Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sinh viên đứng trước mặt Parse, trên vai cầm violin, đầu ngón tay không ngừng nhảy lên, mà trên lưng lại ướt một mảng lớn, trán cũng có mồ hôi hột toát ra, có thể nhìn thấy anh ta khẩn trương như thế nào.
Trong lớp học, không biết Parse nói gì, sinh viên chơi violin dừng lại, xám xịt đi ra cùng với mấy người đang dựa vào tường.
Nhìn thấy Joseph ở cửa, bọn họ cũng không dám có ánh mắt trao đổi gì, mỗi người đều cúi đầu giống như chim cút, vội vàng đi xa.
Parse nhướng mày nhìn về phía hai người bên ngoài, cằm giương lên, ý bảo bọn họ tiến vào.
"Hôm nay đến trường đi dạo?" Parse kéo một cái ghế ngồi xuống, hừ một tiếng, "Vậy thì nhìn xem, về sau sẽ không được thoải mái như vậy."
Joseph thuận tay kéo hai cái ghế, một cái để Hoàng Thu Thu ngồi xuống, cái kia tự mình ngồi, không khách khí một chút nào.
Ở chung với nhau lâu như vậy, Joseph đã phát hiện: Cho dù anh ta lịch sự với Parse, ông cũng sẽ không thèm lịch sự lại.
Đã là như vậy, cần phải mặt mũi nữa? Còn không bằng tự mình chăm sóc chính mình.
"Ừm." Trước đây Hoàng Thu Thu chạy theo dàn nhạc nhỏ khắp nơi, mỗi ngày đều làm đủ loại công việc lặt vặt. Hiện tại chỉ là một lòng tập luyện mà thôi, cô hoàn toàn có thể tiếp nhận được.
Parse đánh giá Hoàng Thu Thu từ trên xuống dưới một lần, giọng điệu kỳ quái: "Tôi cảm thấy cô cùng lúc trước ... Không giống nhau."
"Tôi?" Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn mình, không hiểu mình có chỗ nào không giống.
"Không có việc gì." Parse thu hồi ánh mắt đánh giá của mình. Ông ngẫm lại cảm thấy cũng bình thường, dù sao bất kỳ một người nào giành được vị trí thứ ba trong cuộc thi lớn, khí chất sẽ phát sinh một chút thay đổi, càng tự tin bình tĩnh hơn cũng không có gì đáng trách.
Ánh mắt Joseph xoay qua xoay lại giữa Hoàng Thu Thu và Parse: "Thầy, thầy nên nói với Thu Thu về chương trình học tập của cô ấy."
Lão sư cùng sư phụ vẫn có khác nhau, vốn tiếng "thầy" này hẳn là do Hoàng Thu Thu đến gọi, nhưng mà cô buông tha, cuối cùng Parse biến thành thầy của anh ta.
Ban đầu Joseph không muốn, không thích bị Parse dắt đi dạo xung quanh. Mỗi lần ra ngoài đều cảm thấy nghẹt thở, cảm thấy bản thân như một chú hề.
Nhưng dần dần anh ta cũng có thể cảm nhận được chỗ tốt, không phải người thầy nào cũng đều nguyện ý bỏ ra thời gian, vứt bỏ mặt mũi mà mang theo học trò của mình trăm phương nghìn kế đi luận bàn cùng người khác.
Tất nhiên da mặt của Parse dày lại là một chuyện khác.
Hiện tại Joseph nhớ lại, cách trận đấu lần trước mới bao lâu, vậy mà bây giờ trình độ của anh ta được đề cao không chỉ là một chút.
Đối thủ càng mạnh thì càng có thể nâng cao năng lực của mình, lúc trước Joseph lấy đâu ra cơ hội tiếp xúc với những nghệ sĩ violin hàng đầu thế giới này, suốt ngày đắm chìm trong thế giới của mình, cảm thấy trình độ của mình cũng không tệ lắm.
