Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cảm ơn anh." Hoàng Thu Thu quý trọng sờ sờ nhị hồ lại một lần nữa sống lại, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tạ Dịch Chi.
"Chuyện nhỏ mà thôi." Tạ Dịch Chi cầm lấy nhị hồ của mình, dường như lơ đãng chuyển đề tài, "Hôm nay chúng ta học cái gì?"
Bàn tay đang v.uốt ve nhị hồ của Hoàng Thu Thu dừng lại, kỳ thật cô đã đem những gì mình biết dạy cho Tạ Dịch Chi, những thứ khác ... Cô không giỏi lắm.
"Vậy, vậy hôm nay chúng ta học một khúc nhạc đơn giản." Hoàng Thu Thu chống đỡ nói, cô không biết nhiều khúc nhạc, hơn nữa kéo còn không tốt.
Thấy Tạ Dịch Chi đồng ý, Hoàng Thu Thu hít sâu một hơi, bắt đầu cố gắng kéo tốt từng nốt nhạc.
"..." Quen tai, Tạ Dịch Chi cảm thấy vô cùng quen tai, quen tai đến khó nghe.
Hoàng Thu Thu chỉ kéo một đoạn ngắn liền dừng lại, hẳn là muốn dạy Tạ Dịch Chi.
"Đây là khúc nhạc mà lúc đó cô kéo ở ven đường?" Tạ Dịch Chi nhướng mày hỏi.
Anh nhớ ra, đây là khúc nhạc mà lần đầu hai người gặp mặt, Hoàng Thu Thu ngồi xổm ở góc ven đường trung tâm thương mại kéo.
"...... Ừm." Hoàng Thu Thu có chút chột dạ, đây là khúc nhạc mà cô tự cho là kéo không tệ lắm.
Có một số nhạc khúc đơn giản chẳng những thông dụng trên toàn thế giới, hơn nữa giữa các loại nhạc cụ vẫn có chút giống nhau, rất nhanh anh đã hiểu được đây là khúc nhạc nào.
Anh chậm rãi kéo ra, thậm chí nửa chừng còn dừng lại, dường như không biết lắm. Những lúc như vậy Hoàng Thu Thu sẽ kéo lại một lần, hơn nữa còn cẩn thận giảng giải.
"Chỗ này." Hoàng Thu Thu kéo lại một lần nữa, "Nốt nhạc bốn phần."
Tạ Dịch Chi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thuận lợi kéo ra chuẩn xác nốt nhạc này.
Hai người kéo đến đứt quãng, một người nghiêm túc cố gắng dạy dỗ, một người khiêm tốn nghe, bầu không khí nhất thời hài hòa.
......
Nếu như không có người đến làm phiền.
Cốc lão gia tử nhàn rỗi không có việc gì, liền một mình tới tìm Hoàng Thu Thu. Mặc dù ông cảm thấy đáng tiếc vì Hoàng Thu Thu không quan tâm nhiều đến violin, nhưng cũng tôn trọng suy nghĩ của cô. Khó có khi gặp được đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, Cốc lão gia tử thích nói chuyện cùng cô nhiều một chút.
Hơn nữa mấy ngày nay đứa nhỏ này không tới tìm mình học nhị hồ, Cốc lão gia tử chỉ sợ Thu Thu lo lắng ông can thiệp vào chuyện của cô, không muốn đến Cốc gia chơi.
Chỉ là quá không trùng hợp, vừa vặn đụng phải một người khác.
Thời điểm Hoàng Thu Thu mở cửa không nghĩ nhiều, ngay cả nhị hồ cũng chưa kịp buông xuống.
Cửa vừa mở ra, Cốc lão gia tử cười tủm tỉm đứng ở cửa.
"Thu Thu, sao cháu lại luyện nhị hồ ở chung cư mà không đi tìm ta?" Cốc lão gia tử đang giả vờ oán giận, khóe mặt lại nhìn thấy bên trong phòng còn có một người khác đang ngồi.
"Ông nội Cốc, thứ bảy này cháu có thời gian, chúng ta có thể đi luyện tập." Hoàng Thu Thu lui ra phía sau vài bước, đón Cốc lão gia tử vào.
Đối với Tạ Dịch Chi xuất hiện trong phòng, Cốc Hồng Lương lắp bắp kinh hãi, biểu tình trên mặt không dễ nhìn lắm: "Vừa rồi Thu Thu đang làm cái gì vậy?"
