Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật – Bất Cật Ma Dụ
  3. Chương 4:
Trước /10 Sau

Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật – Bất Cật Ma Dụ

Chương 4:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Miệng của hắn chậm rãi mở ra, thẳng đến hai bên khoé miệng rác toạc cũng không có dừng lại.

Những chiếc răng nhọn từ bên trong xông ra, tiếp theo là hai đôi mắt to.

Bụng của hắn bắt đầu nhúc nhích, những cái xúc tu mọc đầy gai ngược trong nháy mắt chui ra.

“Giống như thế này sao?”Đầu óc Lâm Nhất trống rỗng, hắn không bao giờ nghĩ tới thầy giáo trước mặt thế mà cũng là một con quái vật đáng sợ.

Vào thời điểm Lâm Nhất lấy lại tin thần muốn chạy trốn, những cái xúc tu ghê tởm kia đã đem hắn quấn lấy.

Xúc tu không ngừng siết chặt, mấy cái gai ngược đâm xuyên qua bộ quần áo vào trong da thịt.

“Cứu…Cứu mạng…Cứu…”

Toàn thân Lâm Nhất đau đớn, thầy Diêu càng thu xúc tu lại càng gần, hắn há miệng, cắn đứt cổ Lâm Nhất.…

“Tinh tinh tinh… … tinh tinh tinh…..”

Chuông báo thức của điên thoại làm Lâm Nhất tỉnh giấc, bỗng nhiên ngồi dậy, Lâm Nhất phát hiện đang ngồi trên giường của mình.

Khẩn trương nhìn xung quanh, nơi này là phòng ngủ của hắn.

“Mình… Mình không chết?”

Sau đó lập tức cầm điện thoại di động lên, hiện tại vẫn là ngày 9 tháng 6.

Các khác biệt ở đây hiện tại là buổi sáng của ngày 9 tháng 6.

“Thời gian lại lùi lại? Vì sao?” Lâm Nhất nghĩ mãi cũng không ra, “Chẳng lẽ, mỗi lần mình bì giết thì sẽ quay lại quá khứ sao?”

“Lâm Nhất, con dậy rồi sao?” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của bà ta, “Mẹ nghe được tiếng điện thoại con kêu.”

“Là đồng hồ báo thức, con đã thức dậy!” Lâm Nhất giật mình.

“Mẹ vào nha.” Tiếng bước chân ngày càng gần, tim Lâm Nhất muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

Bây giờ hắn không biết làm sao để đối mặt quái vật bên ngoài, lo lắng sẽ nhìn ra mình đang sợ hãi: “Đừng vào, con… con đang thay quần áo”

“Thằng nhóc này, mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, trên người con chỗ nào mà mẹ chưa nhìn qua?”Ở ngoài cửa bà ta cười cười: “Được rồi, mẹ không đi vào. Mẹ có việc phải ra ngoài, tiền tiêu vặt để trên bàn nha.”

Giọng nói nhẹ nhàng của bà ta làm Lâm Nhất giật mình.

Nếu như có thể, hắn hi vọng những thứ này tất cả điều là một giấc mơ.

Nhưng mà, những ký ức rõ ràng trong đầu hắn cho hắn biết tất cả mọi thứ điều là sự thật.

“Lâm Nhất, tỉnh táo, phải tỉnh táo lại!” Lâm Nhất thở mạnh, ở trong lòng càng phải nói với bản thân phải tỉnh táo.

Hắn không muốn chết, ít nhất thì không phải chết như vậy.

Những quái vật này rốt cuộc thì là cái gì, còn có cha mẹ của hắn có còn sống hay không, Lâm Nhất muốn biết rõ ràng mọi chuyện.

“Vào thời gian mình bị giết, con quái vật đó có nói đến ngày trưởng thành là thịt ngon nhất.”

Lâm Nhất bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Vậy nên là chỉ cần vừa đủ 18 tuổi thì sẽ bị những quái vật này giết chết.”

“Nói cách khác, những người không đủ 18 tuổi thì cũng không phải là quái vật.”

“Chuyện này không thể nói với những người trưởng thành, nhưng mà một mình mình cũng không phải đối thủ của những con quái vật này…”

Vừa nghĩ tới đây, Lâm Nhất thấy được nhóm chat của các bạn trong lớp.

Trong lớp ngoại trừ Lục Lâm Hải đã 19 tuổi, những học sinh khác thì cơ bản vẫn chữa tròn 18 tuổi.

“Nhiều người thì càng mạnh, đem chuyện này nói với mọi người, biết đâu được có thể có biện pháp.”

Vì tránh đi nhóm có chủ nhiệm lớp và những học sinh học lại, Lâm Nhất tạo nhóm mới, đem những bạn học khác kéo vào trong nhóm.

“Tại sao phải tại một nhóm mới?” Trong nhóm đã có người nhắn tin.

“Trưởng nhóm là Lâm Nhất.”

“Lâm Nhất, cậu tạo nhóm mới làm gì vậy? Mà trong nhóm lại không có Lâm Hải. Tớ kéo cậu ta vào được không.”

“Đừng kéo!” Lâm Nhất vội vàng gửi đi tin nhắn.

“Mọi người nghe tớ nói.” Lần này giống như là lần đánh chữ nhanh nhất của Lâm Nhất.

“Chuyện này tuyệt đối không được nói cho người khác biết, ngay cả ba mẹ của các cậu, thầy giáo, còn có Lục Lâm Hải, ngoại trừ chúng ta, thì không được nói co bất kỳ ai.”

“Đến cùng là chuyện gì? Làm gì mà thần bí thế.”

“10 giờ sáng, chúng ta tập hợp tại nhà máy bỏ hoang sau núi, tớ có chuyện muốn nói với các cậu. Các cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được nói cho người khác.”

Lâm Nhất từ trên giường bò xuống, hắn ghé vào cửa phòng một lát, đến khi xác định bà ta đã rời đi Lâm Nhất mới ra khỏi phòng.Điện thoại bất ngờ vang lên, Lâm Nhất giật nảy mình.

Nhìn thoáng qua màn hình, một số điện thoại xa lạ gọi đến.

Người này, là ai?

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Copyright © 2022 - MTruyện.net