Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc
  3. Chương 32
Trước /93 Sau

Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sters chọn một bài hát khá mới lạ, mười người ở đây nghe vô cùng nghiêm túc, sợ bỏ lỡ một âm nào đó.   

Nếu như nói phía trước Tạ Dịch Chi diễn tấu sắc bén như quân lâm thiên hạ, vậy Sters lại am hiểu trữ tình, làm cho mọi người cảm nhận được một phần kinh nghiệm không ngừng tích trọng.

Ông giống như một người đàn ông lớn tuổi trầm ổn lại trưởng thành, thì thầm về quá khứ, dẫn dắt người nghe đi khám phá.   

Không đợi thí sinh tỉnh táo từ tiếng nhạc vui vẻ này, Sters đã khom lưng cảm ơn.   

"Khúc nhạc này được viết cách đây không lâu bởi một nhà soạn nhạc người Pháp, cho mọi người hai mươi phút để sắp xếp."

Sters trở lại ghế giám khảo, vỗ vào micro nói.   

Lúc này trên mặt mấy thí sinh phía sau đều lộ ra ý cười bất giác, bọn họ chiếm tiện nghi lớn!   

Mặc dù thời gian nghe Sters diễn tấu là như nhau, nhưng theo thứ tự, vậy chẳng khác nào người cuối cùng có thể được nghe thêm chín lần nữa, như vậy, những người phía sau cũng có thể nghe nhiều hơn một vài lần. Quan trọng nhất là có Trương Tam thực lực mạnh xếp ở phía trước, đáng tiếc Giang Nhã Lộ xếp ở phía sau.  

Hai mươi phút sau, thí sinh đầu tiên lên sân khấu.   

Mặc dù không có đủ thời gian, nhưng lợi ích duy nhất so với các thí sinh phía sau là có thể nhanh chóng diễn tấu ra những gì mình nhớ. Nhưng rất có thể thí sinh phía sau sẽ bị ảnh hưởng bởi thí sinh phía trước, từ đó nhớ nhầm nội dung.   

Cho nên cũng không phải là thí sinh phía sau không có hạn chế, phải nhớ kỹ một khúc nhạc không có nhạc nền trong thời gian ngắn như vậy, nhất định sẽ phạm sai lầm. Cứ như vậy, thí sinh có thể sẽ nhớ nhầm, thay thế những nốt nhạc mà mình nhớ chính xác bằng nốt nhạc sai của thí sinh phía trước.   

Thí sinh đầu tiên chỉ kéo được một nửa, phần phía trước hoàn thành rất tốt, thí sinh phía sau có thể kéo hết toàn bộ, nhưng quả nhiên không ngừng phạm phải sai lầm.   

Trương Tam lựa chọn kéo những thứ mình nhớ kỹ, tỷ lệ hoàn thành đạt 85%, tốt hơn không ít so với thí sinh phía trước.   

Một thí sinh phía sau chiếm được tiện nghi, lại nghe thêm một lần nữa, anh ta lựa chọn kéo cả bản nhạc, đương nhiên vẫn có sai lầm, tỷ lệ hoàn thành ở 70%.   

Loại trí nhớ nhanh này không phải là ưu điểm đối với thí sinh, bọn họ luôn có thói quen chậm rãi luyện tập bản nhạc, đến cuối cùng khi quen thuộc mới có thể khéo léo kéo toàn bộ.

Nhưng Hoàng Thu Thu thì khác, lúc trước cô chỉ học violin chưa đầy một năm, sau đó bị nhà họ Hoàng lấy lý do kinh tế mà cho thôi học, ngay cả violin cũng bị bán đi.   

Hoàng Thu Thu rất thích violin, đáng tiếc không thể tiếp tục kéo được nữa. Không có cách nào, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh lẳng lặng nghe Hoàng Hi Nguyệt luyện tập, sau đó chính mình kéo ở trong đầu một lần lại một lần.

Đối với cô mà nói, căn bản là dễ dàng quen thuộc với chuyện này.   

......   

Một khúc nhạc kéo xong, tỷ lệ hoàn thành cao tới trăm phần trăm!   

"Mẹ kiếp! Thật lợi hại!" Khán giả dưới không khỏi vỗ tay, bọn họ phần lớn là thí sinh violin chưa lọt vào vòng chung kết, đương nhiên có thể nghe ra tỷ lệ hoàn thành của Hoàng Thu Thu.   

"Không phải chỉ là kéo một bản nhạc sao, kích động như vậy làm gì?" Trên mặt Hoàng Đống Quốc không khỏi bực bội, ông ta mang theo vợ của mình chạy tới Định Thành, vốn dĩ là muốn cho con gái mình một bất người. Lúc trước nghe được con gái đang tham gia một cuộc thi lớn, bọn họ liền động tâm tư muốn tới đây.   

