Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng hôn của Eastman là khoảnh khắc lãng mạn nhất trong ngày, hoàng hôn màu cam chiếu nghiêng trên những cây xanh bên cạnh đường mòn, sinh viên hoặc đứng hoặc ngồi rải rác xung quanh, có vài người còn cầm theo nhạc cụ đứng diễn tấu trước hoàng hôn tuyệt đẹp này.
Có đôi khi Hoàng Thu Thu muốn rời khỏi học viện trở về phòng, nhưng không khỏi dừng chân nghe tiếng nhạc bốn phương tám hướng ùa tới, giống như có vô số người nhẹ nhàng nói thầm bên tai cô.
Hôm nay cũng như thường lệ, Hoàng Thu Thu cõng violin đi dạo một vòng trong học viện rồi mới trở về.
Căn hộ do Parse sắp xếp có trị an không tệ, điều kiện cũng được, chỉ là hai ngày nay đèn ở cầu thang bị hỏng, vừa lúc chủ nhà có việc nên chưa kịp đổi.
Hoàng Thu Thu mở đèn pin trên điện thoại di động, chậm rãi đi lên, trong đầu còn đang suy nghĩ đến khúc nhạc vừa nãy nghe được ở gần hồ tình nhân.
Chuyện này làm cho cô không chú ý tới trước cửa căn hộ nhà mình có một người đàn ông dáng người thon dài đang đứng.
Bản thân cả người đàn ông lẩn vào trong bóng đêm, nghe được tiếng bước chân lên cầu thang của Hoàng Thu Thu thì lập tức nhìn qua.
"Đi bộ ngẩn người không phải là chuyện tốt." Thấy Hoàng Thu Thu sắp đụng phải mình, Tạ Dịch Chi lên tiếng.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hoàng Thu Thu kinh ngạc ngẩng đầu, nhịn không được dùng đèn pin lắc lắc chiếu vào đối diện.
Tạ Dịch Chi bị ánh sáng mạnh bắn vào mắt, theo bản năng híp hai mắt lại, khuôn mặt anh tuấn vẫn tuấn mỹ bức người như trước, bên tai còn có một đồ vật gì đó màu đen.
Là tai nghe, lúc trước ở đường Hoa Hằng, Hoàng Thu Thu đã gặp qua quá nhiều lần, hiện tại cô vừa nhìn đã biết.
"Nhạc trưởng Tạ?" Hoàng Thu Thu có chút khó có thể tin, một màn quen thuộc như vậy, giống như khi bọn họ đang ở đường Hoa Hằng.
"Hiện tại tôi không phải là nhạc trưởng." Tạ Dịch Chi lại sửa xưng hô của cô một lần nữa.
"A, Tạ, Dịch Chi." Hoàng Thu Thu khô cằn sửa lời. Sau đó vội vàng tiến lên mở cửa, đón Tạ Dịch Chi vào, "Anh chờ lâu chưa?"
Đương nhiên đã chờ rất lâu.
Trước khi tới đây, Tạ Dịch Chi đã lên trang web chính thức của học viện tải về một bảng chương trình giảng dạy, tính toán đúng thời gian tan học rồi mới tới đây, ai ngờ mãi đến khi trời tối Hoàng Thu Thu mới trở về.
"Cho dù trị an của tiểu khu này không tệ, nhưng chỉ có một mình nên cũng phải trở về sớm một chút." Tạ Dịch Chi không có chính diện trả lời câu hỏi của Hoàng Thu Thu, ngược lại nhíu mày nói, "Nước M không thể so với Trung Quốc, ban đêm tương đối hỗn loạn."
"...... Được." Mặc dù Tạ Dịch Chi vừa gặp mặt đã dạy dỗ cô, nhưng Hoàng Thu Thu vẫn tốt tính đáp lại một tiếng.
Căn hộ này là cấu trúc phương Tây điển hình, nhà bếp mở, không được phép có quá nhiều khói dầu trong phòng. Nhưng … Tạ Dịch Chi tùy ý nhìn lướt qua, một cái nồi cũng không có, nhưng vậy không khỏi quá bất thường.
Tạ Dịch Chi nhận lấy nước do Hoàng Thu Thu đưa tới, nhíu mày đánh giá bốn phía, không thấy bất cứ đồ dùng nhà bếp nào ở trong phòng bếp.
