phải làm thế nào? Trần Lăng Dực: “Đừng nghĩ nhiều vào học đi” Kiều Tâm: “Cậu chỉ nói được có thể thôi hả?” Trần Lăng Dực: ".” Cô hậm hực, nhìn kẻ là lý do cho cơ sự này cứ thế rời đi trước mặt mình, không hề mảy may quan tâm, cô hận không thể đánh cho anh mấy phát.
Kiều Tâm về đến nhà trời cũng đã tối, cứ mỗi lần cô gặp lại anh thì những kí ức tuổi trẻ lại
lùa về trong đầu, mặc dù cô đã cố gắng muốn gạt nó ra khỏi trí óc, nhưng bất luận cứ nhìn
thấy anh là những nỗ lực đó coi như đổ sông, đổ biển. Cô đã từng đọc ở đâu đó Người luôn nhớ về quá khứ chứng tỏ hiện tại người đó sống không tốt, cuộc sống hiện tại của cô quả. thực không có gì được coi là đáng sống cả. Cô không dám nghĩ tới cảnh ngày mai cô sẽ đổi
diện với anh, hoàn toàn không muốn nghĩ đến, lúc nãy anh còn uy hiếp cô. Trong hoàn cảnh
này cô tiển cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Giờ cô cũng đã hiểu tại sao cô lại
được nhận vào một tập đoàn lớn như vậy rồi, tại sao từ một vị trí nhân viên kế toán lại được
VietWriter
đẩy lên chức vụ thư kí rồi, chả phải quá rõ ràng rồi sao, là anh, là anh muốn dày vò cô, hóa ra tất cả là do anh sắp đặt, cô như một chú thỏ con ngoan ngoãn bị lừa vào hang sói mà không hề hay biết.
Nằm trên giường cô thao thao bất tuyệt, ngủ lúc quên lúc nào không hay. Nửa đêm cô chợt
bừng tỉnh giấc, là tiếng chuông điện thoại đánh thức cô, nhìn trên màn hình là Tiểu Sảnh gọi,
giờ này mà còn gọi chắc là có việc gấp lắm cô vội nhấc máy nghe: “Alo, có chuyện gì sao gọi mình giờ này?”
Truyền đến tai cô không phải giọng của Tiểu Sảnh mà là giọng của con trai: “Cô là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này phải không?”
Kiều Tâm hơi hốt: “Anh là ai, sao cầm điện thoại bạn tôi, Tiểu Sảnh ở đâu, cậu làm gì cô ấy
rồi”.
Cậu ta chậm rãi trả lời: “ Bình tĩnh đi chị gái, ai dám làm gì cô ta chứ, cô ta uống say ở đây, phiền cô đến đón cô ta về giúp tôi” Kiều Tâm vội vã đáp: “Ở đâu” Cậu ta: “Quán bar GG”
AL
Kiều Tâm: “Oke cậu đợi tôi một chút, tôi đến liền, phiền cậu trồng Tiểu Sảnh giúp tôi”
Nói rồi cô vội vã ra khỏi nhà, đang là nửa đêm nên bắt xe hơi khó , nhưng may mắn cho cô
vừa ra đến cổng nhà đã thấy một chiếc taxi đậu ngay đó. Cô lên xe, bắt bác tài chạy thật nhanh đến quán bar GG. Kiều Tâm cũng khá nhạc nhiên trước giờ Tiểu Cảnh ăn chơi nhưng rất hiếm khi say xỉn bất tỉnh như này, tửu lượng của Tiểu Sảnh phải nói là khá cao, chắc hôm nay phải có chuyện gì đó mới khiến Tiểu Sảnh uống nhiều như thế. Đến nơi, cô vội vã chạy vào trong nhưng do không có thẻ thành viên nên cô không vào được đành phải gọi lại cho cậu thanh niên lúc nãy. Ban đầu cô nghĩ là một người nào đó tốt bụng, thấy Tiểu Cảnh say thì có ý tốt muốn giúp, nhưng hiện tại trước mặt cô chính là cậu thanh.
niên mà Tiểu Sảnh chơi đùa hôm nọ. Cậu ta đến trước mặt cô nói: "Cô là Kiều Tâm?” Kiều Tâm: “Đúng, cậu là... mà Tiểu Sảnh đầu”
Cậu ta: “Vào đi rồi nói”
Cô cứ thể bước theo cậu ta vào một căn phòng VIP dưới ánh đèn mập mờ cô nhìn thấy Tiểu Sảnh đang nằm sống xoài trên ghế, mặt gần như sắp cắm uống đất. Cô tỏ ý trách móc: “Cậu không thể kéo cô ấy lên hẳn hoi được hỏ, cậu có biết nằm kiều vậy máu sẽ dồn lên não
rất hại không?”
Cậu ta bình thản đáp lại: “Thưa chị gái tôi đây đã kéo cô ta lên đã là lần thứ n nhưng cô ta có vẻ rất thích tư thế này, tôi cũng đành bất lực”. Kiều Tâm rất không thích cách gọi chị gái này của cậu ta, nghe có vẻ như cô rất già vậy:
“Dù gì cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi trông cô ấy, cũng không có gì nhiều, đây coi như tiền
tăng ca” Cô lấy ví rút ra tờ 100 tệ đưa cho cậu ta, dù gì giờ cũng đã muộn, đã quá giờ tan làm của cậu ta rất lâu rồi, nhưng cậu ta từ chối: “Không cần, chị gái đang nằm say xỉn ở kia
đã trả cho tôi gấp nhiều lần tháng lương của tôi rồi, đây cũng chỉ là bổn phận của tôi thôi”
Cô ậm ừ, đúng là phong cách của Tiểu Cảnh vung tiền không chớp mắt: “Vậy thôi chúng tôi
về đây, cảm ơn cậu”
Tiểu Sảnh tuy không nặng lắm nhưng với sức lực của một mình cô thì không thể nào kéo
Tiểu Sảnh ra xe được, thấy vậy cậu ta đã nhanh chóng tiến đến bế thốc Tiểu Sảnh lên nói:
“Xe đậu chỗ nào.”
Tiểu Sảnh lúc này bỗng tỉnh dậy không yên phận, tay chân cứ khua múa loạn lên, không
những vậy còn đánh vào mặt cậu ta mấy cái, miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Rượu đầu, mang
lên, tôi uống chưa đã” Sắc mặt cậu ta nhăn nhó hết cả lại, mặc kệ Tiểu Sảnh la hét, đánh đập, sức chịu đựng của chàng trai này cũng cao đấy.