Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hôm nay là Tết Trung Nguyên mà cậu không ra ngoài chơi à?” Người đàn ông nhìn tôi hỏi.
Tôi nằm trên mặt đất chờ đau đớn đi qua, bỗng nhiên cảm thấy người này phiền quá đi: “Tôi không đi đâu được.”
“Là vì cậu…”
“Đúng!”
“…” Người đàn ông xấu hổ run rẩy bả vai hai cái.
“Sao anh không ra ngoài đi dạo?”
“Ra ngoài làm gì? Tôi không có tiền.”
“Người nhà anh không đốt cho anh một chút à?”
“Có đốt nhưng không nhiều lắm. Khi tôi còn sống, họ đã chi cho tôi rất nhiều tiền rồi.”
Tôi ngồi dậy lấy một xấp tiền trong túi đưa cho anh ta.
“Cái này…” Người đàn ông khiếp sợ nhìn tôi.
Tôi thấy anh ta không nhận liền trực tiếp nhét vào tay anh ta: “Cầm lấy.”
“Số tiền này tôi không thể…”
“Anh cầm đi, tôi không đi đâu được, tiền này để chỗ tôi cầm cũng lãng phí.”
“Nhưng… Tôi không thể lấy tiền của cậu được, cậu mau lấy lại đi!”
“Anh cầm đi!” Tôi thấy anh ta còn đang do dự liền nói: “Chừng nào anh quay lại thì tiện tay mua cho tôi chút đồ ăn.”
Người đàn ông nhìn tiền trong tay im lặng cúi đầu, một lúc lâu mới nói: “Cảm ơn cậu, vậy… Vậy cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, anh đi nhanh đi, phiền quá!”
“…”
Người đàn ông nhìn tôi chằm chằm, mãi đến khi tôi muốn đuổi người, anh ta mới rời đi.
Sau khi thế giới trở nên thanh tịnh, tôi lại nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần nhưng không bao lâu sau quỷ sai lại tới.
“Hai.”
Tôi bất đắc dĩ mở mắt: “Gì ~~”
“Sao không có chút tinh thần nào thế?”
“Tôi đang còn đau đây, anh bảo tôi có tinh thần kiểu gì?”
Quỷ sai ngồi xuống đưa cho tôi một nén hương: “Ăn một cây không?”
Tôi nghiêng đầu: “Không có tâm trạng.”
Quỷ sai cất nén hương đã châm trong miệng đi: “Hôm nay cậu không về nhà?”
“Về nhà…” Lúc trước vì tiện để trả thù cha mẹ nên tôi cố ý chọn nhảy lầu trên nóc nhà mình, cho nên nơi này rất gần nhà tôi, tôi có thể về nhà bất cứ lúc nào, nhưng tôi không muốn về, ban đầu là vì vừa thấy cha mẹ liền tức giận, hiện tại thì sợ thấy bọn họ đau khổ: “Về làm gì? Họ cũng đâu có thấy tôi đâu.”
Quỷ sai đột nhiên nằm sấp trước mặt tôi, nở một nụ cười âm u lạnh lẽo quỷ dị: “Cậu ta đến rồi~”
“Anh tránh ra!” Tôi đẩy anh ta ra, người này không tự biết giá trị nhan sắc của mình thế nào à, xấu không nói, trọng điểm là dọa người: “Ai tới?”
“Cậu tự xuống xem là sẽ biết.”
“…”
Để không phải nhìn gương mặt xấu xí của quỷ sai tôi liền về nhà.
Nhà tôi không thay đổi gì, thay đổi duy nhất là cha mẹ đã già. Tôi nhớ trước đây từng nghe mọi người nói, khi bạn cảm thấy cha mẹ già, điều đó chứng minh bạn đã trưởng thành nhưng tôi không cảm thấy mình đã trưởng thành.
Ở nhà tôi còn gặp được một người đàn ông, Dương Nhất, anh ấy đang trò chuyện với cha, tôi thấy cuộc trò chuyện của họ rất hài hòa.
“Sao cháu lại tới đây nữa.” Cha nói với Dương Nhất, tôi biết cha không muốn gặp Dương Nhất, sao Dương Nhất vẫn ngốc vậy chứ.
Dương Nhất mím môi nói: “Con là con trai cha, vì sao không thể đến thăm cha.”
“Thằng nhóc này. Thật là…”
Dương Nhất nói ra lời này tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, điều khiến tôi bất ngờ chính là cha, ông ấy không phản bác hơn nữa còn rất bình tĩnh.
“Dạo này cháu và mẹ cháu có khỏe không? Chú nhớ lần trước mẹ cháu nói lượng đường trong máu có chút cao.”
“Khỏe cả ạ, cha không cần lo đâu.”
“Vậy… Vậy thì tốt rồi…”
“Dương Nhất này.”
“…”
“Sau này…” Cha châm một điếu thuốc hít một hơi, sau đó giơ tay vỗ bả vai Dương Nhất: “Cháu phải tính toán cho tương lai.”
“Cha, cha có ý gì vậy?”
“Dù là nam hay nữ đều được… Bạch Tư, cháu đừng giữ mình vì nó nữa.”
“…” Dương Nhất đột nhiên cười khổ, hắn cúi đầu che mắt: “Ha ha, cha… Sao cha có thể nói như vậy…”
“Dương Nhất…”
“Con… Con không muốn buông tay em ấy… Một mình em ấy… Sẽ cô đơn.”
“Đứa nhỏ ngốc này. Là lỗi của chú, sao cháu lại tự tra tấn mình như vậy…”
Dương Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cha đừng nói như vậy, con cũng có sai, nếu lúc trước con ở bên cạnh em ấy sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Tôi ngây ngốc đứng giữa bọn họ, cái thứ cảm giác đau lòng của người sống truyền đến lồng ngực tôi, lâu rồi tôi không có thứ cảm giác đau đớn này.
Tôi ngồi giữa họ, nói với họ: “Hai người không sai, là con sai.”