Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 01
Lúc chuẩn bị kết hôn A Cửu và Tống Việt vướng phải chút chuyện nhỏ.
Váy cưới bị rách rồi.
Vân Miểu ôm chiếc váy cưới màu trắng siêu to trợn mắt chẳng thể tin nổi cao giọng: “Hai cậu…nỡ xé chiếc váy cưới đắt tiền như này hả? Biết các váy này bao nhiêu tiền không? Cái mấy cậu xé không phải váy cưới mà là số tiền cả đời này mình không bao giờ kiếm được đó!”
Mặt A Cửu tê cứng nhìn chiếc váy cưới đáng thương: “…Ảnh xé nó đó.”
Vân Miểu nghẹn họng: “Còn có mấy bữa nữa là kết hôn rồi mà hai cậu không kiềm chế lại được chút à?”
Đến tối người con gái thuật lại lời này cho anh nghe.
Anh ngẫm nghĩ một lát rồi không nói gì ẵm cô đặt lên giường, cúi xuống vừa hôn cô vừa biếng nhác thề thốt: “Anh hứa hôm nay sẽ không xé quần áo của em nữa.”
“Phải xem anh xé được nó không đã.”
Hôm nay cô mặc bộ đồ ngắn tay bằng vải cotton nguyên chất nên sao dễ bị xé rách cho được?
Kết quả hai bên viền áo ngắn tay vẫn bị rách, anh vuốt từ trên xuống dưới men theo chỗ rách dễ dàng xẻ nhỏ mảnh vải ra.
Tống Việt cố ý không cởi áo sơ mi của mình ra nhằm ước mong cô có qua có lại xé áo của mình, A Cửu bị anh làm khó hẹp hòi muốn trả đũa lại nhưng quá trình khó khăn quá thể, mỗi lần sắp bắt được áo anh thì bị anh cố tình khống chế lại thành ra cô chẳng nắm được áo của anh.
Anh không cài hai cúc áo sơ mi trên cổ, cúc áo thứ ba thì vì lần đắm say đầu tiên của hai người cô mất kiểm soát quá nên đã giựt phăng nó đi mất, có lẽ anh quên mất sự tích cúc áo lần đó nên giờ bảo cô nắm lấy nó đi, giây sau cô lại mất khống chế nắm lấy áo sơ mi của anh xé toạc ra.
Hai cột mốc thời gian, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cuối cùng trên chiếc áo sơ mi của anh chỉ còn sót lại hai cúc áo lỏng lẻo sắp bung ra đến nơi, khuôn ngực anh nhuốm mùi hương đặc trưng của người con gái, dưới lớp áo sơ mi nhăn nhúm ấy là làn da trắng nõn đang phập phồng trong dục vọng.
Mỗi lần A Cửu nhìn thấy thế trái tim cô luôn loạn nhịp chẳng kiểm soát nổi.
02
Vào hôm đám cưới A Cửu mệt lả cả người không muốn làm gì cả, sau khi về đến phòng chân cô thậm chí còn không chạm đất, cả quá trình toàn là Tống Việt ôm cô đi.
Tắm rửa, lau tóc, thay quần áo tất thảy đều do anh làm cả, tất nhiên trong khoảng thời gian đó anh cũng suýt mất khống chế nhưng may anh không đánh mất lý trí.
Trước khi tắt đèn A Cửu cảm nhận được anh khẽ khàng hôn lên giữa lông mày mình.
“Anh yêu em nhiều lắm, A Cửu.” Giọng nói của anh rất dịu dàng giống như giọng nói chân thành của người trong giấc mộng, từng câu chữ anh nói ra thấm đượm tình yêu nồng nàn mà ngay cả anh cũng không thể hiểu được, “Có lẽ kiếp trước anh đã yêu em rất rất nhiều.”
Người con gái không còn sức để nói, cô cuộn tròn vào trong vòng tay của anh.
Anh cười khẽ hôn lên tóc cô.
“Đến kiếp sau anh vẫn sẽ yêu em rất nhiều rất nhiều như bây giờ.”
“Chỉ yêu mình em thôi.”
03
Sau khi kết hôn A Cửu và Tống Việt thường xuyên cãi nhau, nhưng họ chỉ dừng lại ở việc cãi cọ mà thôi.
Nếu nói theo định nghĩa cãi vã thì họ cũng chẳng được xem là cãi nhau vì Tống Việt rất chiều A Cửu, cho dù ngoài miệng anh bảo không muốn nghe lời cô nhưng cơ thể lại không nghe theo sai khiến cứ thiên vị cô như thế.
Lần duy nhất họ cãi nhau có lẽ là khi xem một bộ phim truyền hình, đại khá biên kịch vẫn chưa quyết định được nên chọn cái anh bạn từ thuở nhỏ của nữ chính hay chọn cái anh ở đâu tự nhiên chui ra làm nam chính của bộ phim này.
