Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trầm mặc hồi lâu, tôi vẫn đồng ý.
Dù sao…… Trước đó tên nhóc này giở công phu sư tử ngoạm đòi tiên tôi cũng không tính đưa.
Nếu đã không đưa, thì 50 hay 5000 có gì khác nhau chứ.
Thấy tôi gật đầu, Thẩm Mặc hình như có chút ngoài ý muốn.
Bốn mắt nhìn nhau, cậu ta cười cười nhìn tôi, sau đó nhướng mày, thật sự kêu lên.
Nhưng mà, thứ cậu ta kêu là: “Điềm Điềm, chị đừng cởi quần áo em, chuyện này... Không tốt lắm đâu?”
Cùng lúc cậu ta nói, ngoài cửa vang lên tiếng cười rất nhẹ, sau đó, một loạt tiếng chân cố tình đi khẽ càng lúc càng xa……
Tôi: “……”
Nhìn xem đi, đây là chuyện mà người làm được sao.
Lại bốn mắt nhìn nhau, đối diện với ánh mắt chết chóc của tôi, Thẩm Mặc chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội:
“Chị à, chị chỉ bảo em kêu, chứ có nói phải kêu thế nào đâu.”
Nhìn bản mặt hiền lành vô hại kia kìa, tôi tức muốn chửi mẹ luôn rồi.
Đây là sát chiêu của em trai nhỏ à?
Giả vờ vô tội nhưng thật ra rất cao tay đấy.
Liếc xéo cậu ta một cái, tôi giận đùng đùng ôm chăn xuống giường, trải đệm và chăn ra sàn xong, tôi còn cố ý xoay người, đưa lưng về phía cậu ta nằm xuống.
Thế nhưng, không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, tôi luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, nhìn nhìn khiến tôi khó chịu cực kỳ.
Sau đó, tôi thản nhiên lôi điện thoại ra, chùm chăn xem điện thoại.
Lướt qua mấy video, bỗng nhiên tôi lướt thấy một anh đẹp trai.
Còn hiển thị là người bạn có thể quen.
Có điều phải nói, người này lớn lên theo đúng gu thẩm mỹ của tôi, tuy đeo kính râm có vẻ hơi khả nghi, nhưng mà……
Không thể không thừa nhận, rất đẹp trai.
Hơn nữa, nhìn cũng quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Tôi không nhịn được, nhấn vào trang cá nhân người này xem thử, fans cũng khá nhiều.
Nhưng...... Người có thể bạn quen?
Tôi có thể quen một anh đẹp trai như vậy à? Xem kỹ một hồi, mới phát hiện ra, mẹ tôi và dì Lý thế mà cũng theo dõi anh ấy.
Cái quỷ gì đây, trai đẹp như này, sao mẹ lại không giới thiệu cho tôi?
Bà vẫn còn là mẹ ruột tôi sao……
Tôi đang âm thầm oán giận, sau lưng đột nhiên có hơi ấm, không biết Thẩm Mặc đã xuống giường từ khi nào, ngồi ngay sau tôi, giờ cậu ta đang vòng một tay ra chống trước người tôi, cúi người nhìn:
“Chị à, tối muộn rồi còn chưa ngủ, ngắm tôi làm cái gì?”
Tôi bị hành động đột ngột này của cậu ta làm đỏ mặt, “Ai... Ai xem cậu? Tôi đang lướt…”
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại.
Tôi mặt đầy khiếp sợ nhìn Thẩm Mặc, lại nhìn lại video.
Cmn!
Người này là Thẩm Mặc?
Chuyện này……
Vì đảm bảo độ chân thật, tôi còn ấn dừng video để quan sát cẩn thận, trai đẹp trong video không lộ mặt chính diện, chỉ có còn sườn mặt, hoặc đeo kính râm, hoặc là đội mũ, hoặc là dùng filter.
Tóm lại, tuy không quay chính diện, nhưng nhìn vẫn rất đẹp trai.
Tôi cứng đờ nghiêng đầu, cẩn thận đối chiếu với Thẩm Mặc.......
Là cậu ta thật.
Mất mặt.
Đang liếm màn hình vui vẻ, đột nhiên bị chính chủ bắt tận mặt, đây là chết trong tích tắc đúng không?
Tôi lặng thinh, sau đó chậm chạp nói:
“Aizz, nửa đêm lướt đến một video, thấy người này quá dầu mỡ, cho nên mới ấn vào xem thêm hai cái, muốn xem người này có thể dầu mỡ đến độ nào.”