Hoàng Thu Thu có chút ngượng ngùng, mở môi mấy lần vẫn không nói ra lời. Lão gia tử hiểu rất rõ trình độ nhị hồ của cô, gần như coi cô là con cháu trong nhà. Nhưng lúc trước Tạ Dịch Chi mời cô cùng luyện nhị hồ, Hoàng Thu Thu không cự tuyệt, hiện tại Tạ Dịch Chi giúp cô nhiều chuyện như vậy, Hoàng Thu Thu lại càng không thể cự tuyệt.
"Cốc lão, bọn cháu đang luyện nhị hồ." Tạ Dịch Chi buông nhị hồ trong tay xuống, đứng lên, giọng điệu bình tĩnh mang theo chút kính trọng.
Trong lòng lão gia tử hưởng thụ thái độ của Tạ Dịch Chi, sắc mặt khá hơn: "Cậu không đi luyện violin, chạy tới luyện nhị hồ cái gì, thật đúng là buông tha violin?"
Ban đầu Tạ Dịch Chi tiếp xúc với Hoàng Thu Thu, chính là vì muốn được Cốc lão gia tử chỉ dạy, làm sao có thể buông tha violin. Chẳng qua anh không thể nói ra lời này, hơn nữa hiện tại thật đúng là có vài phần muốn học nhị hồ.
"Nhị hồ rất thú vị." Tạ Dịch Chi cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo một chút ôn nhu, ngay cả chính anh cũng chưa từng nhận ra.
Hai đứa nhóc này! Trong lòng Cốc lão gia tử buồn bực, như thế nào mà người ông coi trọng, ai cũng đều cảm thấy hứng thú với nhị hồ? May mắn là ông cũng biết chơi nhị hồ.
Nghĩ đến đây, Cốc lão gia tử thoải mái mở miệng nói: "Dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy. Thu Thu, đưa theo cậu ta đến chỗ ông học nhị hồ." Dứt lời, ông dùng cằm chỉ về phía Tạ Dịch Chi.
Hai người nghe nói như vậy, liếc nhau một cái, Tạ Dịch Chi lên tiếng trước: "Cốc lão, chuyện này quá phiền toái ngài."
"Có cái gì mà phiền toái?" Cốc Hồng Lương không kiên nhẫn nói, "Cậu không đến, nhất định phải chiếm thời gian của Thu Thu nhà chúng tôi. Là do tôi không đủ tư cách để dạy sao?"
Lời đã nói thành như vậy, đương nhiên Tạ Dịch Chi sẽ không cự tuyệt nữa, hơn nữa rất khó có được cơ hội tiếp xúc với Cốc lão.
"Thu Thu, tối qua bà nội Minh Liên còn đang lẩm bẩm, nói cháu không đi thăm bà ấy." Cốc lão gia tử hài lòng nhìn thấy Tạ Dịch Chi trầm mặc, xoay mặt nhìn Hoàng Thu Thu, "Sáng mai cháu qua, muốn học nhị hộ thì cầm theo, ta sẽ dạy cháu."
"Vậy..." Hoàng Thu Thu do dự nhìn về phía Tạ Dịch Chi, "Muốn đi cùng không?"
Thứ bảy Tạ Dịch Chi không có chuyện gì, dưới ánh mắt sắp ăn thịt người của Cốc lão gia tử, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng: "Sáng mai tôi chờ cô ở dưới lầu."
Trong phòng này Cốc lão là lớn nhất, ông ngồi xuống, Tạ Dịch Chi không tiện ngồi lại, tìm cớ trở về, để lại Hoàng Thu Thu ngồi nói chuyện với Cốc lão gia tử.
Chờ Tạ Dịch Chi rời đi, sắc mặt căng thẳng của lão gia tử mới buông lỏng một chút, ông nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu, hù dọa cô: "Hai đứa có quan hệ từ khi nào?"
Hoàng Thu Thu không biết thiếu chút nữa Tạ Dịch Chi đã bái nhập môn hạ của Cốc lão, chỉ cho rằng lão gia tử đang nói cô và nhạc trưởng của dàn nhạc bên cạnh có lui tới.