Nhớ tới cái gì đó, ánh mắt anh liếc xuống, một loạt vỏ hộp đồ ăn nhanh đang an ổn nằm trong thùng rác.
"Bình thường em ăn cơm ở đâu?" Tạ Dịch Chi giương mắt nhìn người đối diện đang đứng thẳng tắp, chỉ thiếu điều không đem hai tay dán vào kẽ quần, lạnh nhạt hỏi.
Không nghĩ tới đợi nửa ngày, còn tưởng rằng Tạ Dịch Chi sẽ tới đây nói chuyện quan trọng gì, kết quả chỉ là một câu hỏi không mặn không nhạt như vậy. Trong lòng Hoàng Thu Thu tự mình thả lỏng, giọng điệu cũng bình thường hơn: "Bình thường sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, nếu như được về sớm thì sẽ ăn ở cửa tiệm. Nhạc ... Dịch Chi, anh ăn cơm chưa?"
Hoàng Thu Thu mang theo chút nhiệt tình, nghĩ nếu như anh chưa ăn, vậy cô sẽ gọi đồ ăn giúp anh.
Thời điểm còn đi học, ngoại trừ ăn cơm ở nhà họ Hoàng, Hoàng Thu Thu vẫn luôn ăn ở trong căng tin trường, cô chỉ cần nghe được một chút âm thanh thì sẽ xuất thần suy nghĩ, đối với cô mà nói thì chuyện nấu ăn quá khó khăn.
Cho nên Hoàng Thu Thu gần như không hề bật lửa nấu cơm, hơn nữa phương diện đồ ăn nhanh của nước M lại phát triển, chưa được mấy ngày cô đã nhiễm bệnh "lười biếng", một ngày ba bữa nhất định phải gọi đồ ăn nhanh, có đôi khi rảnh rỗi thì ngồi ăn trong cửa tiệm.
"..."
Tạ Dịch Chi nhìn vẻ mặt hồn nhiên của người đối diện, sắc mặt phức tạp.
Cuối cùng anh gần như xách nửa người Hoàng Thu Thu ra cửa, lái xe mang theo cô đến siêu thị gần đó mua đủ dầu muối tương dấm.
Trên xe, Hoàng Thu Thu nhìn phong cảnh không ngừng lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ, vẫn mờ mịt như trước, cô quay đầu hỏi: "Buổi tối đi ra ngoài không an toàn."
Lời này là do vừa rồi Tạ Dịch Chi tự mình nói.
Tạ Dịch Chi lười để ý tới cô, trực tiếp lái xe trở lại căn hộ, xách theo một đống đồ đi lên.
Hai tay Hoàng Thu Thu trống không đi theo sau, có một loại ảo giác: mình mới là người tới cửa.
Tạ Dịch Chi lần lượt đặt đồ vào trong phòng bếp, đứng trước quầy bar phòng bếp, rũ mắt xuống chậm rãi xắn ống tay áo ở cổ tay lên, lộ ra cổ tay thon dài hữu lực.
"Lại đây." Anh liếc mắt nhìn Hoàng Thu Thu một cái, lạnh lùng nói, "Rửa nguyên liệu nấu ăn."
"…..Được." Hoàng Thu Thu chậm rãi tiến lên, động tác xa lạ mở bao bì của những nguyên liệu vừa mua, dựa theo bản năng đặt nó dưới vòi nước.
Cô rất ít khi đem lực chú ý đặt ở những thứ như vậy, bình thường chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được, sẽ không quan tâm nó tới từ đâu, nên chế biến như thế nào.
Chỉ là một cái đầu rau xanh, nhưng Hoàng Thu Thu đặt ở vòi nước không nhúc nhích suốt ba bốn phút.
Chờ Tạ Dịch Chi rửa sạch nồi rồi đặt lên, quay đầu nhìn thấy cô cầm đầu rau xanh, cứng ngắc đứng ở đó không nhúc nhích.
"......"
Tạ Dịch Chi không ngờ còn có người ngay cả đồ ăn cũng không biết rửa, anh im lặng thở dài trong lòng, đưa tay nhận ngọn rau xanh trong tay Hoàng Thu Thu, "Nếu chỉ rửa như vậy thì sẽ không sạch được."
