Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến ngày thi đấu, đường Hoa Hằng chật kín người, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp, người qua lại hoặc mặc vest đi giày da, hoặc váy dài quét đất. Không giống như một trận đấu, mà càng giống như một bữa tiệc.
Lo lắng quá nhiều người, vượt qua khả năng chịu tải của đường Hoa Hằng, Sở Giao thông vận tải đặc biệt phái người đến quản lý con đường này, đồng thời một số người dân bình thường thích tham gia náo nhiệt cũng bị cấm tới.
Toàn bộ con đường đều là những người có liên quan hoặc là sinh viên trẻ được giáo viên đưa đến thăm, cũng như các tình nguyện viên được điều động từ một số trường đại học ở Định Thành.
Toàn bộ nhạc trưởng được phái đi tiếp đãi ban giám khảo, phần lớn các thí sinh bên ngoài đều đã ở đây làm quen được vài ngày, không cần tốn tâm tư nữa.
Bảy giờ rưỡi sáng, hầu như mỗi người qua lại trên đường Hoa Hằng đều cầm một loại nhạc cụ.
Tám giờ, ban giám khảo đến hiện trường, nhạc trưởng của một số dàn nhạc nổi tiếng phụ trách nghênh đón những giám khảo của các cuộc thi lớn, các giám khảo khác thì được những nhạc trưởng còn lại dẫn đến địa điểm thi đấu.
Tám giờ rưỡi, tất cả các giám khảo và nhạc trưởng đã đến địa điểm thi đấu của cuộc thi, phía dưới đứng đầy nhạc công chờ thi đấu, xếp thành một hàng dài.
Chín giờ, đồng hồ Tây Dương của tòa nhà cao nhất đường Hoa Hằng rung lên, trận đấu toàn thành viên Trung Quốc chính thức bắt đầu!
Violin là loại nhạc cụ có quy mô lớn nhất. Bản thân cuộc thi lần này là thi đấu đơn độc, một dàn nhạc sẽ có hai đội violin, coi như là nhóm có số lượng nhạc công nhiều nhất trong dàn nhạc. Cộng với sự xuất hiện của Sters trong đội ngũ ban giám khảo lần này, nhạc công trẻ trong nước hoặc trên toàn thế giới đều đổ xô đến.
Sters ngồi ở giữa sân khấu, phía sau ông là Tạ Dịch Chi đang đứng. Không chỉ ông ấy, tất cả năm giám khảo khác, phía sau đều có một nhạc trưởng đang đứng.
Nhưng mà quan hệ của Tạ Dịch Chi cùng Sters rất tốt, cho nên ông trực tiếp điểm danh muốn Tạ Dịch Chi đứng cùng mình.
Chưa kể trong số năm giám khảo, Sters chính là người có quyền lực này.
"Khá nhiều người tham gia!" Một nghệ sĩ violin người Ba Lan nhìn vào đội ngũ không nhìn thấy đuôi, xua tay nói, "Tại sao bình thường khi chọn người lại không nhìn thấy người Trung Quốc."
Lời này nói ra có chút *tru tâm, bản thân người châu Á không nổi tiếng trong giới âm nhạc, huống chi bình thường mọi người đều thích tự làm theo ý mình. Sắc mặt của mấy nhạc trưởng đứng phía sau cũng không dễ nhìn lắm, nhưng thân là chủ nhà bọn họ không thể chỉ trích, bằng không sẽ bị nói là lòng dạ hẹp hòi.
*Giết người về mặt tinh thần
Sters v.uốt ve chòm râu của mình, cười tủm tỉm chỉ vào Tạ Dịch Chi phía sau: "Không phải vị này là người Hoa sao? Nhưng cậu ấy không phù hợp với dàn nhạc của ông."
Giám khảo Ba Lan biến sắc, ai mà không biết năm đó Tạ Dịch Chi chính là một trong những nhạc công tốt nhất thế giới, nhưng anh lại tự mình lui ra. Lời này của Sters rõ ràng là ám chỉ dàn nhạc của bọn họ không xứng với Tạ Dịch Chi.
Mấy giám khảo khác làm như không nghe thấy, cúi đầu lật tờ báo danh. Giám khảo Ba Lan bị nói vậy, chỉ có thể tức giận nhìn thí sinh tham gia.
