Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dung Hoa Tựa Cẩn
  3. Chương 19: Hương tiêu
Trước /31 Sau

Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 19: Hương tiêu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: nguyetduongv

Chuyện này không có khả năng!

Trước không nói Tiểu Ngưu thị không tình nguyện, hắn cũng không muốn lại cưới nữ nhi Cố gia.

Cố gia dù nghèo túng, cũng là huân quý thế gia. Cố Thải Bình lại là một kẻ tâm tư nông cạn, một khi gả vào Hầu phủ, phát hiện tư tình của hắn và Tiểu Ngưu thị, rồi truyền tới trong tai người Cố gia, như thế thật không ổn......

Nghĩ đến Tiểu Ngưu thị đã thổi gió bên tai, cho nên sắc mặt Kỷ Trạch mới không vui như vậy.

Cố thị không có sức lực châm chọc trào phúng, yên lặng nhìn Kỷ Trạch, gằn từng chữ một mà nói:

“Ta muốn ngươi đáp ứng ta, vô luận thế nào, cũng tuyệt không được cưới tứ muội của ta.”

Dù cho người nhà mẹ đẻ nhiều điều không phải, dù cho nàng thương tâm phẫn nộ, thì nàng cũng không muốn Cố Thải Bình gả đến hố lửa này.

Đây là việc cuối cùng trước khi chết nàng có thể làm vì Cố Thải Bình.

Thỉnh cầu ngoài ý muốn này làm cho Kỷ Trạch sửng sốt. Rất nhanh, Kỷ Trạch phản ứng lại đây, không có nửa điểm do dự liền gật đầu đồng ý:

“Được, ta đáp ứng ngươi.”

Cố thị thở dài nhẹ nhõm một hơi. Máu tươi kiềm chế trong cổ họng trào ra khóe môi, nhiễm hồng vạt áo.

Trước mắt dần dần mơ hồ, cuối cùng dừng lại ở gương mặt Kỷ Trạch hờ hững. Nàng đã từng vì trượng phu mà thương tâm thống khổ tuyệt vọng, nhưng từ đầu chí cuối hắn cũng chưa từng yêu nàng.

May mắn, nàng không bao giờ để ý.

Cái chết, đối với nàng mà nói chính là giải thoát tốt nhất.

Tin dữ Cố thị qua đời rất nhanh truyền khắp hầu phủ.

Hứa Cẩn Du đang chăm chú thêu thùa, nghe đến việc này, kim thêu hoa trong tay run lên, đâm trúng ngón tay. Ngón tay rơi xuống vài giọt huyết châu, làm nàng một trận đau đớn.

Nữ nhân đáng thương này, cuối cùng vẫn phải chết.

Cửa sổ không đóng, gió se lạnh đầu mùa xuân từ khe hở của song cửa sổ tiến vào, ánh nến lúc sáng lúc tối.

Hứa Cẩn Du đôi mắt hơi rũ, lông mi dài dấu đi đau thương ở đáy mắt.

Sơ Hạ xưa nay cẩu thả, vẫn chưa lưu ý đến Hứa Cẩn Du lặng im dị thường:

“May mắn Uy Ninh Hầu phu nhân sớm có chuẩn bị, đã sai người đi các phủ đưa tin buồn. Đêm nay vội vàng bố trí linh đường cho xong, ngày mai có người tới cửa phúng viếng cũng sẽ không luống cuống tay chân......”

Hứa Cẩn Du trong lòng tối tăm, căn bản không nghe được Sơ Hạ đang nói cái gì.

Ngưu thị rất nhanh đã tới đây, thấp giọng dặn dò Hứa Cẩn Du:

“Ta hiện tại phải đi Đinh Lan Viện nhìn xem, giúp đỡ dì con bố trí linh đường linh tinh. Đêm nay sẽ trở về rất khuya. Con cũng đừng đi qua, sớm chút ngủ đi, buổi sáng ngày mai lại đi linh đường.”

Hứa Cẩn Du yên lặng gật gật đầu.

Giờ này khắc này, nàng thật sự không muốn nhìn thấy đắc ý hả hê trên mặt Tiểu Ngưu thị, càng không muốn nhìn thấy bộ dáng ngụy trang thương tâm buồn nôn của Kỷ Trạch.

Ngưu thị vội vàng đi rồi, Sơ Hạ lại ở bên tai Hứa Cẩn Du dong dài:

“Tiểu thư, Thế tử phi đúng là hồng nhan bạc mệnh. Tuổi còn trẻ đã đi rồi, ngay cả con nối dòng cũng không lưu lại. Thế tử tuổi trẻ anh tuấn, khẳng định còn muốn cưới kế thê. Cũng không biết tương lai ai có được phúc phận gả vào Hầu phủ......”