Hôm nay vừa mới tới, kết quả vừa đi đến gần đường Hoa Hằng đã bị ngăn lại. Nói cái gì cũng không cho vào, chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoàng Hi Nguyệt tới đón.  

Lúc ấy xung quanh Hoàng Hi Nguyệt còn có người của dàn nhạc Phong Diệp, nói xong cũng không biết làm thế nào để đem vợ chồng Hoàng Đống Quốc đưa vào khu vực xem trận chung kết.   

Ở vòng đầu tiên, Triệu Tuệ còn hào hứng bừng bừng chỉ vào trên sân khấu hỏi: "Khi nào Hi Nguyệt lên sân khấu thi đấu?"  

Bên cạnh là người của dàn nhạc Phong Diệp, giọng nói của Triệu Tuệ lại lớn, Hoàng Hi Nguyệt lập tức cảm thấy trên mặt mình nóng bỏng, nhưng cô ta không thể thất thố, miễn cưỡng lộ ra cười nói: "Mẹ, con còn chưa kịp nói với mẹ, con không thể vào trận chung kết."   

Vừa rồi lúc vào khu xem, trên đó có một biểu ngữ thật lớn viết 'Chung kết giao lưu âm nhạc quốc tế đường Hoa Hằng năm 20xx.'

Triệu Tuệ có ngu xuẩn đến đâu cũng biết mình nói sai lời, bà ta xấu hổ cười cười: "Tiểu Nguyệt, không có việc gì, lần sau cố lên."   

"Bác gái, người thi đấu lần này đều đặc biệt lợi hại, Hi Nguyệt đã đi tới vòng đấu loại thứ hai, ở trong nhóm bọn cháu, đã xem như là rất lợi hại rồi." Lúc này đồng đội của dàn nhạc Phong Diệp mở miệng nói chuyện giúp Hoàng Hi Nguyệt.   

Trên khuôn mặt tròn dầu mỡ của Triệu Tuệ lập tức hiện lên vẻ đắc ý, trong miệng vẫn là khiêm tốn: "Từ nhỏ Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi đã yêu thích violin, suốt ngày ôm nó không buông, về sau vẫn luôn tiếp tục cố gắng."   

Hoàng Đống Quốc nghe bọn họ nói chuyện, trên mặt cũng là biểu tình hài lòng, mặc dù con gái không tiến vào trận chung kết, nhưng ở đây cao thủ như mây, rất là bình thường. Phải biết rằng ông ta nói với người khác chuyện con gái mình làm nghệ sĩ violin trong dàn nhạc ở đường Hoa Hằng, ai nấy đều giật mình hâm mộ.  Chỉ là một màn hài hòa này đều tan vỡ vào thời khắc Hoàng Thu Thu bước lên sân khấu.   

Triệu Tuệ vẫn luôn giơ điện thoại lên sân khấu để chụp ảnh, cố gắng chụp lại những thí sinh này, sau khi trở về sẽ khoe khoang với hàng xóm, kết quả vừa chụp đã phát hiện một người cực kỳ quen mắt.   

"Đó là ... Đó là Thu Thu?" Triệu Tuệ buông điện thoại di động xuống, nghi ngờ nhìn Hoàng Hi Nguyệt, "Nó chạy đến đây làm tạp vụ?"   

Từ lúc bọn họ âm thầm đuổi Hoàng Thu Thu đi, nhà họ Hoàng không còn bàn luận đến chuyện của cô nữa, lúc này nhìn thấy Hoàng Thu Thu, Triệu Tuệ chỉ nghĩ đến khả năng này.   

"Bác gái, bác nói chị gái của Hi Nguyệt sao? Cô ấy đã vào trận chung kết! Thật sự rất lợi hại!" Trong khoảng thời gian này người của dàn nhạc Phong Diệp đều âm thầm thảo luận về Hoàng Thu Thu, mặc dù bề ngoài Dàn nhạc Tố Trúc và Dàn nhạc Phong Diệp là đối thủ, nhưng có một số người cùng nhau đi ra từ học viện âm nhạc, vẫn có chút qua lại với nhau. Sau khi hiểu rõ tình huống, mọi người đều đặc biệt bội phục cô.   

"..."

Rõ ràng sắc mặt vợ chồng Hoàng Đống Quốc trở nên khó coi hơn.   

Đến vòng hai, thời điểm tất cả mọi người vỗ tay cho Hoàng Thu Thu, trong lòng Hoàng Đống Quốc đã bực bội đến không chịu nổi. Ông ta quay đầu nhìn sắc mặt xanh mét của con gái, khó tránh khỏi nhớ tới hình ảnh của mình và ba Hoàng Thu Thu năm đó.  