Đầu rau xanh không tính là nhỏ, hai tay Hoàng Thu Thu nâng lên, giống như hứng nước. Tạ Dịch Chi nhận lấy, thuận theo tự nhiên cách dòng nước chạm vào tay cô.
Không biết là do lời nói của anh hay là động tác tự nhiên nhận lấy rau của anh làm cho kinh hãi, Hoàng Thu Thu hoảng hốt hốt lùi lại một bước, ánh mắt bối rối.
"Ra sô pha ngồi đi." Tạ Dịch Chi không quay đầu lại, động tác thuần thục bẻ đầu rau xanh ra rửa sạch từng chút một.
Nước M kiểm soát chặt chẽ đối với chuyện khói dầu trong nhà, nếu sinh viên Trung Quốc ở đây muốn nấu một số bữa ăn quê nhà, báo động khói sẽ luôn luôn bị kích hoạt.
Lúc trước khi còn ở trong nước, Tạ Dịch Chi sẽ không bao giờ động tay vào những thứ có mùi khói dầu nặng, nhưng năm thứ hai khi đến du học ở nước M, anh phải tự mình chăm sóc bản thân, làm những việc này rất quen thuộc. Chẳng qua sau khi về nước trong nhà phái dì giúp việc chuyên môn tới, anh không phải cần tự mình làm nữa.
Người cầu toàn làm việc gì cũng cố gắng hoàn mỹ, cho dù là nấu ăn, Tạ Dịch Chi cũng sẽ học tập nghiêm túc, làm tốt so với những người khác.
Tạ Dịch Chi mặc tạp dề vừa mua ở siêu thị, đứng thẳng tắp trước quầy bar phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, mỗi một động tác đều mang theo sự chậm rãi độc đáo của một nghệ sĩ. Hoàng Thu Thu ngồi trên ghế sô pha, thậm chí còn có thể nhìn ra một chút nhịp điệu của âm nhạc.
……
Sau khi mấy món ăn đơn giản đã được làm xong, Hoàng Thu Thu ngửi thấy mùi đồ ăn đã lâu không gặp, cô theo bản năng duỗi cổ ra, nuốt nước bọt, trông mong nhìn Tạ Dịch Chi bưng đồ ăn tới.
"Thật thơm." Hai tay Hoàng Thu Thu đỡ lấy đồ ăn, ba ba nói.
Mặc dù cô không kén ăn lại dễ nuôi, nhưng ngửi được mùi đồ ăn đã lâu không gặp, rốt cuộc vẫn có chút thèm.
Tạ Dịch Chi đem một bộ bát đũa đặt ở trước mặt Hoàng Thu Thu, cũng đặt một bộ trước mặt mình. Kỳ thật buổi trưa anh mới xuống máy bay, ở khách sạn rửa mặt nghỉ ngơi một hồi, sau đó lập tức khởi hành tìm Hoàng Thu Thu. Vốn chỉ muốn tới nói mấy câu cùng cô, kết quả lại đợi đến bây giờ.
Đồ ăn vừa nhìn đã làm cho người ta thèm ăn, Hoàng Thu Thu thấy Tạ Dịch Chi đã động đũa, chính mình cũng không khách khí nữa.
"Cám ơn." Sau khi ăn xong, Hoàng Thu Thu chân thành nói, đáy mắt còn lóe lên tò mò cùng tìm tòi, dù sao thật sự nhìn Tạ Dịch Chi không giống như người biết nấu cơm.
Tạ Dịch Chi chỉ coi như không phát hiện ánh mắt của cô, đứng lên thu dọn bát đũa.
"Để tôi, tôi rất biết rửa chén." Hoàng Thu Thu lập tức cầm lấy bát đũa trong tay Tạ Dịch Chi, giọng điệu mang theo tự hào, giống như biết rửa chén là chuyện rất ghê gớm.
Tạ Dịch Chi đem bát đũa đưa cho Hoàng Thu Thu, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên vách tường: Đã mười giờ rồi.
"Tôi về trước." Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu, động tác rửa chén miễn cưỡng được coi là thuần thục, "Về sau …. Tự mình học cách nấu ăn, đừng ăn ở bên ngoài cả ngày nữa."
