Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc
  3. Chương 35
Trước /93 Sau

Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng Parse cũng thu nhận được học trò của mình, chuyện ngạc nhiên nhất chính là người mà ông thu nhận lại là Trương Tam.   

Ngày đó hai người đánh nhau xong, thế nhưng Parse cảm thấy một trận thưởng thức lẫn nhau, lúc này mới hỏi Trương Tam có muốn làm học trò của mình hay không, đương nhiên Trương Tam không nghe, sau khi trở về thì gọi điện thoại nói chuyện này với ba mẹ mình đang ở nước M xa xôi, đem Parse cười nhạo một trận, kết quả ba mẹ bổ đầu mắng anh ta một trận, bảo anh ta nhanh chóng đồng ý.  

Trương Tam bất đắc dĩ, đành phải nén giận đi tìm Parse, nói mình nguyện ý làm học trò của ông.   

Parse cũng không ngại Trương Tam quay đầu ăn cỏ, cực kỳ hoan nghênh Trương Tam đến, cũng khao khát nói: "Tương lai hai thầy trò chúng ta hoàn toàn có thể làm lung lay cả giới âm nhạc."   

Trương Tam nhớ tới lời dặn dò của ba mẹ, chỉ dám ha ha trong lòng.

Học trò đã đến tay, nhưng Parse vẫn không đi, chỉ để Trương Tam trở về nước M chờ đợi.  

Lần trước sau khi vòng thi đấu thứ ba kết thúc, nghe được màn diễn tấu của Hoàng Thu Thu, Parse cố ý đòi ghép hai nửa khúc nhạc thành một bản nhạc hoàn chỉnh, đương nhiên tác giả sẽ là hai người bọn họ.   

Vì thế, Parse lại một lần nữa tìm đến cửa dàn nhạc Tố Trúc.   

Hoàng Thu Thu có bóng ma tâm lý đối với Parse cao lớn, lúc đi ra có chút không tình nguyện.   

"Thu Thu, cô có thể viết ra nửa khúc nhạc mà lần trước cô diễn tấu hay không?" Parse không thu học trò, tự tin không còn nhiều như chút, cho nên có chút lấy lòng nói.   

"Có thể." Hiển nhiên Hoàng Thu Thu không quen với việc Parse thân mật gọi cô như vậy, nhưng vẫn nhíu mày đáp ứng.  

Kỳ thật xưng hô này của Parse là học được từ Trương Tam, ngày đó Trương Tam thì thầm nói muốn tới tìm Hoàng Thu Thu, nói cái gì mà tất cả mọi người đều là người học violin, hẳn là ngồi cùng một chỗ trao đổi sẽ học hỏi được nhiều hơn.   

Mặc dù đáp ứng sẽ viết ra nửa sau, nhưng Hoàng Thu Thu không thể lập tức viết cho Parse.

Lúc ấy tình huống đặc thù, bây giờ muốn lập tức viết ra, khẳng định sẽ có chút bất đồng. Hơn nữa nếu thật sự muốn đem hai đoạn nhạc này hợp thành một bài hoàn chỉnh, vẫn cần hai nhà soạn nhạc cùng nhau trau chuốt.   

Cho nên Hoàng Thu Thu cần thời gian một ngày, tự mình viết nửa sau bản nhạc, hơn nữa còn tiến hành sửa đổi rồi mới giao cho Parse.   

Ngày hôm sau Parse tới đây cũng mang theo nửa đoạn đầu của bản nhạc, ông đem hai khúc nhạc trao đổi cho nhau nói: "Chúng ta xem lại."  

Cốc Thành Kính được Parse chào hỏi qua, đặc biệt cho Hoàng Thu Thu nghỉ một ngày, để cho cô đem chuyện này xử lý tốt. Sau khi viết xong bản nhạc này, có thể xuất bản ra, để cho người ta chơi, nói thế nào thì chuyện này cũng rất quan trọng. Cốc Thành Kính không hy vọng Hoàng Thu Thu bỏ qua, hơn nữa người hợp tác cùng cô lại là Parse.   

Hoàng Thu Thu nhìn rất nhanh, suy nghĩ một lát liền hiểu được nửa sau của mình có mấy chỗ không ổn. Cô bảo Parse đưa một bản nhạc khác, sau đó trực tiếp sửa đổi lên đó.   

