Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng Thu Thu còn chưa đợi được âm thanh nhảy nút của nồi cơm điện, Tạ Dịch Chi lại một lần nữa tìm tới.
Mở cửa ra, Hoàng Thu Thu nhìn thấy anh đã không còn kinh ngạc như đêm qua. Thậm chí cô còn có chút cao hứng: "Tạ Dịch Chi, hôm nay tôi có nấu cháo."
Hoàng Thu Thu đóng cửa phòng lại, trước khi xoay người đã nghĩ kỹ, lát nữa sẽ để cho Tạ Dịch Chi nếm thử.
Đúng lúc này trong phòng tràn đầy mùi gạo nhàn nhạt, cô hưng phấn dẫn Tạ Dịch Chi đi qua. Kết quả ghé sát lại gần, hoàn toàn ngây dại.
Nồi cơm điện nho nhỏ đã 'nước tràn kim sơn', trên quầy bar lấy nồi cơm điện làm trung tâm, nước cháo màu trắng sữa không ngừng tràn ra, khuếch tán dọc theo nồi.
"..."
Hoàng Thu Thu bị hiện tượng này làm cho choáng váng, cô sững sờ đứng ở đó, "Đây là bị hỏng rồi sao?"
Chất lượng của nồi cơm điện này kém như vậy!
Ánh mắt Tạ Dịch Chi dừng trên nồi cơm điện, lại nhìn thoáng qua Hoàng Thu Thu, yên lặng tiến lên muốn cầm lấy nắp nồi cơm điện.
"Đừng đụng vào!" Hoàng Thu Thu căng thẳng, theo bản năng kéo tay áo Tạ Dịch Chi, "Hỏng rồi, sẽ rò rỉ điện." Trong tiềm thức của cô, nước có thể dẫn điện, bây giờ nồi cơm điện bị hỏng, rất có thể sẽ bị rò rỉ điện.
Ánh mắt Tạ Dịch Chi dừng trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, đáy mắt mang theo chút ý cười: "Không hỏng, sẽ không bị điện giật."
Nói xong nhẹ nhàng đẩy tay Hoàng Thu Thu xuống.
"Nhưng mà..." Hoàng Thu Thu vẫn không tin, thậm chí bước chân lui ra sau, muốn đi ra ngoài tắt công tắc điện.
Công tắc điện cách phòng bếp không xa, không đợi Hoàng Thu Thu xoay người, Tạ Dịch Chi đã vén nắp lên, cũng rút dây nồi cơm điện ra.
"Cô nấu cháo?" Tạ Dịch Chi quay đầu lại hỏi.
"Ừm." Hoàng Thu Thu thấy anh không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Dịch Chi dùng khăn giấy lau sạch nước tràn ra phòng bếp: "Đã biến thành cơm rồi, lần sau muốn dùng nồi cơm điện một chức năng này để nấu cháo, nhớ dùng một chiếc đũa đặt lên rồi khép nắp nồi lại."
"Tại sao?" Vẻ mặt Hoàng Thu Thu mờ mịt, không biết vì sao phải đặt đũa lên nồi cơm điện.
Tạ Dịch Chi bất đắc dĩ: "Loại này chỉ có chức năng nấu cơm, khi nấu cháo sẽ bị tràn ra, đặt đũa lên sẽ không bị tràn nữa."
Đêm qua anh nghĩ trong căn hộ chỉ có một mình Hoàng Thu Thu, những nồi cơm điện thông minh kia đều quá lớn, cho nên chọn một nồi cơm điện nhỏ nhất, chức năng đơn giản nhất.
"À." Trong giọng nói của Hoàng Thu Thu mang theo chút tủi thân cực kỳ khó phát hiện, cô thật sự không hiểu những thứ này.
Mặc dù nhà họ Hoàng không cho nhiều tiền tiêu vặt, cũng sẽ không mua thứ gì tốt cho cô, nhưng ngoại trừ quét nhà, dọn dẹp lại phòng, Hoàng Thu Thu thật sự chưa từng vào phòng bếp.
Đối với Hoàng Thu Thu mà nói, nhà họ Hoàng ngược đãi cô về tinh thần nhiều hơn là ngược đãi về thân thể.
