Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ trước đến nay Tạ nhạc trưởng luôn coi thường nước mắt, đêm nay lại bị Hoàng Thu Thu khóc lóc dọa sợ, có chút chật vật xin lỗi người ta.
"Cô đừng khóc." Tay chân Tạ Dịch Chi cứng ngắc đứng trước mặt Hoàng Thu Thu.
"Không khóc." Hoàng Thu Thu hít hít mũi nhỏ giọng nói, bị một câu nói của anh chặn đến quên mất thương tâm lúc trước.
Tạ Dịch Chi suy nghĩ một chút, quyết định nói xấu thành viên dàn nhạc của mình vào lúc hơn nửa đêm: "Chưa chắc Hoàng Hi Nguyệt đã có ý tốt giống như cô, không nên bị người khác lừa gạt."
Hoàng Thu Thu giương mắt sững sờ nhìn người đàn ông đối diện, vẻ mặt không được tự nhiên: "Hi Nguyệt em..."
Tạ Dịch Chi ngắt lời cô: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng khóc."
Hôm nay đã vượt ra ngoài giới hạn thường ngày của Tạ Dịch Chi, từ dưới đáy lòng anh chỉ có thể tự mình an ủi là vì tiếp cận Hoàng Thu Thu, từ đó học được điểm sáng mà Cốc lão gia tử thích.
Hai người đồng thời lên lầu, tâm tình ngoài ý muốn thả lỏng, không nghĩ tới những chuyện phiền lòng quấn quýt mình lúc trước.
Tạ Dịch Chi lấy điện thoại di động ra, bên trong có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của mọi người. Ngay cả nhìn anh cũng không liếc mắt nhìn một cái, chắc chắn bọn họ muốn gọi anh trở về hoặc là nói một ít chuyện khác.
Ngược lại là Hoàng Thu Thu ... Tạ Dịch Chi nhớ tới giọng điệu lúc trước của cô, như thế nào cũng không tốt lắm, có lẽ tình huống trong nhà cô không đơn giản.
Tạ Dịch Chi lật rất lâu trong danh bạ, không tìm được số điện thoại mình muốn. Anh gọi điện thoại cho Tần Bạc: "Có số liên lạc của Cốc Thành Kính không?"
Tần Bạc: "... Ai?"
Tạ Dịch Chi xoa xoa mi tâm, nhẫn nhịn lặp lại một lần: "Cốc Thành Kính."
Tần Bạc khiếp sợ nói: "Tết nhất, cậu muốn số điện thoại của ông ấy làm gì?"
Người Cốc gia không thích Tạ Dịch Chi, càng chán ghét Tần Chấn Khôn. Tạ Dịch Chi lại là học trò của Tần Chấn Khôn, bình thường bọn họ gặp mặt không châm chọc khiêu khích đã là tốt rồi. Sẽ không phải là bạn tốt bị k.ích th.ích, muốn khiêu chiến với nhạc trưởng Cốc Thành Kính chứ?
Tạ Dịch Chi không kiên nhẫn, giọng nói thấp hơn vài phần: "Có hay không?"
Tần Bạc bất đắc dĩ, chỉ có thể vội vàng nói: "Mình tìm, hẳn là có, đợi lát nữa sẽ gửi cho cậu."
Sau khi nhận được phương thức liên lạc của Cốc Thành Kính, Tạ Dịch Chi cầm di động suy nghĩ một hồi lâu, mới gọi điện thoại cho người ta.
......
Ngày hôm sau, Tạ Dịch Chi định đi đòi nhị hồ của mình, cửa căn hộ đối diện mở ra, bên trong đã tương đối 'náo nhiệt'.
Hoàng Thu Thu bị Cốc lão gia tử và bà nội Minh Liên vây quanh một chỗ, bên cạnh còn có Cốc Thành Kính cùng vợ ông, căn hộ vốn trống vắng tràn ngập sức sống.
"Anh tới lấy nhị hồ sao?" Hoàng Thu Thu nhìn thấy Tạ Dịch Chi ngoài cửa, vội vàng chen ra, đưa nhị hồ cho Tạ Dịch Chi.
Tạ Dịch Chi nhận lấy, đang muốn rời đi.
"Tiểu tử Tạ gia đúng không?" Đột nhiên Cốc lão gia tử xoay người mở miệng nói.