Parse sửng sốt. Hiển nhiên không nghĩ tới mình còn chưa nói ra miệng, Hoàng Thu Thu đã ý thức được, loại mức độ mẫn cảm đối với bản nhạc như vậy, tuyệt đối không đơn giản.   

"Nếu cô muốn đến nước M, có thể đi tìm tôi." Cuối cùng Parse nghiêm túc nói một câu.   

Mặc dù ông là người Ba Lan, nhưng lại là giáo sư tại nhạc viện hàng đầu của nước M, có thể nói rằng những lời này rất nặng.  

"Được ạ." Hoàng Thu Thu có chút qua loa ứng phó, còn đang cúi đầu tìm chỗ không ổn trong bản nhạc.   

Chờ hai người hoàn thành xong, cũng gần như kết thúc một ngày, cuối cùng Parse mời Hoàng Thu Thu ăn một bữa cơm, còn chửi bới trống định âm: "Đánh trống không có tiền đồ, đến violin của chúng tôi đi!"   

Một hai ngày trôi qua, Hoàng Thu Thu gần như có thể hiểu được phương thức biểu đạt của Parse, mặc dù ông nói như vậy, nhưng cô cũng không tức giận.   

......   

Sau khi Parse rời đi, Hoàng Thu Thu lại bắt đầu bận rộn một chuyện khác —— cùng học nhị hồ với Tạ Dịch Chi.   

Hai người hẹn thứ sáu, sáng sớm Hoàng Thu Thu xuống lầu ăn sáng, sau đó trở về căn hộ ngồi chờ.   

Hiện tại Hoàng Thu Thu tiêu tiền không còn tiết kiệm nữa, tiền lương ở dàn nhạc không thấp. Trải qua chuyện lần trước bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoàng, cô không còn chuyển tiền về đó, chỉ tự mình tiết kiệm. Mới mấy tháng nay, trong tay đã có một khoản tiền tiết kiệm. Hoàng Thu Thu lại không thích mua những thứ khác, hiện giờ vẫn có thể trả được tiền ăn cơm ở đường Hoa Hằng.   

Đúng tám giờ, Tạ Dịch Chi đúng giờ đi tới từ dưới lầu chung cư đối diện.   

Tần Bạc kéo dài đến không thể kéo dài thêm nữa, chỉ có thể bay về nước M, Tạ Dịch Chi cảm thấy dù sao cũng phải học nhị hồ cùng Hoàng Thu Thu, cũng lười trở về căn hộ ở nội thành. Hơn nữa hai căn hộ này chỉ chênh lệch về diện tích, ngoài ra không có gì khác nhau.   

Tạ Dịch Chi gõ cửa, quả nhiên Hoàng Thu Thu đang ngồi mân mê nhị hồ.   

Thật sự là quá rách nát, thậm chí Tạ Dịch Chi còn phát hiện nhị hồ kia của Hoàng Thu Thu bị quấn mấy vòng băng keo, hiển nhiên là bị đứt, cho nên chủ nhân lại một lần nữa dính nó lại.  

Mặc dù nhìn rách nát, nhưng Hoàng Thu Thu vẫn vô cùng quý trọng, cái này có thể nhìn ra từ cách lau nhị hồ của cô. Tạ Dịch Chi không tiện nói, chỉ cẩn thận giúp cô vặn dây.   

"Tôi có người quen có thể sửa chữa đầu đàn." Tạ Dịch Chi ngồi xuống lấy nhị hồ của mình ra, giống như vô tình nói.   

Quả nhiên, Hoàng Thu Thu nâng mắt lên, bên trong sáng lấp lánh: "Có thể sửa được không?"   

"Đợi lát nữa cô đưa cho tôi." Tạ Dịch Chi gật đầu, trên khuôn mặt anh tuấn không chút gợn sóng, "Sau khi sửa xong sẽ mang đến cho cô."

"Cảm ơn." Hoàng Thu Thu chân thành cảm ơn, người sáng suốt vừa nhìn liền biết nhị hồ này có bao nhiêu quan trọng đối với cô.   

Mặc dù nói hai người cùng nhau luyện nhị hồ, nhưng căn bản Hoàng Thu Thu không dạy được Tạ Dịch Chi cái gì, trình độ của cô vẫn dừng lại ở việc cầm nắm đơn giản, đổi dây, một khi liên quan đến bản nhạc liền bắt đầu biến âm nghiêm trọng. Rõ ràng đã thuộc lòng bản nhạc, nhưng vẫn không thể kéo ra được.   

