Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tại sao kem này lại đắt như vậy?" Tất Chu nhìn mấy quả cầu kem trong bát từ trên xuống dưới một lần, im lặng nói.
Mặc dù không thiếu tiền, nhưng vẫn tỏ ra khinh thường đối với những cửa tiệm lừa đảo như vậy.
Lộ tỷ lườm Tất Chu một cái: "Cậu thì biết cái gì, người ta ăn chủ yếu là vì cách bố trí, phong cách của cửa tiệm, hiểu không?"
Trình Huy Khuê ở bên cạnh cũng lắc đầu: "Trong đây chỉ có mấy cuốn sách dùng để trang trí mà cũng được gọi là phong cách?"
"..." Đối với hai người đàn ông khó hiểu phong tình này, Lộ tỷ không nói gì, ánh mắt dời về phía Hoàng Thu Thu, "Lần sau chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, không nên mang theo bọn họ."
Tiệm kem này là cửa hàng mới mở ở đường Hoa Hằng, lại nhanh chóng trở thành thánh địa chụp ảnh, phàm là con gái đều sẽ không có chuyện không muốn tới đây, cũng là do bây giờ rảnh rỗi nên Lộ tỷ mới lại đây.
Không riêng gì Lộ tỷ, khoảng thời gian trước, người trong đường Hoa Hằng đều khẩn trương muốn chết, không có ai có tâm tư đến nơi này, vẫn là do thí sinh từ nơi khác phát hiện ra cửa tiệm này.
Bây giờ vừa qua vòng thi đấu tự do, thí sinh có thể vào vòng trong đã có thể hiểu một chút tính cách của ban giám khảo, không còn lo sợ bất an như một tháng trước, những cửa hàng xung quanh cũng có nhiều người hơn.
"Thu Thu." Hoàng Hi Nguyệt cùng người của dàn nhạc Phong Diệp cùng nhau cầm một phần kem tìm chỗ ngồi, cô ta liếc mắt một cái liền thấy được Hoàng Thu Thu, lúc này trên mặt treo một nụ cười, "Chị cũng tới ăn kem sao?"
Hiếm khi Hoàng Thu Thu không lập tức trả lời, chỉ đem ánh mắt rơi vào quả cầu kem trước mặt mình.
Hoàng Hi Nguyệt thấy cô như vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại còn nhướng mày dịu dàng nói: "Thu Thu, chị đừng khổ sở."
Ba người ngồi đây chỉ có Tất Chu là đã gặp Hoàng Hi Nguyệt, Trình Huy Khuê cùng Lộ tỷ đều mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô ta, Tất Chu nhíu mày, hiển nhiên không vừa mắt Hoàng Hi Nguyệt.
Từ sau khi Hoàng Hi Nguyệt ở khu chờ nghe thấy Parse mắng Hoàng Thu Thu, mà chính cô ta lại thông qua vòng thi đấu tự do, hiện tại đối diện với Hoàng Thu Thu, trong lòng Hoàng Hi Nguyệt luôn có một cỗ thương hại.
"Thu Thu, có câu nói dưa hái xanh không ngọt, mặc dù thiên phú âm nhạc của chị không tốt, nhưng vẫn có thể gõ trống định âm, nuôi sống chính mình." Vẻ mặt Hoàng Hi Nguyệt bi thương, "Cần gì phải tự đi rước nhục đây? Còn nhất quyết phải tham gia cuộc thi violin."
Trong lòng Hoàng Hi Nguyệt đắc ý, nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu trên ghế, ý đồ nhìn thấy xấu hổ hoặc khó chịu trên mặt cô, nhưng không nhận ra giờ phút này cho dù là người của dàn nhạc Tố Trúc hay là người của dàn nhạc Phong Diệp, cũng đều dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau trận đấu, người của dàn nhạc Phong Diệp còn chưa kịp hỏi Hoàng Hi Nguyệt chuyện chị họ của cô ta tham gia thi đấu violin.
Ngày hôm qua Hoàng Hi Nguyệt thi đấu sau Hoàng Thu Thu, nhưng hai người đều cầm ba pass mà cùng vào vòng trong.
