Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Dung Thầm ngồi trong góc nơi trăng không rọi đến, lẳng lặng ngắm nhìn chiếc gáy trắng như tuyết hơi cong cong trong áo của nàng, ngón tay trên đầu gối khẽ gõ không một tiếng động, từng nhịp từng nhịp. Trong khoảnh khắc, cuối cùng cũng nhấc chân rời đi không nói một lời. Tối đó An công công đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng: Hoàng hậu phẩm hạnh bất chính, phạt cấm cung, đóng cửa tự ngẫm tội ba tháng.
**
Trạm Lam sống những ngày bình thường cũng không khác mấy so với đóng cửa tự ngẫm tội, hôm nay chỉ thêm không cho phép ra cửa cung cũng không cho phép người khác đến thăm, ngay cả việc vấn an Thái hậu cũng được miễn, thời gian của nàng càng nhiều, cả ngày luyện chữ vẽ tranh, cũng nhàn rỗi dễ chịu.
Ðức Ngôn tối ấy lĩnh thẻ, bây giờ ngay cả nói chuyện với Trạm Lam cũng không dám, khép nép cung kính lại xa lạ muôn phần.
Có đôi lúc Trạm Lam nhìn lên bầu trời bị bức thành cung cắt thành vuông vắn, trong lòng khó tránh khỏi tự vấn bản thân, thật sự phải sống như vậy đến chết già sao, phải làm thế nào mới phải?
Phải làm thế nào mới phải đây, cuộc sống của nàng vốn mang đầy màu sắc rực rỡ.
Thực ra những tháng ngày nơi khuê phòng trước kia cũng khá vô vị, sau khi gặp Mộ Dung Thầm, nàng mới biết thế gian này lại tươi đẹp thú vị nhường vậy. Mà khoảng thời gian nàng cảm thấy đời người vui vẻ tuyệt vời nhất, là sau khi ngự chỉ ban hôn nàng làm hoàng hậu, trước ngày đại hôn.
Ngày trước tuy hắn đã từng hứa hẹn với nàng, nhưng đó là Cửu hoàng tử thất thế sa cơ, Trạm Lam không ngờ sau khi hắn đăng cơ vẫn sẽ cưới nàng.
Tiểu cô nương hãy còn trẻ trung xinh đẹp, khó tránh khỏi lầm tưởng đó là tình ý.
Mãi đến đêm đại hôn ngày ấy, hắn lạnh lùng ngồi bên cạnh nàng, im lặng không nói, tận đến khi trời sáng, một ngón tay cũng chưa chạm vào nàng, tự nàng vén khăn đội đầu ra, cất giọng hỏi hắn: Mộ Dung Thầm, chàng sao vậy?
Mặt hắn lạnh như ngọc, giọng nói tựa băng: “Trẫm là hoàng đế, gọi thẳng tên húy của trẫm, phạm tội đồng mưu phản.”
Trạm Lam khi đó mới hiểu, người cưới nàng là hoàng đế của Ðại Dạ Quốc, không còn là Cửu hoàng tử Mộ Dung Thầm cùng vào sinh ra tử mà nàng luôn mong nhớ.
Chuyện xưa tựa như mây khói, cảnh đêm bắt đầu trùm xuống.
Trạm Lam vẫn chợp mắt trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, đám người hầu được dặn dò không phải hầu hạ, cả ngày đều khuất xa chưa từng xuất hiện, trong mơ hồ dường như có người vuốt tóc nàng, nàng ngủ mê man, nhất thời cứ tưởng vẫn còn đang ở phủ thừa tướng, ban đêm bỏ quên khóa, hắn trèo tường nhảy vào, mắt hãy còn chưa mở đã cười khẽ, thì thào hỏi: “Có mang mứt quả cho muội không?”
Bàn tay kia chợt ngừng lại.
Trạm Lam lập tức tỉnh dậy, hoảng hốt chống người dậy vấn an, hắn dùng sức kéo nàng lên giường, vươn người lên đè nàng lại, mạnh mẽ thô bạo hạ môi xuống.
Một lát sau hắn hổn hển buông ra, Trạm Lam nhắm mắt không chịu nhìn hắn, hắn liền hôn mắt nàng, thầm thì bên tai nàng: “Nàng mở mắt nhìn ta, cười với ta, ta dẫn nàng đi ăn mứt quả.”
Trạm Lam trong lòng chợt chua xót, biết rõ đó là cảnh còn hoang đường hơn trong mộng, lại vẫn nghe lời hắn như xưa liền mở mắt, cắn môi nhìn sâu vào hắn một lúc, hé ra một nụ cười đã lâu không thấy.
Mộ Dung Thầm cũng bật cười, trán tì lên trán nàng, chóp mũi cọ cọ nàng, khẽ cười ha hả.
“Trạm Lam…”
Khoảnh khắc này giống như quay trở lại thuở trước.
**
“Chúng ta đi đâu vậy?” Trạm Lam dựa vào lưng hắn, trong tiếng gió vù vù hỏi bên tai hắn.
Nàng hà khí như lan, Mộ Dung Thầm hơi khựng lại, lập tức nhảy càng nhanh: “Không phải có người muốn ăn xâu mứt quả sao?”
Trạm Lam không biết đang nghĩ gì, ôm cổ hắn ghì chặt lên người hắn, cười khe khẽ.
Nàng tưởng cả đời này sẽ không ra khỏi tường cung được nữa, hắn cõng nàng qua mấy điểm lên xuống rồi trèo ra ngoài. Công lực trèo tường của người này quả là dày dặn kinh nghiệm.
Nói là đi ăn mứt quả, nhưng lúc này đã đêm hôm khuya khoắt, trước giờ giới nghiêm chưa bao lâu, trên phố ngay cả người đi đường cũng ít gặp, nào có nơi nào còn bán mứt quả nữa? Dạo một vòng cũng không tìm thấy, lại dừng chân trước một căn nhà cuối phố, hắn vừa bước vào đã có một người mang dáng dấp quản sự tiến lên chắp tay thi lễ: “Cửu gia đã về! Cửu gia, lần buôn bán này quả có phần vượt xa!”
Mộ Dung Thầm gật đầu với ông ta, lại chỉ vào Trạm Lam rồi nói: “Ðây là phu nhân.”
Người quản lý lui lại mấy bước hành đại lễ với Trạm Lam, rồi đứng thẳng dậy vừa hoảng hốt vừa vui mừng thốt lên: “Cửu gia cưới vợ, hỷ sự trọng đại như thế này, sao cũng không báo cho nơi đây một tiếng! Tuy là biệt viện kinh thành, phận bề tôi cũng lo được mười mấy bàn để chúc mừng!”
Mộ Dung Thầm quả nhiên tâm trạng hôm nay cực vui vẻ, khẽ cười thành tiếng: “Ðể hôm khác bàn sau.”
Dứt lời, hắn ý tứ sâu xa liếc Trạm Lam một cái, Trạm Lam vội đưa mắt giả bộ lảng sang chỗ khác, ý cười trong mắt Mộ Dung Thầm làm thế nào cũng không giấu được, “Ði nào, mang một xâu mứt quả đến đây.”
Người quản sự đơ ra.
Trạm Lam vội vàng túm tay áo Mộ Dung Thầm, hắn nhướng mày nhìn sang, dưới ánh nến dáng vẻ giận dỗi oán trách của nàng còn động lòng người hơn ánh trăng ngoài kia ba phần, mắt phượng híp lại, một câu cũng không nhắc đến nữa.