Cũng may đêm qua Tạ Dịch Chi đã luyện tập qua, hai người mới miễn cưỡng mạnh mẽ coi như là cùng nhau học.   

Trước khi đi, Hoàng Thu Thu đem nhị hồ của mình giao cho Tạ Dịch Chi, thậm chí cô còn tiễn anh đến cửa, trông mong nhìn Tạ Dịch Chi rời đi.   

Đương nhiên Tạ Dịch Chi sẽ không tự luyến cho rằng cô đang luyến tiếc mình, rõ ràng là luyến tiếc đem nhị hồ giao vào trong tay anh. Trong lòng Tạ Dịch Chi vi diệu, lúc trước anh đem violin của mình giao cho Hoàng Thu Thu cũng không có một chút tâm tình luyến tiếc nào.   

......

Đồ ngốc còn rất hẹp hòi.   

Hoàng Thu Thu không nghĩ nhiều, nhị hồ kia là do ba mẹ giúp cô mua khi còn sống. Bởi vì ban đầu sử dụng tiền tiêu vặt của riêng mình, cho nên nhị hồ không quá tốt. Lúc đó mẹ đã hứa với Hoàng Thu Thu, chỉ cần cô học được một khúc nhạc hoàn chỉnh, bọn họ sẽ mua cho cô nhị hồ tốt hơn.   

Nhiều năm trôi qua như vậy, Hoàng Thu Thu vẫn không thể học được nhị hồ, cũng không còn ba mẹ có thể mua nhị hồ cho cô.   

Chủ nhật, dàn nhạc Tố Trúc được mời tham gia một bữa tiệc, lần này Hoàng Thu Thu làm dự bị, người lên sân khấu là Trình Huy Khuê.  

Kỳ thật trong lòng Cốc Thành Kính có tính toán, thứ nhất Trình Huy Khuê cần rèn luyện, buổi tiệc lần này cũng chỉ là lên sân khấu diễn tấu hai bản nhạc, có thể thử một chút. Thứ hai, ông luôn cảm thấy tiền đồ của Hoàng Thu Thu không thể dừng lại ở đây được, cô có tiềm lực về violin như vậy, cũng có thiên phú sáng tác, nếu thật sự lãng phí thì quá đáng tiếc.   

Đã như vậy, Cốc Thành Kính đành phải chuẩn bị tốt cho việc Hoàng Thu Thu rời đi, ít nhất là đào tạo tay trống định âm.

Buổi tối hôm đó coi như phát huy không tệ, Trình Huy Khuê đi xuống sân khấu nhận được lời khen ngợi không ngớt.   

Theo thông lệ của dàn nhạc Tố Trúc, ngày hôm sau sau buổi biểu diễn sẽ được nghỉ. Hoàng Thu Thu đang định ở trong căn hộ luyện tập nhị hồ, kết quả bị Cốc Thành Kính gọi điện thoại đến Cốc gia ăn cơm.   

Người Cốc gia đều có mặt đông đủ, chỉ chờ Hoàng Thu Thu tới.   

"Thu Thu, mau ngồi xuống đi, hôm nay bà nội Minh Liên làm sủi cảo tôm thủy tinh." Cốc lão gia tử gọi Hoàng Thu Thu ở bên cạnh ngồi xuống, Cốc gia bọn họ không chú ý đến những quy củ phức tạp, trên bàn cơm chính là phải vui vẻ ha ha mới đúng.   

"Thu Thu nhà chúng ta rất lợi hại, thiếu chút nữa là được quán quân!" Bà nội Minh Liên cười tủm tỉm nói.   

Hoàng Thu Thu đỏ mặt, bất đắc dĩ nói: "Bà nội Minh Liên, con là thứ ba, điểm số kém rất nhiều so với Lộ tỷ."  

Cốc lão gia tử không thích bộ dáng này của cô, xụ mặt nói: "Có khác gì thứ nhất đâu, cháu mới học được bao lâu?"