Đương nhiên một người giỏi quan sát xung quanh, xác suất lớn là có thể hiểu được mấy thứ này, nhưng mà Hoàng Thu Thu chỉ cảm thấy hứng thú với âm thanh xung quanh, có thể nói cô vẫn dùng lỗ tai để nhận biết thế giới.
Hoàng Thu Thu di chuyển vào phòng bếp, xới cơm ra, vừa vặn một chén. Kỳ thật không thể hoàn toàn gọi là cơm, mềm hơn nhiều so với cơm, nhưng lại không có nước, cứng hơn cháo.
Tạ Dịch Chi ngồi bên cạnh chờ cô ăn xong, nhìn thấy cô đã thu thập xong ba lô nhỏ: "Cô muốn đi ra ngoài?"
Hoàng Thu Thu ngẩng đầu lên: "Ừm, đi phòng hòa nhạc Hilling."
Tạ Dịch Chi nhíu mày nhìn thoáng qua hộp đàn cách ba lô tương đối xa, suy nghĩ thời gian một chút: "Cô đi nghe bọn họ diễn tấu?"
"Giáo viên nói để cho tôi hiểu phong cách của họ nhiều hơn." Hoàng Thu Thu gật đầu.
"Học viện Eastman tổ chức buổi biểu diễn kỷ niệm, cô muốn tham gia thi đấu sao?" Dường như Tạ Dịch Chi nhớ tới cái gì đó, "Nếu như tham gia, tốt nhất nên đi đến đó diễn tấu một thời gian."
"Tôi?" Bởi vì quá trình lên sân khấu biểu diễn tương đối phiền toái, phải xin phía học viện, sau đó còn phải xin bộ phận quản lý của phòng hòa nhạc Hilling, cho nên Hoàng Thu Thu không nghĩ đến chuyện này.
Tạ Dịch Chi nhíu mày, hiển nhiên phát hiện Parse không nói rõ ràng với Hoàng Thu Thu.
Cuộc thi violin trẻ thế giới được tổ chức hai năm một lần, người đăng ký đều là nghệ sĩ violin đã thành danh, còn lại là sinh viên do các học viện âm nhạc lớn giới thiệu, mỗi học viện chỉ có một suất.
Mấy học viện ở nước M này chỉ có Eastman là tổ chức thi đấu tuyển chọn, các trường khác sẽ do giảng viên đề cử danh ngạch, cuối cùng do lãnh đạo quyết định.
Nhưng cuộc thi tuyển chọn của Eastman cũng không hoàn toàn công bằng, bọn họ sẽ tổ chức tại phòng hòa nhạc Hilling, được khán giả đêm đó cùng hai vị giảng viên trong học viện chấm điểm. Nếu như người ở đó biểu diễn lâu, có nhiều fans, đương nhiên sẽ chiếm ưu thế.
Tạ Dịch Chi cẩn thận nói xong với Hoàng Thu Thu, thấy vẻ mặt cô vẫn không có gì sốt ruột, không khỏi nhíu mày: "Cô không cảm thấy khẩn trương sao?"
"Tôi..." Hoàng Thu Thu hoàn hồn từ trong hoảng hốt, vừa rồi cô giống như đã trở lại khoảng thời gian lúc trước ở đường Hoa Hằng, Tạ Dịch Chi cũng giống như bây giờ, nói rõ ràng tỉ mỉ với cô từng chút từng chút quy tắc của trận đấu.
"Có thể tham gia thi đấu thì đi, không thể thì cũng không sao." Tại thời điểm này, Hoàng Thu Thu vẫn cực kỳ thản nhiên bình thản.
Tạ Dịch Chi lại không đồng ý: "Nếu cô muốn đi theo con đường này, nổi tiếng là chuyện mà cô nhất định phải làm, chỉ có để cho càng nhiều người nghe được tiếng đàn của cô mới là mục đích cuối cùng của nghệ sĩ violin."
Nếu như chỉ là kéo cho chính mình nghe, vậy cần gì phải luyện tập vất vả như vậy.
"À." Hoàng Thu Thu ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi nhất định sẽ cố gắng đi thi đấu."
Tạ Dịch Chi vẫn bất mãn, nhưng mà cuối cùng chỉ có thể buông tha, đứng dậy nói lái xe đưa cô qua đó.