"Vị này ... Em họ phải không?" Tất Chu mạnh mẽ dùng thìa chọc thủng một quả cầu kem, nhìn thế nào cũng cảm thấy động tác kia quá làm cho người ta khiếp sợ, "Mặc dù thiên phú của Thu Thu nhà chúng tôi không tốt lắm, nhưng cũng là người đã vượt qua vòng tự do, cô có thể thu một chút biểu tình trên mặt. "
"Cái gì?" Hoàng Hi Nguyệt ngây dại, bởi vì biểu tình trên mặt không kịp biến ảo mà có vẻ có dữ tợn vặn vẹo.
"Chị đã qua vòng thi đấu tự do." Ánh mắt Hoàng Thu Thu từ kem trên bàn dời đi, nhìn về phía Hoàng Hi Nguyệt, "Hi Nguyệt, cứ như vậy đi."
Cô luôn coi Hoàng Hi Nguyệt là cô bé trước kia sẽ nửa đêm lôi kéo cô đi lấy đồ ăn lấp vào bụng, lại không biết cũng không muốn tin tưởng cô bé này sẽ thay đổi, sẽ trở nên chán ghét cô, không muốn nhìn thấy cô được sống tốt.
Hoàng Hi Nguyệt nhịn không được lui ra phía sau vài bước, không chỉ bởi vì Hoàng Thu Thu vượt qua vòng thi đấu tự do, mà còn bởi vì ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của cô.
"Hi Nguyệt, chúng ta đi thôi." Người của dàn nhạc Phong Diệp bên cạnh nhận được tầm mắt chết chóc của Tất Chu, xấu hổ kéo cánh tay Hoàng Hi Nguyệt muốn đi.
Theo bước chân đi đến chỗ ngồi bên kia của đồng đội, Hoàng Hi Nguyệt theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hoàng Thu Thu vẫn giống như trước kia, tư thế ngồi của học sinh tiểu học, sống lưng luôn thẳng tắp.
......
Vừa giống lại không giống, thoạt nhìn dường như có thêm tự tin không dễ phát hiện, trong tư thái thẳng tắp mang theo một tia thoải mái. Đây là thứ mà Hoàng Hi Nguyệt chưa từng thấy qua.
Từ khi bác qua đời, Hoàng Thu Thu đến nhà mình. Cô vẫn luôn là bộ dáng này, ngoan ngoãn nghe lời, đối xử với tất cả mọi người đều nhiệt tình, giống như không phát hiện được ác ý của người khác. Khoảng thời gian đầu, Hoàng Hi Nguyệt thường xuyên nghe lén cha mẹ thảo luận về Hoàng Thu Thu, nói có thể đầu óc của cô có chút vấn đề, lại nói vấn đề tâm lý không phải là bệnh, không cần phải chuyện bé xé ra to.
Ban đầu Hoàng Hi Nguyệt đồng tình với Hoàng Thu Thu, một người bạn cùng trang lứa mất đi cha mẹ của mình trong một tai nạn xe hơi, chỉ nghĩ đến đã cảm thấy đáng thương. Cô ta thấy Hoàng Thu Thu ăn không đủ no, buổi tối sẽ dẫn cô đến tủ lạnh lấy đồ ăn, đến ngày hôm sau mẹ hỏi liền nói là do mình ăn.
Hoàng Hi Nguyệt đã sắp quên khoảng thời gian đó, ban đầu cô ta cực kỳ ghen tị với vị chị họ này.
Ghen tị với bác giàu có hơn ba mình, chị họ có tất cả những gì mà cô ta mơ ước: búp bê, váy nhỏ xinh đẹp, giường công chúa màu hồng. Còn ghen tị với Hoàng Thu Thu có một người mẹ dịu dàng, sẽ ôm cô nhẹ giọng dạy dỗ tất cả.
Mà mẹ của mình lại luôn hung thần ác sát, chống eo mắng người, một chút không như ý thì sẽ xả giận lên người cô ta.
Có lẽ bởi vì người chị họ này giống như thiên thần ngã xuống nhân gian, trái tim non nớt của Hoàng Hi Nguyệt chỉ sinh ra thân cận, còn chưa kịp có cảm xúc khác. Cho đến khi Hoàng Hi Nguyệt phát hiện mặc dù rơi xuống nhân gian, nhưng Hoàng Thu Thu vẫn có thiên phú cùng độc đáo của riêng mình, khiến cho cô trở thành tiêu điểm của mọi người.
