Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: nguyetduongv
Mấy ngày sau, Trần Nguyên Thanh vẻ mặt tiều tụy, gầy ốm xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trần Nguyên Thanh vội vàng nói:
“Cẩn Nhi, nhị ca vẫn luôn đem ta nhốt trong phủ, hôm nay hắn tiến cung ta mới có cơ hội trốn ra ngoài gặp nàng. Những thứ khác ta không kịp mang, chỉ mang theo chút vàng bạc phòng thân. Quần áo cũng không cần thu thập, chúng ta hiện tại liền rời khỏi kinh thành, tìm một địa phương non xanh nước biếc, ai cũng không quen biết chúng ta. Chúng ta có thể thay đổi thân phận, ở bên nhau lâu dài......”
“Huynh trở về đi!”
Hứa Cẩn Du lạnh lùng cự tuyệt:
“Ta còn thù lớn chưa trả, chưa từng nghĩ sẽ rời kinh thành, càng không nghĩ tới sẽ cùng huynh trở thành phu thê.”
Biểu tình của Trần Nguyên Thanh nhất thời cứng đờ, ngữ khí gần như cầu xin:
“Cẩn Nhi, muội đừng cố chấp. Muội chỉ là một nữ tử mềm yếu, sao có thể đối phó được Uy Ninh Hầu phủ? Huống chi, muội trong mắt mọi người đã ‘ chết ’, một khi muội lộ mặt, chắc chắn sẽ bị Kỷ Trạch tìm được. Đến lúc đó muội ngay cả muốn cũng chạy không thoát......”
“Ngày sau ta muốn báo thù thế nào thì cũng là việc của ta, không liên quan đến huynh. Huynh đi đi! Ta không muốn gặp lại huynh nữa.”
Nàng lạnh lùng cự tuyệt, xoay người, không hề nhìn hắn.
Ánh sáng trong mắt hắn ảm đạm xuống, trầm mặc đứng lặng hồi lâu, trước khi đi còn thấp giọng nói:
“Qua vài ngày nữa ta lại đến thăm muội.”
Đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Trần Nguyên Thanh.
Vào ban đêm, Trần Nguyên Chiêu ở trong cung bị định tội mưu nghịch. Hoàng cung phong vân trong nháy mắt máu chảy thành sông. Trần Nguyên Chiêu bị trúng mấy mũi tên mà chết.
Mưu nghịch là trọng tội tru di cửu tộc, An Quốc Công phủ trên dưới không người nào may mắn thoát khỏi. Trần Nguyên Thanh cũng bị giết ở lần sát phạt đó.
Đợi nàng nghe được tin tức, chỉ cảm thấy bi thương khốn cùng. Thân nhân đã chết, nam nhân duy nhất để ý nàng cũng đã chết. Nàng còn trốn tránh ở ngôi nhà nhỏ này tham sống sợ chết thì có ý nghĩa gì?
Nàng ngồi tự ngẫm nghĩ một đêm, cuối cùng hạ quyết tâm. Trước hừng đông liền lặng lẽ thu thập vài bộ quần áo rời đi. Thay tên đổi họ, nhẫn tâm tự hủy dung mạo của bản thân, nàng tìm đến tú trang nổi tiếng nhất kinh thành để ẩn thân, tùy thời báo thù rửa hận.
Trong mấy năm này, nàng ngẫu nhiên sẽ nhớ tới Trần Nguyên Thanh, trong lòng luôn có một tia áy náy. Nếu năm đó nàng chịu cùng hắn rời khỏi kinh thành, Trần Nguyên Thanh cũng sẽ không chết......
Chỉ tiếc, mọi việc đã không thể vãn hồi, nàng phải vì huynh trưởng báo thù, tuyệt đối không thể rời kinh thành nửa bước, càng không muốn dùng phương thức như vậy ở bên Trần Nguyên Thanh.
......
Hồi ức mười mấy năm ở kiếp trước, bây giờ chỉ tồn tại nằm im trong đầu nàng.
Trong đám người, thiếu niên so với năm đó vẫn không hề thay đổi, tuấn tiếu bất phàm, tư thế oai hùng bừng bừng.
Trong lòng Hứa Cẩn Du dâng lên một cỗ vui mừng ấm áp khi gặp lại cố nhân.
Sau khi Trần Nguyên Thanh phúng viếng Cố thị, liền cùng Trần tứ tiểu thư nói chuyện. Y tựa hồ nhận ra cái gì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía này.
Dù cách một đoạn khá xa, Trần Nguyên Thanh vẫn có thể liếc mắt một cái đã thấy được thiếu nữ đứng ở một góc.