"Trước đây là nhạc trưởng Tạ dạy cháu chơi violin, cháu mới có thể đoạt giải." Hoàng Thu Thu vội vội vàng vàng giải thích, "Nhạc trưởng Tạ là người rất tốt, anh ấy không có ý tứ khác, cháu vẫn luôn là người của Tố Trúc."
Cốc lão gia tử bị Hoàng Thu Thu chọc cười, sờ sờ đầu cô: "Đứa nhỏ này sao lại đơn thuần như vậy, ông nội hù dọa cháu rồi."
Hoàng Thu Thu nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, biểu tình trên mặt làm cho người ta nhìn không sót một chút nào.
"Thu Thu, cháu đổi nhị hồ rồi sao?" Cốc lão gia tử quét mắt nhìn nhị hồ ở một bên, khó tránh khỏi kinh ngạc, cẩn thận đánh giá nhưng lại cảm thấy không đúng, "Di, vẫn là cái kia."
Hoàng Thu Thu lấy nhị hồ ra khỏi hộp đàn, đưa cho Cốc lão: "Vâng ạ, tuần trước nhạc trưởng Tạ cầm đi sửa giúp cháu, hiện tại đã tốt hơn."
Cốc lão gia tử s.ờ s.oạng từ trên xuống dưới một lần, trong lòng hài lòng với cách làm của Tạ Dịch Chi, trong miệng còn nói thầm: "Nó ngược lại có tâm."
......
Hôm nay Hoàng Thu Thu vô cùng vui vẻ, nhị hồ va chạm nhiều năm như vậy, cô từng cho rằng có thể nhị hồ này không chống đỡ được lâu, kết quả hiện tại nó đã được sửa xong, còn được sơn lại một lần nữa.
Buổi tối, Hoàng Thu Thu ngồi xếp bằng trên giường viết nhạc.
Thời điểm tâm trạng của cô dao động, viết nhạc thuận tay hơn rất nhiều, tối nay cũng không ngoại lệ. Chẳng qua vui vẻ và sung sướng thuần túy như vậy vẫn là hiếm thấy, cho nên Hoàng Thu Thu vừa viết liền viết suốt hơn ba tiếng đồng hồ, thẳng đến khi điện thoại di động vang lên chuông mới ngắt được sự nhập tâm của cô.
"Còn chưa nghỉ ngơi?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tạ Dịch Chi từ trong điện thoại truyền ra, Hoàng Thu Thu theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện vẫn sáng đèn như trước.
"Ừm." Hoàng Thu Thu nhẹ giọng đáp.
Giờ phút này Tạ Dịch Chi đứng bên cửa sổ, chẳng qua rèm cửa sổ đã buông xuống, cho nên Hoàng Thu Thu không nhìn thấy, anh nhìn chằm chằm hoa văn trên rèm cửa sổ: "Sáng mai bảy giờ rưỡi tôi chờ cô ở dưới lầu."
Thì ra là chuyện ngày mai cùng nhau đi Cốc gia, trong lòng Hoàng Thu Thu nghĩ thầm, cô cũng mặc kệ đối phương có thể nhìn thấy mình hay không, gật đầu nói: "Được."
Trước khi cúp điện thoại Tạ Dịch Chi nói thêm một câu: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Hoàng Thu Thu nói chậm nửa nhịp, chỉ có thể nghe thấy tiếng điện thoại di động đã cúp máy.
......
Buổi sáng, Hoàng Thu Thu xuống trước mười phút, nhìn thấy Tạ Dịch Chi đã đứng chờ ở dưới từ sớm.
Tạ Dịch Chi không nhiều lời, chỉ để Hoàng Thu Thu đi theo mình. Xe của anh ở bãi đậu xe, hai người phải đi qua cả con đường Hoa Hằng, trong đó có căn hộ của Hoàng Hi Nguyệt.
Đêm chung kết, vợ chồng Hoàng Đống Quốc cảm thấy vô cùng xấu hổ, tuyệt đối không ngờ có một ngày Hoàng Thu Thu lại có thể vượt qua được danh tiếng của con gái mình, hoặc là nói con gái mình không có một chút danh tiếng nào, mà Hoàng Thu Thu lại có thể đứng trên sân khấu lớn như vậy, từ trong nội tâm tất cả mọi người đều cảm thán cô lợi hại cỡ nào.
Sau khi lạnh lùng nói với Hoàng Hi Nguyệt một phen, vợ chồng Hoàng Đống Quốc lập tức mua vé trở về.