Khi đó, tất cả đều đã thay đổi hoàn toàn.
......
"Cô ta bị cái gì vậy?" Vẻ mặt Tất Chu khó chịu nhìn bóng lưng Hoàng Hi Nguyệt đi xa, "Luôn âm dương quái khí như vậy, không phải cô ta là em họ của em sao?"
"Ừm." Hoàng Thu Thu như có như không đáp một tiếng, hiển nhiên tâm tình không cao.
"Ha ha, loại kem cầu màu này rất ngon." Thấy thế, Trình Huy Khuê lập tức què quặt chuyển đề tài.
Mặc dù Lộ tỷ cảm thấy vô vọng trước sự ngu ngốc của hai người đàn ông này, nhưng vẫn đi xuống theo đề tài của Trình Huy Khuê. Ngày mốt sẽ tiến hành thi đấu loại trực tiếp, không thể xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình.
Vào ngày đầu tiên của vòng loại violin, cuộc thi dành cho các nhạc cụ khác gần như đã kết thúc. Phần lớn quân chủ lực của dàn nhạc Tố Trúc đều vào vòng trong, có lẽ sẽ có một nửa người có thể tiến vào trận chung kết.
Người không vào cũng không quá đau lòng, dù sao lần này nhiều cao thủ như mây, còn có người trẻ tuổi lại có thiên phú tham gia. Mọi người vui vẻ tràn vào khu vực thi đấu loại trực tiếp của violin, xem ... Nhạc trưởng dàn nhạc cách vách.
"Nghe nói rồi đi."
"Đêm qua đã biết rồi!"
"Hắc hắc hắc."
Một đám nam nữ vây quanh một chỗ, thỉnh thoảng lộ ra tiếng cười đáng sợ, nhưng mà người ở đây đang xem trận đấu cũng không dùng ánh mắt khác thường nhìn qua.
Dù sao ánh mắt của bọn họ cũng rơi vào một chỗ —— người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đứng cao ngất phía sau giám khảo.
Một phần ba số người vẫn là số lượng khá nhiều, khu vực chờ đợi chật kín người chơi violin. Tổng cộng có ba trận đấu loại trực tiếp, trận đấu loại trực tiếp đầu tiên cần đào thải một nửa người, để lại ba mươi người. Trận thứ hai lại đào thải một nửa, để lại mười lăm người. Trận cuối cùng chỉ cần mười người, những người này sẽ tiến hành trận chung kết cuối cùng.
"Này~"
Hoàng Thu Thu dựa vào góc tường nhắm mắt nghỉ ngơi, bị một cái vỗ mạnh trên vai đánh thức, quay đầu nhìn lại, là người đàn ông xa lạ ngày đó đã giải vây cho cô.
"Cô là Hoàng Thu Thu đúng không, tôi tên là Trương Tam." Người đàn ông lạ mặt mang theo niềm tự hào khó hiểu.
"?" Hoàng Thu Thu trầm mặc một hồi, vẫn quyết định làm người lễ phép, "Trương Tam, xin chào."
"Ngày hôm đó tôi nghe cô chơi violin, còn ... Thôi được rồi." Trương Tam nhíu mày, cuối cùng đưa ra một đánh giá như vậy.
Phải mất một ngày mới có thể kết thúc vòng đấu loại hôm nay, tất cả các thí sinh đều ở khu vực chờ đợi. Hoàng Thu Thu bị Trương Tam lôi kéo lải nhải hơn nửa ngày. Cuối cùng chẳng những biết Trương Tam chơi violin rất tốt, thiếu chút nữa ngay cả tổ tông mười tám đời anh ta mà cô cũng hiểu rõ ràng.
"Cho nên, anh là Hoa kiều của nước M?" Hoàng Thu Thu cẩn thận nghe, quả nhiên phát hiện giọng người này có chút kỳ quái.