Một thân váy lụa tố sắc, dung nhan như ngọc, dịu dàng trầm tĩnh. Đôi mắt thanh triệt tựa hồ nước, khóe môi hồng nhuận nhợt nhạt mỉm cười. Tựa như một đóa hoa dâm bụt nở rộ bốn phương, mỹ lệ lại không khoa trương.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Cách xa như vậy, nhưng Trần Nguyên Thanh có thể nhìn thấy được rõ ràng ấm áp cùng ý cười trong mắt thiếu nữ, trong lòng thình thịch nhảy dựng. Ở nơi nào đó trong tim lặng lẽ gieo một hạt giống, trong phút chốc mọc rễ nẩy mầm, khiến cho tâm hồn tràn đầy vui sướng.
Trần Nguyên Thanh theo bản năng nhìn chằm chằm thiếu nữ kia. Đáng tiếc, ánh mắt của thiếu nữ đã dời đi, quay đầu sang cùng thiếu niên tuấn tú bên cạnh cười nói rộn ràng.
Ngay sau đó, một gương mặt xinh đẹp lạ lẫm bỗng lọt vào che mất ánh mắt của hắn:
“Nguyên Thanh biểu ca.”
Là Kỷ Dư!
Trần Nguyên Thanh thu liễm tinh thần, hướng Kỷ Dư đạm đạm cười, lễ phép kêu một tiếng “Dư biểu muội”.
Trần gia là cữu gia ruột thịt với Kỷ Trạch, cùng nữ nhi Tiểu Ngưu thị sinh ra chẳng có tí quan hệ nào, huynh muội Trần gia đối với Kỷ Dư cũng chẳng có tí hảo cảm, lại ngại mặt mũi không thể không duy trì lễ phép.
Kỷ Dư làm như không phát hiện Trần Nguyên Thanh lãnh đạm với mình, cười nói:
“Nguyên Thanh biểu ca, ở đây chen chúc đông người, nói chuyện gì cũng có ít nhiều bất tiện. Không bằng đi ra ngoài kia hít thở không khí với muội.”
Trần Nguyên Thanh không những không cảm kích, ngược lại vẻ mặt chính sắc nói:
“Biểu tẩu tuổi còn trẻ đã chết bệnh, chúng ta trong lòng bi thương mới đến đây phúng viếng, thật sự không có tâm tình đi ra ngoài nói chuyện phiếm. Mong Dư biểu muội thông cảm.”
Kỷ Dư không nghĩ tới Trần Nguyên Thanh lại nói chuyện không khách khí như vậy, vừa xấu hổ vừa uất ức, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.
Một bên Trần tứ tiểu thư khẽ ho nhẹ một tiếng:
“Dư biểu muội, tam ca không có ý tứ châm chọc muội đâu. Chỉ là tình hình ngày hôm nay đặc thù, vẫn nên ở tại đây mới phải.”
Xem như là giúp Kỷ Dư giải vây.
Kỷ Dư có chút cứng đờ đáp:
“Tuyết biểu tỷ nói đúng, vừa rồi là Dư Nhi suy xét không chu toàn. Hôm nay xác thật không nên đi lại khắp nơi. Chờ lần sau Nguyên Thanh biểu ca và Tuyết biểu tỷ tới chơi, ta sẽ dẫn hai người đi ngắm hoa trong Hầu phủ.”
Trần Lăng Tuyết nhợt nhạt cười, cũng không nói thêm cái gì, quay đầu cùng Kỷ Nguyên thấp giọng tâm sự.
Kỷ Dư bị coi thường đứng ở một bên, trên mặt có vài phần xấu hổ. Dựa vào tính tình ngày thường của nàng ta đã sớm cất bước chạy lấy người. Nhưng hôm nay không hiểu thế nào mà lửa nóng đầy người cũng không phát ra, da mặt dày ăn vạ tại chỗ này.
Thanh âm của Trần Nguyên Thanh vừa trong trẻo lại dễ nghe:
“Nguyên biểu tỷ, người tới phúng viếng hôm nay tỷ đều quen biết sao?”
Kỷ Nguyên trước đó đã khóc một hồi lâu, giọng nói hơi khàn khàn:
“Đại bộ phận đều nhận thức, sao đệ lại đột nhiên hỏi tới cái này?”
Đúng vậy, Trần Nguyên Thanh hỏi cái này làm gì? Kỷ Dư tò mò giương mắt nhìn qua.