“Sơ Hạ, ta muốn một mình chờ lát nữa, ngươi ra ngoài trước đi!”

Hứa Cẩn Du ngoài dự đoán đánh gãy lời nói của Sơ Hạ. Sơ Hạ tính tình hoạt bát, đối với nàng thập phần trung tâm, khuyết điểm duy nhất chính là nói hơi nhiều một chút.

Sơ Hạ ngẩn ra, có chút ủy khuất vâng một tiếng rồi lui xuống.

Trong phòng an tĩnh lại.

Hứa Cẩn Du một mình ngồi ở phía trước cửa sổ, trong đầu hiện ra gương mặt gầy ốm tái nhợt của Cố thị, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.

Nếu không có huynh trưởng Hứa Trưng, kiếp trước có lẽ nàng cũng sẽ giống như Cố thị, ngày qua ngày tiều tụy cho đến khi điêu tàn đi!

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Hứa Cẩn Du theo bản năng ngước mắt, nhìn thấy gương mặt quan tâm của Hứa Trưng:

“Muội muội, sao lại đem bản thân nhốt ở trong phòng? Có phải nghe nói biểu tẩu qua đời nên tâm tình không tốt hay không?”

Gương mặt trẻ tuổi thanh tuấn kia, cùng huynh trưởng nôn nóng vội vàng trong trí nhớ yên lặng trùng hợp.

Hứa Cẩn Du nghẹn ngào hô:

“Đại ca......”

Nước mắt đã chảy xuống.

Hứa Trưng đau lòng đi lên phía trước, duỗi tay vuốt ve đầu tóc Hứa Cẩn Du, thấp giọng an ủi:

“Ta biết biểu tẩu qua đời làm trong lòng muội không dễ chịu. Kỳ thật, ta cũng cảm thấy khó chịu. Tuy nói chưa thấy qua biểu tẩu vài lần, nhưng nàng tuổi trẻ như vậy đã qua đời, cả hài tử cũng chưa lưu lại, thật là làm người tiếc hận.”

Không, nàng không chỉ tiếc hận Cố thị chết, mà còn có hận ý vô biên đối với Tiểu Ngưu thị và Kỷ Trạch.

Kiếp trước, một đôi tiện nhân cẩu thả loạn luân này, hại Cố thị còn chưa đủ, còn âm thầm tính kế nàng. Vì muốn tiểu hài tử trong bụng Tiểu Ngưu thị có một thân phận quang minh chính đại, Kỷ Trạch cố ý dụ dỗ nàng, chiếm trong sạch của nàng. Nàng tuổi trẻ đơn thuần, lòng tràn đầy vui mừng trước lời mời của hắn, căn bản không biết nước trà của nàng đã bị người hạ dược.

Nàng thất trinh trước thành thân, danh dự bị hủy, mang trên mình thanh danh khó khăn gả cho Kỷ Trạch, ở trong Hầu phủ căn bản không dám ngẩng đầu. Ngay cả hạ nhân cũng không đem nàng đặt trong mắt.

Chờ khi nàng "sinh hạ" hài tử xong, nàng đã hết giá trị lợi dụng. Nếu không phải Hứa Trưng một lòng che chở nàng, thì ngay cả tính mạng nàng cũng khó mà giữ được.

Hứa Trưng là huynh trưởng tốt nhất trên đời này. Lại bị muội muội là nàng liên lụy, ở độ tuổi thành danh đẹp nhất chết đi.

Cố thị chết, giống như một lời dẫn, dẫn ra áp lực nàng vẫn luôn chôn dưới đáy lòng, thống khổ quá vãng...

Hứa Cẩn Du nằm ở trong lòng Hứa Trưng, nước mắt rơi xuống ướt đẫm chỗ áo trước ngực.

Hứa Trưng chưa bao giờ gặp qua cảnh Hứa Cẩn Du khóc thương tâm như vậy, vừa đau lòng vừa sốt ruột, không ngừng vỗ nhẹ phía sau lưng của Hứa Cẩn Du:

“Nha đầu ngốc, biểu tẩu bị bệnh lâu như vậy, sớm hay muộn cũng chịu không nổi nữa. Muội đừng khóc nhiều quá kẻo tôn thương thân mình.”

Hứa Cẩn Du ngăn lại tiếng khóc, đôi mắt hồng hồng, thấp giọng nói:

“Đại ca, muội muốn huynh đáp ứng muội một việc.”

“Chỉ cần muội không khóc, chuyện gì ta cũng đáp ứng muội.”

Hứa Trưng nửa nói giỡn đáp.