Tạ Dịch Chi gật đầu, nhìn lão gia tử mặc dù tóc bạc đầy đầu, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, ánh mắt sắc bén năm đó vẫn không giảm.
Dường như lão gia tử chỉ thuận miệng hỏi một chút, Tạ Dịch Chi thấy ông không định nói gì, chỉ có thể quay đầu rời đi. Thỉnh thoảng trong phòng còn truyền đến nụ cười sảng khoái vui vẻ của lão nhân gia, thoạt nhìn thật sự rất thích Hoàng Thu Thu.
Ba mẹ Hoàng Thu Thu qua đời từ sớm, từ nhỏ cô đã sống ở nhà chú thím, những chuyện này Cốc lão gia tử đều biết. Đứa nhỏ này thành thật, Cốc Hồng Lương hỏi cái gì cô liền nói cái đó. Sáng nay nghe con trai mình nhắc tới chuyện Hoàng Thu Thu về đường Hoa Hằng ở, lão gia tử không chút suy nghĩ đã lập tức mang theo cả đại gia đình tới.
"Thu Thu về nhà với chúng ta, bà nội sẽ nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu." Bà nội Minh Liên cười tủm tỉm sờ sờ mái tóc mềm mại của Hoàng Thu Thu, ý bảo con trai mình xuống dưới lầu lái xe quay đầu lại đây.
Cốc gia chỉ có một đứa cháu trai, học tập ở nước ngoài, cực kỳ giống với ba mình là Cốc Thành Kính, vóc người khôi ngô cao 1m80, hai vị lão nhân của Cốc gia muốn sủng cũng không được.
Bà nội Minh Liên gần như coi Hoàng Thu Thu làm cháu gái mình, hôm nay trên đường đến trái tim vẫn luôn treo cao, sợ Hoàng Thu Thu quá thương tâm.
Tết nhất, từ quê chạy tới đây, người mù cũng có thể nhìn ra được xảy ra chuyện. Rõ ràng trước khi đi đứa nhỏ này còn cao hứng nói mình muốn trở về thăm chú thím, thậm chí còn đặc biệt đi phía tây Định Thành mua mấy loại đặc sản nổi danh.
"Bà nội Minh Liên, cháu..." Hoàng Thu Thu còn chưa nói lời cự tuyệt ra miệng, đã bị Cốc Thành Kính cắt đứt.
"Năm mới, để cho cháu ở đây một mình, vậy nhạc trưởng như ta cũng quá vô dụng." Cốc Thành Kính nghiêm túc nói, "Thu Thu, bây giờ cháu đi theo chúng ta."
Một mình Hoàng Thu Thu làm sao có thể ngăn cản được bốn người, cuối cùng chỉ có thể theo bọn họ trở về nhà.
Năm nay Hoàng Thu Thu ăn tết, thật sự là thăng trầm. Lúc trước thì lẻ loi một mình ở thành phố xa lạ trong đêm giao thừa. Không có người thân chúc phúc, cái gì cũng không có, thậm chí xung quanh còn không nghe thấy một chút âm thanh nào, giống như bị cả thế giới quên lãng.
Nhưng từ tối mùng 1 Tết đã bắt đầu không giống. Đầu tiên là Tạ Dịch Chi bỗng nhiên cùng luyện nhị hồ với cô, còn mang theo cô đi ăn 'bữa cơm tất niên'. Sau đó, bà nội Minh Liên đón cô về, bác gái Tô Lị mua quần áo mới cho cô.
……
"Mẹ, cái này được không?" Tô Lị đội mũ cho Hoàng Thu Thu, quay đầu lại dong dài với mẹ chồng.
"Màu đỏ đẹp." Bà nội Minh Liên chỉ vào một cái mũ len dệt kim khác cười tủm tỉm nói, "Cái này đẹp, ấm áp!"
Tô Lị nhấc chiếc mũ len dệt kim màu đỏ lên, đưa cho Hoàng Thu Thu đang ngoan ngoãn ngồi ở đó, nói: "Thu Thu, cháu thích cái nào? Màu đỏ được không?"
"Được ạ." Hoàng Thu Thu ngồi thẳng tắp giống như một học sinh tiểu học.
Tô Lị nhịn cười, cởi mũ trên đầu cô xuống, thay sang một chiếc mũ mới.