Bị tôi giả dối nói móc một hồi, Thẩm Mặc lại không giận, mà còn mỉm cười nhìn tôi, liếc liếc màn hình điện thoại, “Dầu mỡ à?”
Cậu ta hơi hơi nhướng mày, “Dầu mỡ hẳn là phải thế này.......”
Nói rồi, cậu ta dùng hành động thực tế nói tôi biết, dầu mỡ là như thế nào.
Dùng một tay nắm lấy hai cổ tay tôi, Thẩm Mặc ấn tôi ra sàn, sau đó.……
Cúi đầu hôn xuống.
Môi cậu ta lướt qua sườn mặt, dừng lại sát bên tai tôi.
Hơi thở nóng rực, phả vào tai ngứa ngáy vô cùng, cậu ta nhẹ giọng cười, “Kiểu cưỡng hôn này mới gọi dầu mỡ, chị thấy thế nào?”
Tôi thấy cái con khỉ……
Nửa đêm nửa hôm, bi cậu ta dùng tư thế này vây lấy, tôi còn có thể thấy gì nữa.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Khó mà tưởng tượng được, tôi lại bị một cậu trai nhỏ hơn mình trêu đến mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch.
Giằng co chốc lát, tôi đẩy cậu ta ra, sau đó....
Hoảng hốt bò lên trên giường.
Cuốn chăn bọc kín toàn thân, tôi lắp bắp nói: “Ừm… Cậu ngủ dưới sàn đi, tôi là con gái, không tiện lắm.”
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp truyền đến, cậu ta cười khẽ:
“Được.”
Sau đó, dưới giường không còn tiếng động gì nữa.
Nhưng tôi lại không ngủ được, khung cảnh vừa mới xảy ra không ngừng hiện lên trong tâm trí tôi.
Bên tai như thể vẫn còn sót lại hơi ấm của cậu ta, hơi ấm đó từ tai lan ra khắp cả.
Nhưng mà, không lâu sau, cảm giác khô nóng này bị trận mưa rào ngoài cửa sổ tạt nguội ngắt.
Mưa to thì thôi đi, đằng này còn có sấm sét ầm ầm.
Tôi một đời hiếm sợ hãi thứ gì, ấy nhưng……
Sét với chớp đúng là cũng coi như một thứ.
Mẹ tôi biết cái tật xấu này của tôi, từ nhỏ đã sợ sấm chớp, cho nên những ngày mưa dông bão táp, mẹ đều sẽ ôm chăn đến phòng ngủ cùng tôi.
Nhưng......
Tôi kiềm chế lâu lắm rồi, mà hôm nay vẫn không thấy mẹ đâu.
Ngẫm lại cũng phải, sao bà lại tới đây được, không thể ba người một phòng đúng không?
Thầm thở dài một hơi, tôi ép bản thân lướt Douyin để di dời lực chú ý.
Đoành, một tiếng sấm sét nổ vang trời, tia chớp chạy theo chiếu sáng cả một vùng trời.
Tôi không nhịn được nữa, hét toáng lên, bật dậy bò xuống giường, chui vào chăn của Thẩm Mặc......
Cố nén xấu hổ, tôi vùi đầu vào ngực cậu ta, giọng nói lí nhí: “Ngại quá, cho tôi... trốn nhờ một tẹo.”
Rất nhanh, trên đỉnh đầu đã vang lên một tiếng cười khẽ: “Sợ cái này à?”
Do dự một chút, tôi vẫn thừa nhận: “Ừ, rất sợ……”
Thẩm Mặc cười cười, dùng chăn bọc kín tôi lại, sau đó cách chăn ôm tôi vào trong lòng.
Tay phải đặt trên lưng tôi nhẹ nhàng vỗ về, nói giọng trầm trầm: “Ngủ đi.”
Không chiếm tiện nghi, cũng không vượt rào, cậu trai nhỏ tuổi hơn tôi này, cứ vậy lặng lẽ ôm tôi cách một tầng chăn.
Bên tai là tiếng tim đập, từng tiếng rõ ràng.
Nghĩ cũng lạ, từ nhỏ đến giờ, cứ hễ sấm sét là tôi đều run bần bật, bị mẹ tôi cười nhạo vô số lần, nhưng khi ở trong lòng Thẩm Mặc lại không thế.
Mặc cho ngoài cửa sổ từng trận dông tố, tôi nép vào lòng cậu ta, trong lòng bình yên đến lạ.
Cuối cùng, tôi dần ngủ thiếp đi.