"Đúng vậy, tôi học tiếng Trung được gần ba năm, thế nào, lưu loát không?" Trương Tam đắc ý nói, "Những người học violin như chúng ta đều tương đối thông minh."
"Người nhà anh họ Trương sao?" Hoàng Thu Thu bị anh ta lôi kéo nói chuyện cho nên không thể thể nghỉ ngơi, dứt khoát nói tiếp theo lời anh ta.
"Không, tất nhiên là không. Cả nhà tôi đều không thể nói tiếng Trung, bọn họ sống ở nước M, ở đó tên của tôi là Joseph. Trương Tam là tên tôi lấy khi đến Trung Quốc, tôi nghe nói cái tên này rất nổi tiếng! Có rất nhiều người tên như vậy."
"..." Hoàng Thu Thu không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Cũng may lúc này người đã tản đi hơn phân nửa, người phụ trách bên kia đã để cho bọn họ đi xếp hàng.
Thứ tự thi đấu được xếp theo số của trận đấu vòng tự do ban đầu, Hoàng Hi Nguyệt cũng qua, tự nhiên đứng sau lưng Hoàng Thu Thu.
Bản nhạc đều giống nhau, "24 Caprices". Giai điệu nhẹ nhàng sống động, chủ đề rõ ràng ngắn gọn, làm cho người nghe vô cùng hưởng thụ, nhưng lại yêu cầu người diễn tấu phải có kỹ thuật cao.
*Một bản nhạc nổi tiếng của nhạc công violin thiên tài Paganini
Từ trước đến nay bản nhạc này được công nhận là một thử thách tột cùng đối với mỗi nghệ sĩ violin, nói cách khác, bản nhạc này không xa lạ gì với bất kỳ thí sinh nào, ít nhiều đều đã luyện tập.
Trong bản nhạc này không chỉ có tám đoạn biến tấu làm cho người nghe mãn nhãn, bên trong còn kết hợp các loại kỹ xảo có độ khó cao khi kéo violin, như âm thanh tự nhiên co dãn mà lưu loát nhẹ nhàng, còn có tay phải kéo tấu phối hợp với tay trái nhanh chóng gảy dây, tất cả đều làm cho người ta hoa cả mắt.
Buổi tối hôm đó khi có bản nhạc, Tạ Dịch Chi liền nhíu chặt mày, đối với Hoàng Thu Thu mà nói, chuyện này tuyệt đối là khiêu chiến. Kỹ xảo bên trong thực sự quá phức tạp, một nghệ sĩ violin được đào tạo hơn mười năm cũng chưa chắc đã có thể chơi tốt.
May mắn duy nhất chính là, tháng trước Tạ Dịch Chi từng đưa ra bản nhạc này để Hoàng Thu Thu luyện tập qua, nếu không cô đi lên...
Đến lượt Trương Tam cũng chính là Joseph, anh ta có chút nhảy nhót, hiển nhiên là không được tự tin.
Joseph cúi đầu trước giám khảo trên sân khấu, bắt đầu chơi.
Trên thực tế, thời điểm anh ta đi lên sân khấu, năm giám khảo đã ngồi thẳng, hai mắt khóa chặt vào Joseph.
Vị thí sinh hạt giống mà bọn họ chọn ra!
Mặc dù Joseph có bộ dáng người Trung Quốc, nhưng khí chất toàn thân đều mang theo chút hương vị đặc biệt của nước M, có lẽ là do lăn lộn ở Trung Quốc một thời gian, khi lên sân khấu diễn tấu, làm cho người ta cảm thấy anh ta có chút kỳ quái.
Nhưng một khi cầm violin lên, dường như anh ta trở thành Joseph sinh ra ở nước M, lớn lên ở nước M, đã học violin suốt mười mấy năm ở nước M.
"24 Caprices" còn được gọi là tác phẩm 'dành riêng cho người diễn tấu', tác giả của nó là một nghệ sĩ violin được công nhận là người có kỹ năng violin tốt nhất thế giới.
Có thể nói kỹ thuật của Joseph vô cùng nhuần nhuyễn, cho nên năm giám khảo đều đưa ra thẻ xanh.
"Chỉ có như vậy ..." Giám khảo Ba Lan chống cằm, không có chút tinh thần nào lẩm bẩm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");