Bộ phim truyền hình này không giống với mấy bộ ngày xưa lắm, đạo diễn sẽ quay trước hai kết thúc cho bộ phim, một là nữ chính và người bạn thuở nhỏ của cô ấy HE, hai là nữ chính và cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia HE rồi sẽ dựa vào bình chọn trên mạng đưa ra kết quả cuối cùng.
A Cửu bỏ phiếu cho cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia, còn Tống Việt thì bỏ phiếu cho cậu bạn từ thuở nhỏ của nữ chính.
A Cửu cảm thấy chuyện này không đáng để bọn họ cãi nhau chút nào nhưng hiển nhiên Tống Việt không nghĩ như vậy, đây là lần duy nhất anh không chịu nhượng bộ, khăng khăng đòi bỏ phiếu cho cậu bạn từ thuở nhỏ của nữ chính.
Tống Việt chưa bao giờ để ý đến loại chuyện mang tính giải trí này huống chi ngày nào xem phim xong cũng phải vào bình chọn, đây là lần ngoại lệ duy nhất của anh, đôi khi A Cửu sẽ quên bỏ phiếu nhưng anh thì không bỏ sót phiếu nào.
Số phiếu giữa cậu bạn từ thuở nhỏ và cái anh ở đâu tự nhiên chui ra không chênh lệch nhiều lắm, không ai dám chắc người mình chọn sẽ là nam chính.
Hôm nay là hạn chót ngày bình chọn, cậu bạn từ thuở nhỏ của nữ chính thua cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia một phiếu, kết phim của bộ là nữ chính ở bên cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia.
A Cửu và Tống Việt cùng xem kết quả, khi nhìn thấy nữ chính hôn cái anh ở đâu tự nhiên chui ra ấy tim cô bỗng đập thình thịch thình thịch, lúc quay đầu lại thì đụng phải khuôn mặt vô cảm của Tống Việt.
“Chỉ là phim thôi mà.” A Cửu ôm chầm lấy anh, “Đừng để bụng mà, cười một cái xem nào, biết đâu mốt biên kịch chiếu một kết thúc khác thì sao?”
Tống Việt nhìn TV.
Sao có hai kết thúc được chứ? Chẳng lẽ nữ chính yêu cùng lúc hai người? Với cả khán giả xem kết thúc đầu tiên nhiều hơn nên dù sau này có chiếu kết thúc thứ hai thì khán giả cũng chỉ thích kết thúc đầu tiên mà thôi.
Dù sao trong cuộc chiến tình yêu này cậu bạn từ thuở ấu thơ tốt bụng và tỏa nắng của nữ chính đã thua thảm rồi.
Tống Việt ngước đôi mắt đen láy vô hồn nhìn cô chăm chú không nói năng gì, ngay lúc cô sắp xù lông lên thì lúc này anh mới chậm rì thốt ra mấy chữ: “Em thích cái tên ở đâu tự nhiên chui ra kia à?”
A Cửu: “À…”
Tống Việt yếu ớt nói tiếp: “Em không thích người bạn từ thuở ấu thơ.”
A Cửu cố gắng giải thích: “Không phải em không thích…”
Tống Việt không nghe lời giải thích của cô, anh chìm vào thế giới nghi ngờ của mình: “Em thích cái anh ở đâu tự nhiên chui ra ấy, giữa người bạn từ thuở nhỏ và cái đứa ở đâu tự nhiên chui ra em chọn cái đứa ở đâu tự nhiên chui ra đó, vì em chưa gặp được cái đứa ở đâu tự nhiên chui ra đó nên em mới chọn người bạn từ thuở nhỏ là anh đây, chung quy người bạn từ thuở nhỏ vẫn là kẻ thua cuộc. “
Người con gái bối rối nhìn anh đứng dậy tự nói chuyện một mình, ngơ ngác nhìn anh mang cái mặt u ám đi vào trong phòng làm việc.
Sao anh lại để ý đến cái cậu bạn từ thuở nhỏ với cái đứa ở đâu tự nhiên chui ra vậy trời?
Mấy ngày tiếp theo ngày nào Tống Việt cũng ngủ trong phòng làm việc, dù A Cửu ôm gối đến phòng làm việc tìm anh thì giây sau anh sẽ bế cô trở về phòng ngủ rồi xoay người quay lại phòng làm việc khóa cửa lại.
A Cửu sắp phát điên vì phải nằm một mình trong căn phòng trống này rồi.
Ngày nọ Tống Việt đi làm về, vừa bước vào là anh đã bị A Cửu – người tan ca sớm đẩy vào tường hôn cuồng nhiệt, nhưng ngặt nỗi cô hơi lùn nên không hôn được anh, gắng lắm mới chạm đến cằm của anh thôi.