Không đợi Hoàng Thu Thu giải thích, Cốc Thành Kính lập tức phản bác: "Ba, ba nói như vậy không được. Thu Thu và Nhã Lộ vẫn có chút chênh lệch, nếu không phải lần này thể thức thi đấu xảy ra biến hóa, khẳng định Thu Thu đứng cuối cùng ở trong trận chung kết."

"Vâng ạ." Hoàng Thu Thu ở bên cạnh liên tục gật đầu.   

Hai người phụ nữ trong nhà cười cười nhìn hai ba con Cốc gia đang tranh luận với nhau, một bên dùng sức gắp đồ ăn cho Hoàng Thu Thu vô tội bị ảnh hưởng.   

Sau khi ăn xong, bà nội Minh Liên và Tô Lị kéo Hoàng Thu Thu thử quần áo mới.   

Hoàng Thu Thu không quá muốn, có chút si ngốc đứng ở đó.   

"Thu Thu nhà chúng ta thi đấu giành được thứ hạng, hẳn là phải có phần thưởng!" Tô Lị vội vàng kéo người lại, "Thu Thu xinh đẹp, quần áo đẹp được mặc trên người cháu, chúng ta nhìn cũng vui vẻ."

Ít khi Hoàng Thu Thu được trưởng bối quan tâm, không chịu được sự khuyên bảo của Tô Lị và bà nội Minh Liên, rất nhanh đã đem quần áo thử hết một lần.   

Chờ cho Hoàng Thu Thu thử đồ xong, Cốc lão gia tử mới gọi cô qua chỗ mình.   

"Ta nghe Thành Kính nói cháu thích nhị hồ?" Cốc lão gia tử nhướng mày hỏi.   

"Hiện tại, hiện tại rất tốt." Kỳ thật Hoàng Thu Thu không quan tâm đến chuyện nên học loại nhạc cụ nào.

Cốc lão gia tử lại cho rằng Hoàng Thu Thu còn không muốn buông tha trống định âm, ông không nói nhiều nữa, chỉ dặn dò: "Cháu thích là được, gõ trống định âm cũng không có gì không tốt. Nếu như muốn học violin, nói một tiếng với Thành Kính là được."

"Được ạ." Hoàng Thu Thu nhất nhất đáp ứng.   

.....   

Một tuần trôi qua, nhiệt độ trận đấu mới dần dần hạ xuống, trái tim nóng nảy của mọi người ở đường Hoa Hằng cũng chậm rãi lắng xuống.   

Tạ Dịch Chi tìm được người quen biết, mất mấy ngày mới có thể sửa xong được nhị hồ của Hoàng Thu Thu. Lúc ấy người nọ cầm nhị hồ của cô, trên mặt hiện ra vẻ khó có thể tin được, ông làm nghề này nhiều năm, còn chưa từng có ai cầm một nhạc cụ rách nát đến mức không xứng được gọi là nhạc cụ như vậy tới đây.   

"Với phí sửa chữa, chắc chắn có thể mua được mấy chục thanh nhị hồ như vậy." Người kia nói với Tạ Dịch Chi, "Cậu còn muốn sửa?"   

Tạ Dịch Chi gật đầu: "Ngài xem một chút giúp tôi, có thể sửa lại mà không cần vứt bỏ những linh kiện cũ hay không?"   

Người nọ sờ sờ thanh nhị hồ rách nát này từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng vẻ mặt phức tạp gật đầu: "Còn chưa có nhạc cụ nào là tôi không sửa được."   

Đợi đến khi Tạ Dịch Chi đem nhị hồ đưa cho Hoàng Thu Thu, dường như nhị hồ đã biến thành bộ dáng hoàn toàn mới, từng đoạn băng keo phía trên bị xé rách, mấy chỗ vết sơn loang lổ cũng đã được sửa xong.  

Hoàng Thu Thu thử âm thanh, phát hiện ngay cả chất lượng âm thanh cũng tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một chút.   

Tạ Dịch Chi không để cho sư phụ thay da đàn, chỉ để cho ông ấy sửa một chút. Da đàn này là da rắn giả, nếu như đổi da đàn, gần như có thể lập tức phát hiện không đúng. Hơn nữa ... Tạ Dịch Chi không thể khẳng định nếu sửa lại toàn bộ, nó có còn là thanh nhị hồ ban đầu hay không.  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /93 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoang Tưởng Bị Hại

Copyright © 2022 - MTruyện.net