Chiếc mũ này màu đỏ, lại được làm từ len dệt nên đặc biệt ấm áp. Khuôn mặt của Hoàng Thu Thu vừa nhỏ vừa trắng, vừa đội lên, cả khuôn mặt giống như chìm trong một đống bông đỏ, nhìn mềm như bông.
"Cái này rất đẹp, mẹ, ánh mắt của mẹ thật tốt!" Tô Lị nhéo khuôn mặt của Hoàng Thu Thu, đặc biệt hài lòng nói.
Lúc nào Cốc Thành Kính cũng đi vào: "Xong chưa? Chúng ta phải đi rồi."
Hôm nay là ngày đầu tiên dàn nhạc Tố Trúc bắt đầu làm việc, sáng sớm toàn bộ người Cốc gia đã lôi kéo Hoàng Thu Thu trang điểm, muốn cho cô mang sức sống năm mới đi đến dàn nhạc.
"Được rồi được rồi." Tô Lị đỡ Minh Liên cùng nhau đi đến cửa, nhìn theo Hoàng Thu Thu và Cốc Thành Kính lên xe.
Dàn nhạc ở đường Hoa Hằng bắt đầu làm việc sớm hơn những nơi khác, dàn nhạc Phong Diệp và phòng tập luyện của dàn nhạc Tố Trúc gần nhau, khó tránh khỏi việc đụng nhau.
Ít nhất Hoàng Hi Nguyệt đã nhìn thấy Hoàng Thu Thu, dường như cô sống rất tốt. Hoàng Hi Nguyệt đánh giá quần áo trên người cô, tất cả đều là thương hiệu. Thoạt nhìn trạng thái cũng tương đối không tệ, trên đường có mấy người đều không tự chủ được mà nhìn Hoàng Thu Thu.
"Buổi tối có măng khô xào giăm bông, cháu còn muốn ăn cái gì nữa?" Cốc Thành Kính nhìn tin nhắn vợ mình gửi tới, lập tức hỏi Hoàng Thu Thu bên cạnh.
"Hôm trước bà nội Minh Liên nói muốn ăn bánh bí ngô." Hoàng Thu Thu không phát hiện Hoàng Hi Nguyệt phía sau, cố gắng suy nghĩ một hồi.
Cốc Thành Kính bất giác thở dài, xoa xoa đầu Hoàng Thu Thu: "Ta là hỏi cháu muốn ăn cái gì, bà nội Minh Liên của cháu có lão gia tử làm chỗ dựa, có cái gì mà không thể ăn được?"
Hành động của hai người thân mật, làm cho Hoàng Hi Nguyệt phía sau nghi hoặc lại khiếp sợ: Chẳng lẽ Hoàng Thu Thu cô ... Vậy mà...
Sau khi dàn nhạc chính thức bắt đầu làm việc, vài ngày tiếp theo, phần lớn mọi người đều kéo vali đi vào chung cư, Hoàng Thu Thu cũng không ngoại lệ.
Nhưng lúc này còn có Tô Lị và bà nội Minh Liên ở đây suốt một ngày, trang trí lại căn hộ của cô một lần nữa, không còn nhìn thấy bộ dáng lạnh băng lại trống vắng trước kia, tràn ngập hương vị nhà ở.
Tuần đầu tiên bắt đầu công việc của dàn nhạc, Hoàng Thu Thu không đi công viên luyện nhị hồ nữa, mà là có đôi khi sau khi đến Cốc gia ăn cơm tối, Cốc lão gia tử liền xách nhị hồ, mang theo cô luyện tập, mỹ danh là thúc đẩy tiêu hóa.
Cứ như vậy thứ sáu không cần phải đi đến công viên nữa, Hoàng Thu Thu suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi Tạ Dịch Chi có muốn cùng đi công viên luyện nhị hồ hay không.
Tạ Dịch Chi nhận được tin nhắn: "..."
Anh sắp quên cái cớ mình tìm.
Tạ Dịch Chi trực tiếp gọi điện thoại cho Hoàng Thu Thu: "Sáng thứ sáu dàn nhạc của chúng tôi còn phải tập luyện hai tiếng, cô tới đây chờ tôi."
Tạ Dịch Chi làm nhạc trưởng đã quen, trong lúc nói chuyện đều lơ đãng mang theo hương vị mệnh lệnh, cũng may Hoàng Thu Thu không thèm để ý.