Huynh muội hai người từ nhỏ thân hậu, Hứa Trưng yêu quý muội muội, mọi việc đều sẽ nhường nàng. Cho dù là đồ vật yêu thích nhất, chỉ cần Hứa Cẩn Du làm bộ làm tịch khóc hai tiếng, Hứa Trưng cũng sẽ nhịn đau đưa cho nàng. Đã nhận lời không ít hiệp ước không bình đẳng.

Nghe câu nói quen thuộc này, Hứa Cẩn Du trong lòng càng thêm chua xót, nâng đôi mắt nghiêm túc nói:

“Muội muốn huynh đáp ứng muội, tương lai bất luận muội xảy ra chuyện gì, huynh đều phải lấy chính mình làm trọng.”

Đừng lại vì muội làm bất luận việc trái lương tâm gì, càng đừng vì muội mà an nguy cũng không màng!

Mong huynh hảo hảo bảo trọng chính mình!

Hứa Cẩn Du khóc hồi lâu, đôi mắt sớm đã sưng đỏ, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu cùng đau thương khó có thể miêu tả.

Hứa Trưng tâm giống như bị người hung hăng xiết chặt, có chút chua xót, càng nhiều lại là thương tiếc:

“Muội muội ngốc, đừng nói những lời ngốc nghếch này. Ta là thân ca ca, ta không che chở cho muội, thì còn ai che chở muội. Mặc kệ muội gặp phải chuyện gì, ta đều tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Hứa Cẩn Du nước mắt chảy càng nhiều.

“Muội sao lại khóc rồi.”

Hứa Trưng nửa bất đắc dĩ nửa  buồn cười, có chút vụng về giúp nàng lau nước mắt:

“Cô nương lớn như vậy, còn giống như tiểu hài tử, động một chút liền khóc nhè. Nếu bị người thấy, để xem họ chế nhạo muội thế nào.”

“Muội mặc kệ ai thích cười thì cười.”

Hứa Cẩn Du một bên vừa khóc vừa cố chấp nói:

“Tóm lại, huynh phải đáp ứng muội, mặc kệ gặp phải chuyện gì, huynh đều phải hảo hảo bảo trọng chính mình. Huynh mau đáp ứng muội......”

Hứa Trưng không có cách nào, chỉ đành thở dài:

“Được, ta sợ muội rồi. Ta đáp ứng muội là được!”

Đáp ứng rồi cũng vô dụng.

Nàng nếu xảy ra chuyện gì, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Hứa Cẩn Du cũng đồng dạng rõ ràng điểm này. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Hứa Trưng đã đáp ứng nàng, áp lực trong lòng và áy náy tự trách mấy năm này giảm bớt không ít. Kiếp trước huynh trưởng vẫn luôn bảo hộ nàng, cả đời này, liền đổi thành nàng tới bảo hộ Hứa Trưng đi!

Hứa Cẩn Du cảm xúc dần dần bình ổn, nhận thấy mình còn đang ăn vạ huynh trưởng trong ngực, không khỏi có chút không được tự nhiên. Mặt ửng đỏ thối lui vài bước.

Thời điểm tuổi nhỏ, Hứa Trưng thường cõng nàng ôm nàng. Nay tuổi tác đã lớn, huynh muội cũng phải tị hiềm.

Hứa Trưng nhoẻn miệng cười:

“Được rồi, sắc trời không còn sớm, muội cũng ngủ sớm đi! Ngày mai Hầu phủ làm tang sự, khẳng định không có thời gian ngừng nghỉ. Chúng ta tuy rằng chỉ là tới sống nhờ, cũng không thể trốn tránh thanh nhàn.”

Dừng một chút, lại dặn dò nói:

“Muội một mình ngủ nếu cảm thấy sợ hãi thì kêu Sơ Hạ bồi muội.”

Hắn cho rằng Hứa Cẩn Du đêm nay bị Cố thị qua đời dọa tới rồi.

Hứa Cẩn Du đầu tiên là gật đầu, sau lại lắc lắc đầu:

“Vẫn là thôi đi. Sơ Hạ nằm bên cạnh, cả buổi tối muội cũng đừng nghĩ thanh tĩnh.”

Hứa Trưng bị chọc đến cười ha ha.

Ưu thương tối tăm vì Cố thị qua đời mà nhớ lại, ở trong tiếng cười sang sảng của Hứa Trưng cũng đã yên lặng tiêu tán.

Nhớ tới Cố thị, trong lòng nàng vẫn từng đợt chua xót.

Bất quá, người chết không thể sống lại. Cố thị đã đi xong chính mình nhân sinh, chỉ còn chờ yên giấc mãi mãi. Nàng cũng không cần canh cánh trong lòng.

#25/3/2020

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tu Chân Thị Tộc

Copyright © 2022 - MTruyện.net