Trên đường đi Hoàng Thu Thu thăm dò hỏi vừa rồi Tạ Dịch Chi tìm cô có chuyện gì.
"...... Là có việc." Ngón tay thon dài đặt trên vô lăng của Tạ Dịch Chi dừng lại một chút, "Bình thường cô có cảm thấy âm thanh chung quanh chói tai không?"
"Không, không có." Hoàng Thu Thu lắc đầu, "Vì sao lại cảm thấy chói tai?"
"Chúng ta ... Có cảm âm tuyệt đối nên sẽ nhạy cảm với âm thanh." Tạ Dịch Chi nói tiếp, "Bất kỳ âm thanh không hài hòa nào cũng sẽ không thoải mái, nhưng cô lại không?"
"Không hài hòa?" Hoàng Thu Thu suy nghĩ một chút, vẫn không kịp phản ứng như cũ, cô cảm thấy âm thanh xung quanh đều rất dễ nghe, ví dụ như giọng nói của Tạ Dịch Chi, "Giọng nói của anh rất dễ nghe nha."
Tạ Dịch Chi nghẹn một tiếng, trầm mặc nửa ngày sau mới mở miệng một lần nữa: "Dàn nhạc trước kia của cô, thời điểm bọn họ diễn tấu, cô không cảm thấy đặc biệt khó nghe sao?"
"Không khó nghe." Hoàng Thu Thu ngồi ở ghế phụ, "Có thể chậm rãi đi theo phía sau bọn họ, theo tiết tấu của bọn họ mà đến, đồng thời còn có thể sửa đổi lấp đầy ở trong lòng."
Trải qua miêu tả "gian nan" của Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi mới hiểu được, mỗi lần người này đều ngẩn người để làm cái gì.
Tạ Dịch Chi dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn một cái, Hoàng Thu Thu ngồi ở ghế lái phụ ngoan ngoãn khéo léo: Nếu như để cho người ta biết thiên phú có thể lập tức sửa đổi nhạc nền của cô...
Mặc dù Hoàng Thu Thu điên đảo nói một đống, hơn nữa còn bại lộ một thiên phú khác của mình, nhưng Tạ Dịch Chi lại thật sự tìm được điểm đột phá của mình từ quan điểm của cô.
Nếu bị âm thanh quấy rầy, vậy anh có thể hấp thu âm thanh này, mà không phải là kháng cự.
Dừng xe ở đường Hilling, Tạ Dịch Chi không xuống xe, chỉ nhìn Hoàng Thu Thu đi xuống.
"Cám ơn." Đợi Hoàng Thu Thu xuống xe, Tạ Dịch Chi mới xoay người trở về nói.
"..." Một câu muốn cảm ơn vì hôm nay anh đã đưa mình tới đây của Hoàng Thu Thu bị nghẹn ở trong cổ họng.
"Làm sao?" Tạ Dịch Chi nhướng mày nhìn về phía cô.
"Không có việc gì." Đương nhiên Hoàng Thu Thu sẽ không nói mình bị một câu 'cảm ơn' của anh dọa sợ, vội vàng phất tay muốn đi về phía phòng hòa nhạc.
Tạ Dịch Chi nhìn bóng lưng mang theo ý tứ chạy trối chết của người nào đó, cong môi cười cười.
......
Bởi vì có Tạ Dịch Chi nhắc nhở, Hoàng Thu Thu liền thật sự đăng ký tham gia biểu diễn trong phòng hòa nhạc. Đáng tiếc động tác của cô quá chậm, thời gian biểu diễn không được tốt lắm.
Thời điểm nhận được danh sách biểu diễn, Hoàng Thu Thu sững sờ tại chỗ.
Hai giờ rưỡi sáng.
Không nói đến chuyện lúc này có bao nhiêu khán giả, mà trước đó Tạ Dịch Chi đã nhắc nhở cô về nhà sớm một chút, từ đó về sau Hoàng Thu Thu đều chú ý thời gian ở trường. Cũng may sau khi xem lại danh sách biểu diễn một lần, Hoàng Thu Thu phát hiện phía sau cô còn có một người quen biết: Daffa.