Trạng thái của tuần đầu tiên luôn không tốt, mọi người còn chưa quay trở lại từ trong không khí tết, Tạ Dịch Chi nổi giận ở trong phòng tập luyện, giọng nói của anh không lớn, nhưng giọng điệu lại rất nặng, vành mắt của những người bị trực tiếp điểm danh phê bình đều đỏ lên.
"Còn có mấy người tôi chưa điểm danh, nếu như lại là loại trạng thái này thì lập tức rời đi cho tôi." Tạ Dịch Chi lạnh lùng nói.
Người trong dàn nhạc đều cúi đầu không dám nói chuyện, bọn họ không ký hợp đồng cả đời hoặc là vài năm, dài nhất cũng chỉ có một năm. Tạ Dịch Chi đề ra quy củ này chính là vì để cho người ta cuốn đi, cũng không biết năm ngoái đã có mấy người rời đi.
Thời gian tập luyện kết thúc, mọi người xám xịt đi đi ra khỏi phòng tập luyện, Tạ Dịch Chi bị nhạc công piano lôi kéo nói một hồi, không kịp đi ra ngoài.
"Ai, cô tới tìm Hi Nguyệt sao?" Người của nhạc đoàn Phong Diệp nhận ra Hoàng Thu Thu, lập tức gọi Hoàng Hi Nguyệt vừa đi ra khỏi phòng nói, "Hi Nguyệt, chị của cô tới tìm."
Hoàng Hi Nguyệt không cho Hoàng Thu Thu sắc mặt tốt, trên thực tế cô ta đã lười giả vờ: "Chị tìm tôi có chuyện gì?"
Mặc dù trong lòng Hoàng Thu Thu đã hiểu được một chút, nhưng Hoàng Hi Nguyệt trực tiếp nói dỗi như vậy, cô vẫn có chút khó chịu.
"Cô ấy tới tìm tôi, không phải cô." Tạ Dịch Chi đi ra vừa lúc nghe thấy lời Hoàng Hi Nguyệt nói, chân dài lướt qua cô ta, đi về phía Hoàng Thu Thu, "Đi thôi."
Không chỉ Hoàng Hi Nguyệt ngây ngẩn cả người, mấy người của dàn nhạc Phong Diệp đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không rõ ràng chuyện này là sao.
"Chị của cô ... Cùng nhạc trưởng của chúng ta?" Bên cạnh có một người thăm dò hỏi Hoàng Hi Nguyệt.
"Ha ha, chị ta chẳng những rất thân thiết với nhạc trưởng của chúng ta, mà còn thân thiết với nhạc trưởng của dàn nhạc Tố Trúc." Hoàng Hi Nguyệt cười lạnh một cái, để lại một câu mập mờ rồi rời đi.
Chỉ là mọi chuyện không phát triển như dự liệu của cô ta, đến lần tập luyện tiếp theo, toàn bộ người trong dàn nhạc Phong Diệp đều biết chị gái của Hoàng Hi Nguyệt là một nhân vật đặc biệt lợi hại, ngay cả nhạc trưởng của dàn nhạc bọn họ cũng muốn mời chào cô tới.
Hoàng Hi Nguyệt biết được tin đồn: "..."
Mà ở bên kia, Tạ Dịch Chi cùng Hoàng Thu Thu đi đến công viên, lần đầu tiên trong đời anh ôm nhị hồ luyện tập trong một công viên đầy ông lão và bà lão.
"Bình thường cô đều tới đây học nhị hồ?" Tạ Dịch Chi chỉ nhìn thấy mấy tấm ảnh trong vòng bạn bè của Cốc lão gia tử, không thấy toàn diện. Hiện tại bọn họ đều sắp bị các lão gia tử tóc bạc bao phủ.
"Ừm, bọn họ đều kéo lợi hại hơn tôi nhiều." Hoàng Thu Thu cẩn thận nhìn mấy ông lão đang kéo nhị hồ ở gần đó.
Tạ Dịch Chi chỉ muốn đem lỗ tai mình phong bế lại, một cái ma âm thì quên đi, cả một góc công viên đều là ma âm xuyên tai, đến cuối cùng trở về, biểu tình trên mặt anh cũng không đúng, uể oải cùng với áp suất thấp vẫn quanh quẩn trên người.
"Có phải anh nghe khó chịu không?" Hoàng Thu Thu đột nhiên hỏi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");