"Lát nữa vào trang web của trường kiểm tra chương trình học của mình." Parse cẩn thận suy nghĩ một chút, "Lớp học của tôi một tuần hẳn là có ba tiết, thứ hai đến thứ tư, đều là buổi sáng."
Đây là thời gian giảng dạy tiêu chuẩn của học viện, tất cả các sinh viên chọn khóa học của Parse đều phải đi học.
"Thứ bảy cô có thể đến đường Hilling tìm tôi." Parse nói thêm, "Joseph cũng ở đó."
Joseph ngồi bên cạnh hiện lên một tia hả hê khi người gặp họa, xem ra Parse lại muốn dắt người đi.
Mặc dù Parse đã thu lại tâm tư muốn nhận Hoàng Thu Thu, nhưng mà vẫn luyến tiếc lãng phí mầm non tốt như vậy. Dù sao dạy một người cũng là dạy, dạy thêm một người nữa cũng không có gì.
Đối với Parse, mặt mũi gì đó đều là mây bay.
……
Vào đêm trước khi lớp học chính thức bắt đầu, Hoàng Thu Thu đã ghi chương trình giảng dạy của mình vào điện thoại di động. Đợi đến khi kết thúc ngày đầu tiên lên lớp, cô phát hiện việc học không đơn giản như vậy.
Thời điểm ngồi nghe bọn họ nói chuyện, cô có thể nghe hiểu hơn phân nửa, ngẫu nhiên vấp ngã nói được vài câu. Nhưng một khi liên quan đến lý thuyết, trong sách đều là thuật ngữ chuyên nghiệp mà cô không thể hiểu được.
Việc cấp bách đã biến thành học ngôn ngữ, cũng may Hoàng Thu Thu nhạy cảm đối với âm thanh, học ngôn ngữ cũng nhanh hơn, nói cũng tiêu chuẩn hơn.
Về phần giáo viên giảng bài trong lớp, muốn nghe hiểu quả thật có chút khó khăn, nghe thiếu sót là chuyện thường xuyên.
Chỉ có trong lớp học của Parse mới có thể thoải mái hơn một chút, đôi khi ông ấy sẽ xen kẽ một vài lời giải thích tiếng Trung què quặt. Hoàng Thu Thu liên tưởng lên xuống cũng có thể hiểu được.
Sau một ngày học tập mệt mỏi, Hoàng Thu Thu trở về căn hộ. Cô mệt đến khó chịu, ngồi trên sô pha không muốn động đậy.
Lúc này chuông cửa vang lên, cô kinh ngạc nhìn về phía cửa, không biết là ai tới.
"Chuyển phát nhanh." Một âm thanh xa lạ ở cửa vang lên.
Hoàng Thu Thu nhìn từ mắt mèo, chỉ thấy một người đàn ông đội mũ, mặc đồng phục chuyển phát nhanh.
Mở cửa ra, ký nhận đồ xong, lúc này mới phát hiện là đồ vật do người trong nước gửi qua đường bưu điện.
Phản ứng đầu tiên của cô là người Cốc gia gửi tới, sau khi dùng dao nhỏ rạch hộp ra, phát hiện bên trong là một cây bút ghi âm, cùng với một tờ giấy.
Ghi chú: Giảng viên ở Học viện Esman dạy nhanh, có thể ghi bài bằng cách ghi âm.
Nét chữ mạnh mẽ lại quen thuộc, Hoàng Thu Thu đã gặp qua vô số lần trong cuốn sách kiến thức cơ bản trong cuộc thi violin trước đó.
Là Tạ Dịch Chi.
Hoàng Thu Thu sửng sốt một hồi, sau đó mới cầm lấy bút ghi âm lên.
Cây bút này có hình dạng không khác gì bút bình thường, chỉ là nặng hơn một chút. Thân bút màu trắng bạc xinh đẹp, thậm chí còn có thể mở nắp bút viết, đầu bút là nơi ghi âm.