Vòng thi đấu tự do là nhẹ nhàng nhất, nhưng cũng là mệt mỏi nhất. Cuộc thi này có thể nghe thấy các bản nhạc với đủ loại phong cách diễn tấu khác nhau, mang lại cho ban giám khảo một cảm giác mới mẻ. Nhưng trong trận đầu tiên, có hai phần ba số người đã phải bị loại.
Cuộc thi đầu tiên của violin có thời hạn bốn ngày, ban giám khảo cần phải ngồi trên sân khấu để nghe các bản nhạc với nhiều phong cách khác nhau trong bốn ngày.
Thời gian dài thứ hai là piano, tiếp theo là cello, những nhạc cụ khác chủ yếu là một ngày đến một ngày rưỡi.
Hoàng Thu Thu dựa vào phía sau, Tạ Dịch Chi giúp cô tính toán, vào ngày cuối cùng cô mới bắt đầu tham gia thi đấu. Cho nên mấy ngày nay Hoàng Thu Thu thường xuyên chạy tán loạn khắp nơi, cổ vũ cho người của dàn nhạc nhà mình.
"Tiểu Tất cố lên." Hoàng Thu Thu giúp Tất Chu cầm trống nhỏ, nhìn anh ta sửa sang lại cà vạt nghiêm túc nói.
"???" Tất Chu ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoàng Thu Thu, "Em học ai vậy? Gọi Tất ca!"
Vốn dĩ trước khi Hoàng Thu Thu tới, Tất Chu bị người trong dàn nhạc chèn ép quen rồi, thật vất vả mới có người nhỏ tuổi hơn mình, vậy mà còn học những người khác gọi anh ta là "Tiểu Tất"!
Anh ta chính là muốn làm anh trai!
"Nhanh lên đi, sắp bắt đầu rồi." Trình Huy Khuê cầm trống nhỏ trong tay Hoàng Thu Thu nhét vào trong ngực Tất Chu, "Tiểu Tất nhanh chóng thi đấu xong, đợi lát nữa bên kia của tôi sắp bắt đầu thi đấu."
Trước khi đi, Tất Chu còn quay đầu trừng mắt nhìn hai người một cái, sau đó sờ sờ mái tóc vuốt keo của mình, vô cùng kiêu ngạo đứng lên.
Sở dĩ Tất Chu có thể lấy thân phận một tay trống nhỏ trở thành thủ lĩnh của bộ gõ, không phải là không có lý do, cho nên anh ta có dễ dàng thuận lợi nhận được pass của tất cả ban giám khảo.
Tất cả các cuộc thi nhạc cụ đều có năm giám khảo, nhận được ba pass trở lên là có thể bước vào vòng thi tiếp theo.
Đến lượt Trình Huy Khuê đi thi đấu ở khu vực trống định âm, tâm tình của anh ta không thể thả lỏng được, chủ yếu là Hoàng Thu Thu đứng bên cạnh không thể tham gia thi đấu, nghĩ đến liền có chút khó chịu.
"Anh mau đi thi đấu, lát nữa em còn phải đến khu thi đấu violin xem Lộ tỷ thi đấu." Hoàng Thu Thu muốn xem những người khác diễn tấu như thế nào, đến lúc đó cô cũng có thể học hỏi được một chút.
"Lộ tỷ phải xếp hàng đến chiều, không cần gấp." Tất Chu lắc đầu, "Vòng thi đấu tự do rất dễ dàng."
Trình Huy Khuê cũng bị dời đi sự chú ý, anh ta cho rằng Hoàng Thu Thu muốn cổ vũ cho tất cả mọi người trong dàn nhạc.
Ba người cùng nhau đi đến khu thi đấu violin, so với những khu thi đấu khác, nơi này yên tĩnh hơn một chút, hiếm khi đám người không có một chút xao động nào. Dù sao những nhạc trưởng có danh tiếng lớn của đường Hoa Hằng đều ở đây, hơn nữa còn có năm vị giám khảo ngồi trên sân khấu, danh tiếng của mỗi một người đều khiến cho người ta khiếp sợ.