Khi đó hoàn cảnh gia đình của bọn họ không tốt lắm, mẹ mất sớm, một mình ba nuôi cả gia đình, trong nhà chỉ có thể chống đỡ cho một đứa nhỏ học đại học. Anh trai học giỏi, giấy báo trúng tuyển đại học đã có, ba quyết định để Hoàng Đống Quốc từ bỏ việc học. Nhưng ông ta không cam lòng, náo loạn với cả nhà.

Cuối cùng anh cả nhốt bản thân ở trong phòng một ngày một đêm, đem cơ hội đọc sách nhường cho ông ta, tự mình đi ra ngoài làm việc.

Hoàng Đống Quốc chọn đại học sư phạm, còn chưa đợi ông ta tốt nghiệp, anh cả đã có chút thành tựu, không nói đến giàu có, nhưng vẫn có thể sống thoải mái qua ngày.

Ông ta nhìn anh cả lái xe hơi nhỏ, hâm mộ không chịu nổi. Hoàng Đống Quốc đỏ mắt, ngay cả công việc thực tập được phân công cũng không cần, học anh cả xuống biển làm ăn.   

Sức khỏe của ba yếu dần, mấy năm nay lại càng không tốt, nghe thấy sinh viên đại học duy nhất trong nhà ngay cả tốt nghiệp cũng chưa tốt nghiệp, khí huyết công tâm, bệnh càng thêm nặng hơn.   

Hoàng Đống Quốc giống như trúng tà, cái gì cũng không để ý. Ngược lại anh cả lại từ bỏ việc làm ăn, cầm số tiền đó tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thêm một lần nữa, tiến vào đại học.

Sau đó Hoàng Đống Quốc vẫn không thể giàu có, mà anh cả lại nghiêm túc tốt nghiệp, còn quen biết một cô gái ở Học viện âm nhạc, hai người thuận lợi kết hôn. Anh cả tiếp tục kinh doanh một lần nữa, xe sang nhà đẹp, cái gì cũng có.   

Hoàng Đống Quốc oán trách ông trời bất công không chỉ một lần, vì sao vận khí của mình luôn kém như vậy. Mãi cho đến khi anh cả và chị dâu qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, Hoàng Đống Quốc mới cân bằng: Ngay cả mạng cũng không còn, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn thì có lợi ích gì. Con gái mà bọn họ nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay, còn không phải là phải ăn nhờ ở đậu, cần phải nhìn sắc mặt của ông ta sao.   

"Không phải chị gái của Hi Nguyệt mới học violin chưa đầy một năm sao? Thật sự đã rất lợi hại rồi, sau này Hi Nguyệt có thể xin chị gái mình chị dạy ít kinh nghiệm!"

Người của dàn nhạc Phong Diệp không rõ ràng chuyện nhà họ Hoàng, một bên còn vui vẻ khen ngợi nói.   

Nói đến nỗi trong lòng Hoàng Đống Quốc nghẹn đến khó chịu, nhưng bọn họ lại không thể đem cảm xúc bày ra trên mặt.  

Lúc này trên sân khấu đã bắt đầu màn diễn tấu của thí sinh tiếp theo, có Hoàng Thu Thu kéo hoàn chỉnh ở phía trước một lần, rõ ràng thí sinh phía sau phát huy tốt hơn so với phía trước, tỷ lệ hoàn chỉnh cũng đạt tới 78%.

Cuối cùng là Giang Nhã Lộ, trong mười thí sinh, thực lực của cô ấy xem như mạnh nhất, một màn biểu diễn của Hoàng Thu Thu trực tiếp lấp đầy tỷ lệ hoàn chỉnh của cô ấy.  

Đồng dạng hoàn thành ở mức 100%, hơn nữa độ lưu loát cao hơn Hoàng Thu Thu.   

"Thu Thu, em thua thiệt rồi." Giang Nhã Lộ vừa lui về đã nói với Hoàng Thu Thu.   

Nếu như vòng này Giang Nhã Lộ xếp ở phía trước Hoàng Thu Thu, vậy không thể nghi ngờ nhất định người đạt điểm cao nhất chính là Hoàng Thu Thu, nhưng hiện tại màn biểu diễn của Giang Nhã Lộ còn tốt hơn so với Hoàng Thu Thu.   

"Vận khí cũng là một phần thực lực." Hoàng Thu Thu lắc đầu, số tự lên sân khấu lần này là bọn họ tự mình bốc thăm quyết định.   