Từ trước đến nay Hoàng Hi Nguyệt mạnh mẽ, nhưng hiện tại đột nhiên chênh lệch giữa ta cô và Hoàng Thu Thu kéo ra, cả người sinh ra cảm giác vô lực. Thiên phú không đủ, vậy chỉ có thể siêng năng để đuổi kịp.
Mấy ngày nay Hoàng Hi Nguyệt tái hiện lại những ngày đầu tiên học violin, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm, không ngừng luyện tập.
Sáng sớm hôm nay thời tiết không tệ, mới bảy giờ mặt trời ấm áp đã chiếu tới. Hoàng Hi Nguyệt ngửi thấy mùi nắng, tắm trong ánh nắng sáng sớm, bắt đầu luyện tập.
Một khúc nhạc vừa mới bắt đầu, Hoàng Hi Nguyệt liền phát hiện hai người trên đường phố dưới lầu.
Có lẽ là bởi vì phải cùng Hoàng Thu Thu đến Cốc gia học tập, hôm nay Tạ Dịch Chi không mặc âu phục, chỉ mặc một thân quần áo giản dị. Nếu anh mặc trang phục quá khí thế, tới cửa không giống học tập, ngược lại càng giống như khách quý tới cửa.
Hoàng Thu Thu mặc quần áo do bà nội Minh Liên và Tô Lị mua, màu sắc tươi sáng, kiểu dáng cũng là phổ biến nhất hiện nay, làm cho cô gái ở độ tuổi hai mươi nổi bật mười phần.
Hai người này đi cùng một chỗ, rơi vào đáy mắt Hoàng Hi Nguyệt ...Thật sự rất chói mắt!
Chỉ thấy Hoàng Thu Thu kéo tay áo Tạ Dịch Chi, Tạ Dịch Chi quay đầu lại gần cô, không biết hai người đang nói cái gì.
Hoàng Hi Nguyệt buông violin xuống, cắn chặt răng, cô ta biết Hoàng Thu Thu nhìn ngốc, kỳ thật không biết đáy lòng có bao nhiêu mưu mô. Nhìn thủ đoạn quyến rũ đàn ông này. Hoàng Hi Nguyệt hận không chịu nổi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, cho đến khi hai người rời khỏi tầm mắt của cô ta.
Mà Hoàng Thu Thu bị cho là đang quyến rũ đàn ông, giờ phút này lại nháo một trò đùa.
Tạ Dịch Chi đi ở phía trước cách Hoàng Thu Thu nửa bước, Hoàng Thu Thu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng lưng anh, cô xuất thần nhìn chằm chằm quần áo của Tạ Dịch Chi.
"Nhạc trưởng Tạ." Hoàng Thu Thu tiến lên kéo tay áo Tạ Dịch Chi, cực nhỏ giọng nói, "Cổ áo của anh lệch rồi."
Lúc đầu Tạ Dịch Chi không hiểu được ý tứ của cô, thật đúng là giơ tay lên chạm vào cổ áo mình, nửa ngày sau vẫn không kéo được. Hoàng Thu Thu vội vàng trực tiếp tới gần anh, đưa tay lên muốn hỗ trợ, lại không ngờ cổ áo này không thể kéo được.
Cuối cùng hai người đối mặt nhìn nhau, Hoàng Thu Thu luống cuống thu tay lại, hiển nhiên đã hiểu được cổ áo kia chính là được thiết kế như vậy.
"Đây là do nhà thiết kế đặc biệt làm ra." Trong mắt Tạ Dịch Chi mang theo ý cười nói, "Không phải lệch."
Hoàng Thu Thu lui ra sau kéo dài khoảng cách giữa hai người, khuôn mặt trắng nõn thanh tú đỏ bừng lên, hai tay vừa rồi sờ qua cổ áo của Tạ Dịch Chi chắp sau lưng: "Tôi không cố ý, tôi không biết..."
Cô không thường xuyên mua quần áo cho nên không am hiểu, nào ngờ còn có người cố ý đem cổ áo làm lệch.
"Ừm." Khóe môi Tạ Dịch Chi cong lên một chút, đưa tay kéo người trở về, "Đừng lui, cẩn thận phía sau."