Ba người không dám đi tìm người quen trong đám người đông đúc kia, chỉ nhanh chóng chen chúc tìm một chỗ trống để nghe thí sinh diễn tấu trên sân khấu.
Vòng thi đấu tự do là vòng có số người bị loại nhiều nhất, thường vì tiết kiệm sức lực, ban giám khảo sẽ cho pass hoặc không cho pass. Nhưng giám khảo người Ba Lan kia thích bình luận, lại lấy chỉ trích châm chọc làm chủ. Náo loạn đến mức các giám khảo khác nhìn không nổi, vì không để cho bọn họ bị đả kích nghiêm trọng, còn phải uyển chuyển nể mặt cho thí sinh. Sau vài vòng, sắc mặt của tất cả các giám khảo đều không đẹp lắm.
Vốn dĩ các thí sinh phía dưới còn có chút xì xào bàn tán, về sau hoàn toàn im lặng, toàn bộ cảnh tượng vô cùng khó coi.
Một thí sinh người Hoa Kiều đi lên kéo bản giao hưởng số 94 của Haydn, chính là bản "Ngạc nhiên" vô cùng nổi tiếng, có lẽ anh ta vô cùng tự tin về trình độ của mình, trực tiếp chọn bản nhạc quen thuộc nhưng cũng dễ phát hiện sai lầm này, sau khi hoàn thành còn dùng tiếng Trung không thành thạo nói cảm ơn giám khảo một lần.
Đáng tiếc vị giám khảo Ba Lan kia vẫn chỉ trích, đang lúc ông ta thở hổn hển định tiếp tục nói những lời khó nghe, phía dưới bỗng nhiên vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt, tiếng động vang lên ở nơi yên tĩnh như vậy, giám khảo Ba Lan nghe thấy thì cực kỳ khó chịu. Ông ấy quay đầu nhìn xuống sân khấu, muốn xem là ai không thức thời như vậy, kết quả dưới sân khấu chợt bật ra từng tràng pháo tay, tất cả thí sinh Trung Quốc đều vỗ tay cho vị Hoa Kiều trên sân khấu này. Cuối cùng mặc dù thí sinh gốc Hoa không thể vượt qua, nhưng cũng cảm thấy mỹ mãn đi xuống.
"...... Thu Thu, em dọa chết anh!" Tất Chu quay đầu nói với Hoàng Thu Thu bên cạnh.
Mấy tiếng vỗ tay ban đầu vừa rồi là do Hoàng Thu Thu đột nhiên vỗ, trước khi vị giám khảo Ba Lan kia quay đầu lại, Tất Chu cùng Trình Huy Khuê lập tức bắt đầu vỗ tay, mang theo các thí sinh dưới sân khấu cùng nhau vỗ. Lúc này mới khiến Hoàng Thu Thu không bị phát hiện.
"Nhưng rất dễ nghe." Hoàng Thu Thu mở to đôi mắt đen nhánh vô tội thành thật nói. Theo cô, chỉ cần có một âm thanh dễ chịu thì cũng đáng để vỗ tay.
Đợi đến khi thí sinh tiếp theo lên sân, người phía dưới đã bắt đầu tự giác vỗ tay, bất luận thăng cấp hay không thăng cấp đều có thể nhận được tràng vỗ tay của tất cả mọi người phía dưới.
Giám khảo Ba Lan tức giận đến chết, lại không thể nổi giận ngay tại chỗ, chỉ có thể cứng rắn nghẹn trở về.
Tạ Dịch Chi quay đầu lại, ánh mắt xẹt qua một góc nào đó, rũ mắt xuống che dấu cảm xúc của mình. Người vẫn đứng thẳng tắp như trước, dáng người cao lớn thon dài như thiên thần dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng chọc cho thí sinh trên sân khấu luôn không tự giác đem ánh mắt rơi vào trên người anh.
Ngày đầu tiên không giống như mọi người tưởng tượng, Sters cũng không nghiêm khắc, ông cho rất nhiều pass, có ba thí sinh suýt rơi vào vòng nguy hiểm đều được ông cứu trở về.
"Sters, chúng ta phải đào thải 2/3 số người. Ông cứ tiếp tục như vậy, thí sinh phía sau không cần lên sao?" Một vị giám khảo bên cạnh bất đắc dĩ nói.