Cầm trong tay lật qua lật lại, Hoàng Thu Thu có chút yêu thích không buông tay đối với cây bút ghi âm được thiết kế tinh xảo này. Thật ra hôm nay trên đường trở về, trong đầu cô đã có ý định mua bút ghi âm, chẳng qua lúc đó chỉ chợt lóe lên.
Hoàng Thu Thu cẩn thận nắp lại bút ghi âm, cầm lấy điện thoại di động mở danh bạ ra rồi ngẩn người.
Một lúc lâu sau, cô mới mở ra một cái tên ở trên, gửi một câu 'Cảm ơn'.
Ngày hôm sau bút ghi âm lập tức phát huy tác dụng, đây là một khóa học mới, giảng viên nói nhanh còn mang theo khẩu âm nghiêm trọng, học xong cả tiết, hầu như Hoàng Thu Thu không nghe hiểu được cái gì.
Vẫn may còn có bút ghi âm, cô có thể trở về suy nghĩ từ từ.
Để hiểu rõ hơn nội dung giảng dạy của giảng viên, mỗi đêm sau khi xem lại nội dung đã học ngày hôm nay, cô sẽ lật lại nội dung của buổi học ngày mai trước, tra một ít từ vựng.
Parse nhiều lần gặp Hoàng Thu Thu ở trên đường đi học, lúc ấy ông không nói gì, sau đó có một ngày vừa kết thúc buổi học, ông đột nhiên hỏi cô có quen hay không.
"Người Trung Quốc mấy người thích náo nhiệt nhất, có phải cô ở chỗ này không thoải mái hay không?" Parse bày ra vẻ mặt người Trung Quốc thật phiền toái, giọng điệu lại chậm hơn so với bình thường, "Chúng ta đều là người lớn, ngẫu nhiên cô đơn cũng không có chuyện gì, hơn nữa cô nhìn xung quanh xem, có thiên tài nào mà không cô độc?"
Parse nói xong, không hiểu sao lại ưỡn ngực về phía trước: "Thiên tài đều độc thân, những người suốt ngày xưng tôi gọi bạn, lảm nhảm nói chuyện với nhau cả ngày, đều không làm được chuyện lớn."
Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn thoáng qua Parse đang lải nhải, trầm mặc không dám phản bác.
Joseph đã cảnh báo trước với cô:
Trong tối ngoài sáng âm thầm khen chính mình một lần, Parse mới kết luận: "Cô đơn không đáng sợ, đáng sợ là cô có một trái tim sợ cô đơn."
Thấy Hoàng Thu Thu gật đầu, Parse miễn cưỡng nói thêm một câu: "Đừng nhìn hiện tại cô không có bạn bè, chờ sau này học viện tổ chức thi đấu, cậu đi đi lại lại một vòng, cam đoan điện thoại của cô sẽ bị nổ tung, nhiều người muốn trở thành bạn bè với cô."
"Ừm." Một chút áp lực cuối cùng đè nặng trong đáy lòng Hoàng Thu Thu đã bị tiêu tán.
Mặc dù cô ở nước ngoài, nhưng vẫn có rất nhiều người quan tâm đến cô, suy nghĩ chu đáo cho cô.
......
Trong nước, Định Thành.
Tạ Dịch Chi đã chuyển ra khỏi đường Hoa Hằng, trở về căn hộ ở trung tâm thành phố.
Anh đi theo Cốc lão đã một tuần, đối với quan điểm về violin, hai người có bất đồng cực kỳ nghiêm trọng, khiến cho Cốc lão vừa nhìn thấy anh liền tức giận.
Tạ Dịch Chi có thiên phú cực cao, năm đó danh tiếng của Tần Chấn Khôn cũng không nhỏ, đương nhiên thực lực sẽ không kém.