Trong nước còn tốt hơn một chút, đồ ăn nhanh của nước M có hàm lượng calo cao thái quá, không thích hợp với người Trung Quốc.
Sau khi người rời đi, Hoàng Thu Thu mới chậm nửa nhịp nhớ tới, hôm nay Tạ Dịch Chi đến nhưng không nói cái gì mà đã rời đi.
Sẽ không phải là tới nấu một bữa cơm giúp cô chứ? Hoàng Thu Thu xuất thần nhìn chén vừa rửa sạch trong tay.
……
Vừa ra khỏi cửa căn hộ, gió lạnh thổi qua, Tạ Dịch Chi cũng tỉnh táo lại. Anh bất đắc dĩ dừng bước một chút, không rõ hôm nay mình đã làm cái gì.
Từ sau khi từ chức nhạc trưởng của dàn nhạc Phong Diệp, Tạ Dịch Chi không còn công việc phải giải quyết, một lòng muốn đột phá bình cảnh. Cốc lão cũng muốn sửa chữa vấn đề của anh từng chút một, ít nhiều giúp một ít. Chẳng qua đến bây giờ Tạ Dịch Chi vẫn không có cách nào khắc chế được việc bản thân theo đuổi từng chi tiết âm điệu, anh có được âm cảm tuyệt đối, lỗ tai mẫn cảm hơn so với người khác, luôn có thể nghe ra những thứ mà người khác không thể nghe được. Vừa có sai sót gì đã cảm thấy không thoải mái, nhất định phải theo đuổi đến hài hòa cực hạn.
Hai người đều có cảm âm tuyệt đối, một người có thể chấp nhận bất kỳ âm thanh nào, trong khi người kia lại bài xích âm thanh bên ngoài.
Cuối cùng Cốc lão đề nghị Tạ Dịch Chi đến tìm Hoàng Thu Thu nói chuyện.
Đương nhiên ý của lão nhân gia là hai người nói chuyện qua video là đủ rồi, nào biết bây giờ người trẻ tuổi ỷ vào nhiều tiền, nhất định phải bay đến nước M tự mình mặt đối mặt nói chuyện.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Hoàng Thu Thu dậy sớm, chuẩn bị đi đến phòng hòa nhạc Hilling như thường lệ, nghiên cứu màn diễn tấu của mọi người. Thời điểm đi ngang qua nhà bếp, do dự một lúc, cô dừng lại. .
.....
Thoạt nhìn đêm qua Tạ Dịch Chi nấu ăn không khó khăn lắm.
Mặc dù phòng hòa nhạc Hilling mở cửa 24 giờ, nhưng thời điểm vàng bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Nhìn đồng hồ còn sớm, mới chỉ bảy giờ.
Hoàng Thu Thu lắc lư vào trong phòng bếp, lấy một túi gạo mà hôm qua Tạ Dịch Chi mua ra, đo nửa chén gạo rồi bỏ vào nồi cơm điện.
Đêm qua Tạ Dịch Chi chỉ thuận tay tùy tiện chọn một loại nồi nhỏ nhất, loại nồi này chỉ có chức năng nấu cơm đơn giản. Người bình thường có một chút kinh nghiệm sẽ cho thêm chút nước, lại đặt đũa lên trên, như vậy thành phẩm nấu ra sẽ không tệ.
Đáng tiếc Hoàng Thu Thu không hiểu, cô đứng tại chỗ cố gắng hồi tưởng lại đêm qua Tạ Dịch Chi cho bao nhiêu nước, lại giảm một phần hai, cuối cùng ngẫm lại mình nấu cháo, hẳn là phải cho ít gạo, để nhiều nước hơn một chút.
Nhấn công tắc, Hoàng Thu Thu cảm thấy rất thành tựu nghĩ: nấu cơm thật đơn giản.
Thành công này làm cho sự tự tin của Hoàng Thu Thuận tăng lên rất nhiều, cô còn chiên thêm một quả trứng gà, mặc dù bị cháy đen.
Sau khi làm xong một loạt chuyện, Hoàng Thu Thu an tâm ngồi trên sô pha, cầm sách lên, một lòng chờ thời khắc gạo thơm tản ra bốn phía như tối hôm qua.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");