Ngón tay ấm áp của Tạ Dịch Chi đặt trên cổ tay Hoàng Thu Thu, hai người đều sửng sốt. Tạ Dịch Chi kinh hãi trước sự mềm mại trơn nhẵn trong lòng bàn tay, mà Hoàng Thu Thu thì bị lời nói quan tâm của anh làm cho ấm áp.
"Đi thôi." Tạ Dịch Chi thu tay lại cực nhanh, tiếp tục đi về phía trước.
......
Thời điểm hai người đến nơi, Cốc gia đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bởi vì hôm nay có Tạ Dịch Chi đến đây, lão gia tử vẫn luôn xụ mặt, bà nội Minh Liên bên cạnh nói chút lời mềm mại chào hỏi Tạ Dịch Chi.
"Bánh bao này là do dì Tô Lị của cháu đến phố Lâm Tông mua, bánh bao nhà này đã bán mấy chục năm, từ trước tới nay hương vị chưa từng thay đổi." Bà nội Minh Liên hiền lành nói, "Bánh bao nhà mình làm ra không ngon bằng nhà họ."
"Dì Tô Lị đâu ạ?" Hoàng Thu Thu dùng đũa gắp một cái bánh bao, thấy trong nhà chỉ có Cốc lão cùng bà nội Minh Liên thì tò mò hỏi.
"Đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng cùng Thành Kính." Đối với thói quen chạy bộ cùng nhau của hai vợ chồng này, bà nội Minh Liên rất tán thưởng, suy nghĩ cũng phát tán, "Sức khỏe tốt là quan trọng nhất, lúc trước ông nội Cốc của cháu không chịu vận động, hiện tại mới như thế nào đây. Hai đứa còn trẻ cũng phải vận động nhiều hơn, Tiểu Tạ nhìn có chút gầy."
Bà nội Minh Liên vừa nói vừa nhéo nhéo cánh tay bên cạnh của Tạ Dịch Chi, cả kinh: "... Tiểu Tạ nhìn gầy, nhưng lại rất rắn chắc."
Lão nhân gia không hiểu, cho nên không biết hiện tại có câu nói 'Mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt'.
"Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm đi." Lão gia tử nhìn không vừa mắt, kéo bạn già qua, "Chỉ lo nói, chính mình cũng ngồi xuống ăn cơm!"
Sau khi ăn xong, Cốc lão gia tử không nói nhảm, trực tiếp cầm nhị hồ của mình, mang theo hai người đi đến sân vườn.
Lúc trước Cốc Hồng Lương đã dạy qua cho Hoàng Thu Thu, chẳng qua cô học tới học lui vẫn là trình độ đó, cho tới bây giờ vẫn không thể kéo hoàn chỉnh một khúc nhạc. Cũng may là mấy năm nay Cốc lão gia tử trải qua đủ loại sóng to gió lớn, mài ra được sự kiên nhẫn cực kỳ tốt.
"Cậu kéo trước một khúc." Cốc Hồng Lương dùng cằm chỉ Tạ Dịch Chi.
Tạ Dịch Chi đặt nhị hồ lên đùi mình, thân trên thẳng tắp. Anh bắt đầu chậm rãi kéo một ít nốt nhạc, sau không dừng lại.
"Chỉ có như vậy?" Cốc lão gia tử đối xử với Tạ Dịch Chi không hiền lành như khi nói chuyện với Hoàng Thu Thu, nhíu mày nói.
"Vâng ạ, chỉ học được những thứ này." Tạ Dịch Chi lạnh nhạt nói, anh không nói 'Chỉ học những thứ này', thêm một chữ 'được', ý nghĩa liền hoàn toàn không giống.
"Nhìn qua thiên phú của cậu cũng không tốt lắm." Lão gia tử hừ một tiếng, nhưng lại hài lòng đối với tình huống trước mắt.
Nếu Tạ Dịch Chi học tốt hơn so với Thu Thu, vậy ông sẽ không thể thống nhất tiến độ. Muốn lão gia tử đặt Hoàng Thu Thu sang một bên, dạy Tạ Dịch Chi trước tiên là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
"Hôm nay ta sẽ dạy hai đứa kéo một khúc nhạc dân tộc." Cốc Hồng Lương suy nghĩ một chút nói, "Khúc nhạc này rất đơn giản, nhưng phải chú ý tiết tấu."
Dứt lời, lão gia tử trực tiếp diễn tấu một lần.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");