Đáng tiếc tầm nhìn của Tần Chấn Khôn quá hẹp, âm nhạc của ông ta có biên giới, chỉ hài lòng với địa vị âm nhạc ở trong nước của mình. Dẫn đến thực lực bị đình trệ không tiến, đã vậy ông ta còn vui vẻ trong đó.
Tạ Dịch Chi đi theo Tần Chấn Khôn từ nhỏ, bị ảnh hưởng là chuyện không thể tránh khỏi, hơn nữa chính anh còn có những vấn đề khác, một đống tích tụ cùng một chỗ, cho nên tương đối khó giải quyết.
Hơn nữa trình độ này của Tạ Dịch Chi, một chút không đúng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ, không cho phép xảy ra chút sai lầm nào.
Cũng may Tạ Dịch Chi biết dừng lại, không có cố gắng tiếp tục, nếu không chỉ sợ đời này vẫn luôn như vậy.
Hôm nay Tạ Dịch Chi lái xe đến Cốc gia, hai vị lão nhân đang cầm điện thoại di động đi lại xung quanh.
Trong miệng Cốc lão còn nói thầm: "Xảy ra chuyện gì vậy, hôm trước vẫn tốt lắm mà, sao hôm nay lại không được?"
Vừa lúc đụng phải Tạ Dịch Chi.
Bà nội Minh Liên đeo một cặp kính lão, nhìn thấy Tạ Dịch Chi thì lập tức đoạt lại điện thoại di động từ trong tay Cốc lão, xoay người trở về: "Dịch Chi lại đây, để Cốc lão dạy cháu, ta nói chuyện với Thu Thu trước."
Tạ Dịch Chi nghe được cái tên quen thuộc, mặt mày khẽ nâng lên, nhìn về phía di động trong tay bà nội Minh Liên, bên trong chính là Hoàng Thu Thu.
Cô đang cười nói cái gì đó, giương mắt xuyên qua màn hình, cùng ánh mắt Tạ Dịch Chi nhìn nhau, Hoàng Thu Thu ở bên kia màn hình sửng sốt, hiển nhiên có chút giật mình khi nhìn thấy Tạ Dịch Chi.
"Kia là Dịch Chi, hiện tại lão gia tử đang sửa đúng một số vấn đề trên phương diện violin của thằng bé." Bà nội Minh Liên thấy Hoàng Thu Thu sửng sốt, quay đầu nhìn Tạ Dịch Chi, cười tủm tỉm giải thích với cô.
"Tạ …. Nhạc trưởng..." Hoàng Thu Thu dừng một chút, vẫn không thể nói ra những lời hoàn chỉnh.
Bà nội Minh Liên thấy thế, hỏi: "Muốn nói chuyện với cậu ấy không?"
Dù sao bà cũng đã biết chuyện Tạ Dịch Chi dạy violin cho Hoàng Thu Thu trong suốt một tháng.
Hoàng Thu Thu không nói gì, chỉ là ánh mắt dừng ở phía sau bà nội Minh Liên.
"Dịch Chi, cháu có muốn nói chuyện với Thu Thu không?" Bà nội Minh Liên xoay người hỏi, thấy anh gật đầu, có chút không nỡ đưa điện thoại di động qua.
Hiện tại ở Định Thành là ban ngày, bên Hoàng Thu Thu là buổi tối, bọn họ không thể nói chuyện quá dài, sợ làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của Hoàng Thu Thu, dù sao công việc học tập của cô cũng không thoải mái.
Tạ Dịch Chi đưa tay cầm điện thoại di động, ánh mắt đối diện với Hoàng Thu Thu ở bên kia đầu dây, đôi mắt thâm thúy.
Hoàng Thu Thu không được tự nhiên cúi đầu rũ mắt, ngón tay thon dài không tự chủ được cuộn chặt, một lát sau mới mở miệng: "Cám ơn bút ghi âm của anh."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");