Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ trước đến nay, Chu Khải luôn là một người cẩn thận.
Bởi vì lo lắng điện thoại bị nghe trộm, cho nên cố ý chuẩn bị một bộ dụng cụ chuyển đổi giọng nói, tìm một số điện thoại chưa chứng thực để phòng bị cho bất kỳ tình huống nào.
Cho nên, ngoại trừ Chu Khải thì không ai có thể biết cái số này.
“Chu Khải, cậu tin tưởng tớ, tớ thật sự không ó lừa cậu.”
“Tớ tin tưởng cậu.” Chu Khải không có tiếp tục đi nữa.
“Cậu làm sao lại không tin? Tớ phải làm thế nào thì cậu mới…”
Lâm Nhất kịp phản ứng lại, nghi hoặc nhìn Chu Khải, “Cái gì? Cậu tin tớ? Cậu tin tưởng tớ đơn giản như vậy sao?”
“Đây cũng là khả năng của cậu.” Chu Khải nói.
“Khả năng.” Lâm Nhất không hiểu ra sao, “Là ý gì?”
“Tớ cũng không rõ ràng lắm.” Chu Khải đáp, “Những người bị quái vật nuôi thì có xác suất sẽ tiến hoá ra một chút năng lực đặc thù.”
“Có lẽ ông trời thấy con người đáng thương, ban cho chúng ta năng lực để cùng quái vật chiến đấu.”
“Chỉ là, năng lực này của cậu… nghe có chút gân gà.”Đối với những giảng giải của Chu Khải thì Lâm Nhất có chút đồng ý.
Nếu như đúng như những gì Chu Khải nói, thì vào lúc Lâm Nhất bị giết liền có thể trở lại quá khứ, có thể thấy Lâm Nhất như là bất tử, thế nhưng lực lượng của hắn có hạn, dù có thể lập tức trở về quá khứ, cho nên cũng không thế thay đổi cái gì.
“Nếu như cậu biết có năng lực…” Lâm Nhất nghĩ nghĩ nói, “Vậy thì cậu cũng có năng lực?”
Chu Khải gật nhẹ đầu.
“Năng lực của cậu là cái gì thế?” Lâm Nhất có chút tò mò.
“Năng lực của tớ là….”
Còn chưa dứt lời, Chu Khải bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía cầu thang.
“Có người đến.” Chu Khải tỏ ra chăm chú, “Nói đúng ra, là quái vật đến.”
“Quái vật?” Lâm Nhất giật nảy mình, “Đi đến chỗ của chúng ta sao?”
Chu Khải gật nhẹ đầu.
“Chẳng lẽ… chúng ta bị phát hiện?”
“Cũng không nhất định.” Chu Khải hướng về phía cầu thang ngửi ngửi, nói tiếp, “Trên người của quái vật có mùi của cậu, là đến chỗ cậu.”
“Là đến chỗ tớ?” Lâm Nhất càng thêm sợ hãi, “Chúng ta mau chạy đi.”
“Không kịp rồi.” Chu Khải lắc đầu, “Lâm Nhất, cậu phải nhớ kỹ, nếu không muốn chết, thì nhất định phải thể hiện ra là không biết.”
“Nhưng mà… Nhưng mà vào ngày 10 tháng 6 tớ sẽ bị giết.”
Vừa nghĩ đến tình hình sẽ phát sinh vào ngày sinh nhật mình, Lâm Nhất cũng không muốn tiếp tục nghĩ đến sinh nhật nữa.
“Vậy cũng còn có hai ngày.” Chu Khải lập tức nói nhanh, “Phải cam đoan tự mình có thế còn sống, những chuyện sau đó, chúng ta lại bàn bạc sau.”
Vừa nói xong, cửa của cầu thang bị đẩy ra.
Từ ngoài cửa đi vào sân thượng xuất hiện hình dáng quen thuộc, là mẹ Lâm Nhất.
“Lâm Nhất, con chạy lên sân thượng làm cái gì đó?”
Trên mặt bà ta vẫn nở nụ cười ấm áp, “Mẹ chờ con rất lâu ở bên ngoài.”
“Mẹ…làm sao mẹ biết con ở chỗ này?” Lâm Nhất vô thức hỏi.
“Mẹ đến tìm con, nghe các bạn cùng lớp của con nhìn thấy con ở trên sân thượng, cho nên mẹ liền đến xem thử.”
Bà ta vừa nói vừa lại gần Lâm Nhất.
“Con…con…” Lâm Nhất ấp úng, đột nhiên bà ta đến, làm cho Lâm Nhất còn chưa ổn định được tâm trạng.
“Dì ơi, Lâm Nhất có chút buồn.” Lúc này, Chu Khải đứng dậy.
Chu Khải bình tĩnh ung dung, khuôn mặt hơi cười, “Vào lúc kỳ thi diễn ra Lâm Nhất làm bài không được tốt, cho nên rất khó chịu.”
“Thi xong thì các bạn đều đang nói về bài thi lần này, cháu sợ Lâm Nhất nghe được thì càng buồn hơn, nên dẫn cậu ấy lên đây để an ủi cậu ấy một chút.”
Nhìn Chu Khải ở bên cạnh nói chuyện như thường, Lâm Nhất không khỏi có chút hâm mộ.
Rõ ràng lúc trước vẻ mặt Chu Khải có chút căng thẳng, một giây tiếp theo thì xem như chưa có chuyện gì sảy ra.
“Lâm Nhất, là như vậy phải không?” Bà ta nhìn về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất lấy lại tinh thần gật đầu trả lời: “Thật xin lỗi, mẹ…”
Sau khi biết bà ta là quái vật, cái từ “mẹ” này Lâm Nhất thật sự không gọi được.
Nhưng mà, Chu Khải nói không sai, cái quan trọng nhất lúc này là phải sống sót.
Mặc dù biết sau khi mình chết thì có thể quay lại quá khứ, nhưng mà Lâm Nhất cũng không biết năng lực này có thể sử dụng được bao lâu.
“Con thi lần này thật sự không tốt.” Lâm Nhất dần dần tiến vào trạng thái.
Lâm Nhất cúi đầu, nhìn giống như là một đứa trẻ tự trách bản thân bởi vì lúc thi làm bài không được tốt.
“Không sao Lâm Nhất.” Bà ta ôn nhu nói, “Chỉ là một kỳ thi mà thôi, sẽ không làm giá trị của con thay đổi đâu.”
“Cho nên, chúng ta về nhà thôi.”