Cơ thể mềm mại nhuốm hơi thở quen thuộc ấy nháy mắt sà vào cõi lòng, mắt anh tối tăm xém chút nữa không kiểm soát được cơn điên cuồng trong người nuốt chửng người đang ôm mình này.
Hai tay anh siết chặt eo cô phải nỗ lực lắm mới buông cô ra, khuôn mặt anh vẫn đầy vẻ lạnh lùng, chợt thấy hơi ghét bản thân.
A Cửu tức đến mức biến thành bạch tuộc bám lên người anh, lúc anh phải đầu hàng vươn tay đỡ lấy cơ thể cô thì cô cũng giơ tay lên ôm lấy mặt anh cúi đầu hôn lên đôi môi đang mím chặt ấy của anh, sốt ruột muốn cho lưỡi vào miệng anh.
Hồi lâu sau cuối cùng anh nản lòng thôi đấu tranh nửa, quyết định sa vào mật ngọt này.
Sau khi kết thúc A Cửu nằm trên ngực anh vùi mặt vào bờ vai hơi ướt của anh, thở nhẹ bên tai anh thủ thỉ hỏi: “Anh còn muốn cãi nhau với em chuyện cậu bạn thuở nhỏ với cái anh ở đâu tự nhiên chui ra nữa không?”
Tống Việt luồn tay vào mái tóc ướt của cô, vừa vuốt lại tóc cho cô vừa khàn khàn trả lời: “Anh không cãi nhau với em.”
“Anh còn nói không cãi nhau á? Tối còn chẳng về ngủ một hai đòi ngủ ở phòng làm việc, đã vậy còn không cho em đi tìm anh nữa, anh mới là người muốn chiến tranh lạnh với em ấy.”
Tống Việt nghẹn họng không biết nói gì.
Không phải anh không muốn ngủ với cô, bản thân anh sắp phát điên đến nơi nhưng vừa nghĩ đến thái độ kiên quyết chọn cái tên ở đâu tự nhiên chui ra ấy của cô là anh không kìm chế được suy nghĩ lỡ như trong thực tế cũng xuất hiện cái tên ở đâu tự nhiên chui ra ấy thì cô sẽ chọn ai.
Anh thậm chí còn hỏi mấy lần việc giữa cậu bạn thuở nhỏ với cái tên ở đâu tự nhiên chui ra cô chọn ai nhưng cô vẫn khăng khăng chọn cái tên ở đâu tự nhiên chui ra đó.
Người con gái không biết anh đang mâu thuẫn chuyện gì, cô chỉ biết chắc anh đã rất buồn khi cô chọn cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia thôi. Mấy ngày qua cô cũng đã suy nghĩ kỹ, hai người quen nhau từ thời thơ ấu, từ nhỏ đến lớn đều rất suôn sẻ nên việc cô chọn cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia mà không chọn người lớn lên cùng mình thì đúng là không vẹn toàn thật, nhưng mà…
“Vì cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia rất giống với anh đó.” A Cửu ôm mặt anh nghiêm túc nói: “Anh thích ngủ, cái anh ở đâu tự nhiên chui ra trong phim kia cũng thích ngủ. Anh thích ăn cá, cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia cũng thích ăn cá. Anh thích trêu chọc em, cái anh ở đâu tự nhiên chui ra kia cũng thích trêu chọc nữ chính. Anh đẹp trai, cái anh ở đâu tự nhiên chui ra trong phim kia đẹp hơn cậu bạn từ thuở nhỏ của nữ chính nhiều…Nhưng tất nhiên không ai đẹp trai bằng anh hết. “
Tống Việt chớp mắt, đôi mắt lạnh lẽo như lớp sương mù dày đặc dần dần khôi phục lại bình thường, biến thành màu đen sạch sẽ mà cô quen thuộc.
“Mặc dù em biết cậu bạn từ thuở nhỏ cũng rất tốt nhưng cậu bạn trong phim ấy không giống anh chút nào, cậu ấy tựa như mặt trời nhỏ sưởi ấm mọi người nhưng A Nguyệt của em là vầng trăng xa xôi mà chỉ có em mới có thể chạm vào.” Người con gái cúi xuống cọ đầu mũi gần gũi với anh, nhỏ nhẹ thủ thỉ: “Vậy nên giờ anh cho em chọn lại thì em vẫn sẽ chọn cái anh ở đâu tự nhiên chui ra ấy.”
Cậu bạn từ thuở ấu thơ và cái người ở đâu tự nhiên chui ra chỉ là một cách gọi, từ đầu đến cuối người cô chọn vẫn luôn là anh.
Tối hôm đó A Cửu bị ép phải gọi điện thoại cho lãnh đạo xin ngày mai nghỉ một hôm.
– HOÀN TOÀN VĂN –
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");