Sters sờ sờ bộ râu của mình: "Nhưng tôi cảm thấy bọn họ rất có tiềm lực, đáng giá ở lại để xem tiếp."
Giám khảo bên cạnh thở dài: "Chúng ta có quy định về số lượng, nếu cứ như vậy thì đến ngày thứ tư số lượng đã đầy, chúng ta còn có thể tiếp tục sao?"
Một giám khảo Trung Quốc đưa ra chủ ý: "Chúng ta có thể chọn người tốt nhất trước, đến lúc đó nếu số lượng không đủ thì mới chọn từ bên trong những người bị đào thải."
"Được rồi." Sters đành phải gật đầu, ông cảm thấy nên kéo tất cả thí sinh có tiềm năng vào vòng trong.
Ngày đầu tiên, gần một nửa số thành viên của dàn nhạc Tố Trúc đều tham gia thi đấu, bị loại hai người. Hôm nay dàn nhạc Phong Diệp chỉ còn một thí sinh, cũng thuận lợi vào vòng trong.
Nửa đầu áp lực, đến nửa sau dường như tất cả mọi người đều cố gắng hơn, gần như tất cả đều vào vòng trong.
"Giám khảo Ba Lan đó đang làm gì vậy?" Hôm nay gần như người trong dàn nhạc Tố Trúc đều đã thi xong, tụ tập cùng một chỗ, bầu không khí không quá thoải mái.
"Tôi thấy ông ta căn bản không muốn cho bất cứ ai trong số chúng ta pass." Một trong những thành viên phẫn nộ nói, "Mọi người nhìn xem hôm nay ông ta mới cho được bao nhiêu pass?"
"Quên đi, dù sao vẫn là do năng lực của mình không đủ, nếu như đủ mạnh, ông ấy không thể không cho qua." Một thành viên bị loại thở dài, "Là trình độ của chúng ta không đủ."
Lúc này Cốc Thành Kính cũng kết thúc công việc chạy tới, nhìn hai thành viên bị đào thải của dàn nhạc, lộ ra nụ cười: "Hôm nay mọi người biểu hiện không tệ, tiếp tục cố lên."
Thí sinh lần này có thực lực mạnh mẽ, không riêng gì vị giám khảo Ba Lan kia quá mức khiêu khích, ngay cả giám khảo của Trung Quốc cũng nghiêm khắc hơn không ít so với trước kia, dù sao tương lai những người này sẽ đại diện cho Trung Quốc.
Bởi vì nhạc trưởng chuyên môn tới an ủi, mọi người cũng tốt hơn không ít, những người ngày mai phải tham gia thi đấu cũng lấy lại tinh thần.
"Về nghỉ ngơi sớm một chút, người phải thi đấu chuẩn bị tốt, những người khác tiếp tục cổ vũ cho bọn họ." Cốc Thành Kính nói xong liền rời đi, hôm nay ông đứng cả ngày cũng thật sự quá mệt mỏi.
Kỳ thật hôm nay phần lớn mọi người đều đã thi đấu xong, đặc biệt là khu violin. Càng về sau áp lực của nhạc công violin càng lớn, cơ bản sau khi thi đấu xong tất cả mọi người đều sẽ tới xem náo nhiệt.
Sau khi khu thi đấu violin tan cuộc, năm nhạc trưởng cũng rời đi, hôm nay bọn họ đứng cả ngày, người hơi lớn tuổi một chút thật đúng là không chịu nổi. Tạ Dịch Chi đưa Sters trở về chỗ ở, đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định nghỉ ngơi trong căn hộ ở đường Hoa Hằng.
Anh không trực tiếp đi đến căn hộ của mình, mà quay đầu gõ cửa phòng của Hoàng Thu Thu.
"Nhạc trưởng Tạ?" Thời điểm Hoàng Thu Thu mở cửa, trong tay còn cầm một bản nhạc, hiển nhiên đang luyện tập.
"Cảm thấy trận đấu hôm nay thế nào?" Tạ Dịch Chi không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa.
Hoàng Thu Thu chột dạ mím môi: "Tôi cảm thấy sẽ có hai giám khảo thông qua."
"Ừm." Tạ Dịch Chi ý bảo cô tiếp tục nói tiếp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");