Trước đó hai người đã từng lưu số điện thoại của nhau, Hoàng Thu Thu liền gọi điện thoại hỏi cậu ta có muốn cùng nhau đến phòng hòa nhạc không.
"Cô cũng tới?" Daffa có chút kinh ngạc, cậu ta vẫn cho rằng Hoàng Thu Thu không biểu hiện ra ý nghĩ muốn diễn tấu, là bởi vì quá tự tin đối với thực lực của mình. Dù sao điểm của hai vị giám khảo trong học viện chiếm 60%, khán giả chỉ chiếm 40%, không thể hoàn toàn dựa vào bình chọn của fans.
"Đúng vậy, tôi muốn tham gia thi đấu." Hoàng Thu Thu giải thích một phen, cuối cùng mới làm cho Daffa hiểu được cô hoàn toàn không biết quy tắc thi đấu.
"Cho nên ... Cô cũng không thèm điều tra một chút sao?" Hoàng Thu Thu có thể nghe được giọng điệu kinh ngạc của Daffa từ đầu dây bên kia.
Trong thời đại internet này, tất cả mọi thứ đều được lưu truyền trên đó, vậy mà vẫn còn những người không hiểu sử dụng Internet.
Hoàng Thu Thu không có giải thích, hơn nữa vốn dĩ cô không thích làm những chuyện này, bình thường chỉ riêng việc nghe người khác diễn tấu đã rất bận rồi.
"Được rồi, chúng ta cùng đi." Daffa đáp ứng, "Nhưng mà thời gian biểu diễn là đêm khuya, có lẽ không có nhiều khán giả."
Hơn nửa đêm, người bình thường đã sớm tiến vào mộng đẹp, sẽ vào chỉ có fans thật, hoặc là một số thanh niên tò mò tới đây, cùng với người thương tâm đi dạo đêm khuya.
Nhưng mà cơ hội cho những người này tụ tập cùng một chỗ cũng không thường thấy, cho nên vào khoảng thời gian này, chỉ có lẻ tẻ vài khán giả.
Vừa chạng vạng Hoàng Thu Thu đã về căn hộ nghỉ ngơi, đợi đến giờ sẽ đi tập hợp với Daffa.
Thời điểm hai người chạy tới, trên đường Hilling đã trống vắng, chỉ có ánh đèn mờ nhạt đang cố gắng chiếu rọi lên mặt đường. Chờ đến gần cửa sau phòng hòa nhạc, nhân tài nhiều lên, đều là sinh viên các học viện đến diễn tấu.
Trong đêm khuya, trên mặt mỗi người đều lộ ra một cỗ kiên cường, bọn họ muốn trổ hết tài năng để có thể nổi bật từ trong số đông người có thiên phú, bọn họ không có tài nguyên, không có hậu thuẫn, chỉ có thể cố gắng nắm chắc một tia cơ hội này, kỳ vọng được tán thành.
Nhìn thấy Daffa tới, đám người bắt đầu lặng lẽ xôn xao.
Một thí sinh nổi tiếng như Daffa đã tôi luyện ở phòng hòa nhạc Hilling suốt hai năm, hơn nữa còn có chút danh tiếng, xuất hiện trong khoảng thời gian này, đối với bọn họ chính là trăm lợi không hại.
Những người như vậy sẽ có một nhóm người hâm mộ của riêng mình, có lẽ số lượng không thể so sánh với các nghệ sĩ biểu diễn chính thức, nhưng muỗi nhỏ hơn cũng là thịt.
Cho nên người bên cạnh đều tương đối nhiệt tình đối với Daffa, ngay cả đối với Hoàng Thu Thu cũng nhiệt tình, hỏi cô một ít tình huống, khi nào biểu diễn, biết đây là lần đầu tiên cô lên lên sân khấu thì tiện thể truyền thụ một ít kỹ xảo.
"Cô có căng thẳng không?" Daffa xếp phía sau Hoàng Thu Thu, sắp đến lượt bọn họ, cậu ta nhịn không được hỏi.
Hoàng Thu Thu thi đấu ở đường Hoa Hằng, tất cả người phía dưới đều là đồng nghiệp, hiện tại ở phòng hòa nhạc, phía dưới là khán giả thật sự, mặc dù không có nhiều người lắm, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");