Quả nhiên điểm số ở vòng thứ hai vừa ra, Hoàng Thu Thu chỉ xếp thứ hai, Giang Nhã Lộ thứ nhất, lần này Trương Tam thứ ba. Mặc dù không đạt được vị trí thứ nhất, nhưng tổng điểm hai vòng đã giúp Hoàng Thu Thu đứng ở giữa mười người.   

Giám khảo chấm bài còn chưa thông báo xong điểm số, Parse trực tiếp bỏ thẻ xuống muốn đi lên sân khấu, định đứng đó đắc ý nói: "Vòng ba để tôi."   

"..." Ba vị giám khảo không đi lên đồng loạt ném mũi tên về phía Parse.   

Trong số mười thí sinh này, có gần một nửa chưa từng ký hợp đồng với dàn nhạc, kỳ thật vòng ba là cửa ải mà ban giám khảo âm thầm chọn ra học trò riêng cho mình.   

"Kế tiếp tôi sẽ chỉ kéo một nửa bài hát do chính mình sáng tác, còn lại một nửa, một giờ sau mấy người tự bổ sung xong." Parse tuyên bố xong liền bắt đầu diễn tấu, ngay cả thời gian cho mười thí sinh thở phào nhẹ nhõm cũng không có.   

Nghệ sĩ violin đến một cảnh giới nào đó, nhất định đều sẽ thử sáng tác cho riêng mình, mấy giám khảo bọn họ đều là nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới, nhất định là có năng lực sáng tác, Parse nói là chỉ kéo một nửa, thật sự là do chỉ mới viết được một nửa, còn lại một nửa, căn bản là ông không thể viết.   

Bài hát này là do mấy năm trước nổi lên cảm hứng, tự nhốt mình ở trong phòng nhạc viết suốt một tuần, cuối cùng không còn cảm hứng để viết, cho nên vẫn chưa viết xong.  

Sáng tác?   

Tạ Dịch Chi đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu nhíu mày, dường như cô còn đang thất thần.

So với Cốc Thành Kính, anh càng hiểu rõ lai lịch của Hoàng Thu Thu hơn, cô tốt nghiệp học viện âm nhạc không chuyên nghiệp, học được một đống loạn thất bát tao. Sáng tác... Cho dù là chín vị đứng ở đó, trình độ cũng không tốt lắm.   

Parse lấy cảm hứng từ một cơn mưa ở thị trấn nhỏ nước Y, thời tiết ở nước Y âm u, mưa liên miên không ngừng khiến người ta chán ghét. Lần đó đại khái là bởi vì ở nông thôn, hoa dại chung quanh theo nước mưa mà nở ra, một khắc đó Parse liền cảm nhận được sinh mệnh tồn tại.   

Lần này số thứ tự ở phía trước có ưu thế, một khi biểu diễn ra trước, nếu thí sinh phía sau có cùng suy nghĩ, vậy sẽ phải chuyển sang ý tưởng khác.  

Đối với khán giả dưới sân khấu, một tiếng đồng hồ này rất dài, nhưng với thí sinh tuyệt đối là không đủ.   

Trong một giờ này, ánh mắt của Tạ Dịch Chi luôn rơi vào trên người Hoàng Thu Thu, anh đang khẩn trương.   

Tất cả các thí sinh đều chiếm một vị trí, thậm chí có người còn xin MC giấy bút, chỉ có Hoàng Thu Thu ngồi xổm trên mặt đất ngẩn người.  

"Thu Thu đang làm gì vậy?" Tất Chu nắm chặt hai tay, khẩn trương không chịu nổi.   

Bên kia cả nhà Cốc lão gia tử cũng hoảng hốt, Tô Lị quay đầu nhìn xung quanh: "Có phải Thu Thu quá khẩn trương hay không, sao lại không có động tĩnh gì."   .

.....   

Thời gian trôi qua, dưới sợ chờ mong của mọi người, mười thí sinh lần lượt đem sự hiểu biết của mình về violin biểu diễn ra.   

Hoàng Thu Thu đứng chờ ở phía sau, trên mặt không có một chút cảm xúc, Tạ Dịch Chi nhìn thấy, đột nhiên nở nụ cười.   

Thí sinh không có nhiều kinh nghiệm sáng tác, đương nhiên chỉ có thể dựa vào nhiều năm tích lũy để hoàn thành vòng thi này, mà đến phiên Hoàng Thu Thu, tất cả mọi người trên sân khấu đều theo bản năng nín thở.   

Người chỉ học chưa đầy một năm phải dựa vào cái gì để hoàn thành vòng thi này?  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /93 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lấy Anh Nhé! Con Ác Quỷ Anh Yêu &Amp;Amp;Amp;Amp;Lt;3

Copyright © 2022 - MTruyện.net