Thiếu niên ngày thường sang sảng hoạt bát khó được có một tia ngượng ngùng, gương mặt hiện lên một mạt đỏ ửng:
“Cũng không có gì. Đệ muốn hỏi tỷ một chút, thiếu nữ đang đứng ở góc kia tỷ biết là ai không? Chính là thiếu nữ mặc váy lụa tố sắc nhã nhặn lịch sự kia.”
Kỷ Nguyên đầu tiên là ngẩn ra, chợt nhấp môi cười cười:
“Hôm nay người tới phúng viếng nhiều như vậy, phần lớn đều mặc y phục tố sắc mà đến. Đệ hình dung như vậy, ta sao có thể biết ai với ai.”
Trần Nguyên Thanh bị chọc cười có chút chột dạ, da mặt dày nói:
“Chính là thiếu nữ đứng bên kia, nhìn tầm mười bốn mười lăm tuổi. Bên cạnh nàng còn có một thiếu niên mặc nho bài thêu trúc nữa, hai người tướng mạo có chút tương tự, đại khái là huynh muội.”
Huynh muội?
Kỷ Nguyên rất nhanh đã nhận ra:
“Đệ nói có phải là Trưng biểu đệ và Cẩn biểu muội không? Bọn họ là chất tử chất nữ nhà mẹ đẻ của mẫu thân, theo di di Hứa gia đến kinh thành mới có mấy ngày, chẳng trách đệ không nhận ra.”
Là thân thích nhà mẹ đẻ của Tiểu Ngưu thị sao?
Trần Nguyên Thanh do dự một chút, nhìn về phía Kỷ Dư:
“Dư biểu muội, không biết có làm phiền muội dẫn ta đến gặp bọn họ một chút?”
Kỷ Dư đã sớm cười không nổi, trong lòng vừa ghét vừa hận, lại không thể không đồng ý:
“Được ạ, chờ lát nữa muội sẽ kêu bọn họ qua đây gặp nguyên Thanh biểu ca một lần.”
Trần Nguyên Thanh trong lòng mừng thầm, cười nói cảm tạ. Nghĩ nghĩ còn nói thêm:
“Gọi người ta lại đây thì quá không lễ phép, hay là chúng ta qua đó chào hỏi hai người họ đi.”
Kỷ Dư âm thầm cắn răng.
......
Kỷ Dư xụ mặt đi tới trước mặt Hứa Cẩn Du, biểu tình kia giống như người khác thiếu nàng một đống bạc vậy. Phía sau nàng ta chính là huynh muội hai người Trần Nguyên Thanh và Trần Lăng Tuyết.
Hứa Cẩn Du mơ hồ đoán được ý đồ nàng ta đến đây, lại tỏ vẻ không biết:
“Dư biểu muội, có chuyện gì sao?”
Kỷ Dư nhấp nhấp khóe môi, nhịn không được hừ lạnh một cái, thập phần không tình nguyện nói:
“Các ngươi mới tới kinh thành, còn chưa quen biết huynh muội Trần gia là Tuyết biểu tỷ và Nguyên Thanh biểu ca đi!”
Lại xoay người đối huynh muội Trần Nguyên Thanh nói:
“Đây là Hứa gia Trưng biểu ca và Cẩn biểu tỷ.”
Sau khi giới thiệu xong, chính là cho nhau chào hỏi.
Theo lý mà nói, hẳn là người nhỏ tuổi hơn cấp cho người lớn tuổi chào hỏi trước.
Hứa Cẩn Du đang muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy Trần Nguyên Thanh kích động tiến lên một bước:
“Cẩn biểu muội, ta là Trần gia Tam Lang, tên đầy đủ Trần Nguyên Thanh. Một nguyên mới bắt đầu nguyên, muôn đời xanh tươi thanh. Muội kêu ta một tiếng Nguyên Thanh biểu ca là được.”
Hứa Trưng bị xem nhẹ:
“......”
Hứa Cẩn Du buồn cười nhấp môi, lại như gió xuân mềm mại thổi qua mặt hồ, mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Cảnh tượng quen thuộc, lời nói quen thuộc. Cùng thời điểm mới gặp mặt ở kiếp trước giống nhau như đúc.
Trần Nguyên Thanh, đã lâu không gặp!
#3/4/2020
Song: Đây chỉ là một bản edit thô của mình thôi (⊙o⊙) Mình cũng là lần đầu edit, khó tránh khỏi có vài hạt sạn nhỏ trong các chương chuyện. Mình hứa là sau khi có thời gian rảnh rang sẽ lục lại để beta tất tần tật từ đầu!