Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi
  3. Chương 84: Làm bằng đá
Trước /88 Sau

Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 84: Làm bằng đá

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bộ trái tim anh làm bằng đá sao? ]

*

Khương Dao phát hiện tình huống càng ngày càng sai.

Ngày hôm sau Quan Lãng hạ sốt, sáng sớm anh đo nhiệt độ cho hắn thuận miệng hỏi "Thế cậu định bao giờ về nhà", Quan Lãng giả điếc không trả lời.

Buổi tối tan làm trở về, anh ngửi thấy mùi khét thoang thoảng. Quan Lãng đang ở trong bếp chùi nồi, động tác cực kỳ lóng ngóng. Hắn xấu hổ nói mình đói bụng nên muốn nấu chút cháo ăn, kết quả bất cẩn làm cháy cả nồi.

Khương Dao yên lặng nhìn vỏ trứng và một đống hổ lốn cháy đen trong thùng rác không biết là gì, sau đó làm thinh nấu hai bát mì để giải quyết nhanh gọn bữa tối.

Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, sau giờ cơm Khương Dao định tiếp tục ngủ trên ghế sô pha lại bị Quan Lãng chiếm chỗ trước, đẩy Khương Dao vào phòng trong.

Khương Dao lăn qua lộn lại trên chiếc giường vương đầy mùi Quan Lãng, mất hai tiếng mới ngủ được.

Qua hôm đó, mỗi ngày trong nhà lại có chút biến đổi nho nhỏ.

Ngày thứ ba, trong nhà thiếu một chiếc nồi nấu canh cũ, nhiều thêm một chiếc nồi mới và hai chén cơm chiên trứng nửa sống nửa chín. Khương Dao ăn thử một miếng, cơm cứng đến độ không nuốt được đành phải cho thêm nước vào nồi chữa cháy, cuối cùng tối hôm đó hai người húp cháo.

Đến đêm vẫn là Quan Lãng ngủ sô pha, Khương Dao ngủ phòng ngủ. Nửa đêm Khương Dao ra ngoài đi WC còn thuận tay đắp lại cái chăn Quan Lãng làm rơi xuống sàn.

Ngày thứ tư, trong nhà thiếu một chiếc thìa và một cái chén ăn canh, nhiều thêm một bộ chén đũa và một nồi canh gà còn bốc khói. Hương vị canh gà tuy không đậm đà tươi ngon, nhưng tốt xấu gì vẫn ăn được. Có điều cơm nấu quá nhão, ăn với canh gà thật sự vẫn không tính là món ngon.

Trước giờ ngủ anh lấy ra một hộp quần lót mới đưa cho Quan Lãng, hai mắt hắn sáng bừng lên, nhận xong còn nói cảm ơn.

Sáng sớm hôm sau Khương Dao thấy trên ban công nhà mình treo ba cái quần lót mới, vừa thấy liền biết ngay hắn tranh thủ giặt lúc nửa đêm.

Ngày thứ năm trong nhà không thiếu món gì, cơm nấu đạt chuẩn, còn có thêm hai món ăn mặn. Một món là trứng xào cà chua bị cho hơi nhiều nước, món còn lại là vịt quay mềm mại bóng lưỡng thơm lừng.

Khương Dao liếc đĩa vịt quay nhiều thêm mấy giây.

"Món này là em gọi người ta giao đến." Quan Lãng giải thích, "Dù sao vẫn phải ăn uống đủ dinh dưỡng..."

Kết quả hai người không ăn được mấy miếng vịt quay, trứng xào cà chua lại ăn hết sạch sẽ.

Buổi tối Khương Dao mở cửa phòng ngủ nhìn người bên ngoài cuộn tròn trên sô pha, chân cũng không duỗi được thẳng thớm, rốt cuộc vẫn nói: "Vào đi."

Quan Lãng đứng lên, ánh mắt nhìn anh vừa trắng trợn vừa nồng cháy.

Trên chiếc giường rộng hai mét, mỗi người đắp một cái chăn riêng, Khương Dao quay mặt ra cửa sổ, Quan Lãng quay về phía anh.

Khương Dao bất tri bất giác ngủ thiếp đi giữa tiếng hít thở đầy khắc chế của Quan Lãng.

Đến sáng chăn trên người Quan Lãng đã không cánh mà bay, toàn thân dán vào người Khương Dao, tay ôm eo anh, miệng sắp áp thẳng vào vành tai. Cảm giác sau mông có một thứ cứng ngắc chọc chọc, đột nhiên Khương Dao hơi hối hận về quyết định tối hôm qua của mình.

Anh dịch tay Quan Lãng ra, hắn lại thuận tay ôm càng chặt hơn, còn cọ cọ mặt lên cổ anh, gọi một tiếng "Dao Dao..."

Người còn chưa kịp tỉnh đã dùng ngữ khí nũng nịu cực kỳ tự nhiên, giống như mỗi sáng đều quen gọi anh như vậy.

Khương Dao duy trì tư thế nằm nghiêng mấy phút mới bình ổn lại nhịp tim về tốc độ bình thường, phía dưới cũng mềm xuống. Trong mấy tháng hai người kết hôn, Quan Lãng rất thích ôm anh như vậy trên giường, chỉ là lúc đó hắn không gọi anh là Dao Dao.

Anh biết Quan Lãng đã thay đổi rất nhiều, cũng nỗ lực để đối xử tốt với anh, nhưng sớm chiều ở chung mới phát hiện ra trên người hắn vẫn có những thứ không thay đổi được. Những thứ đó xuất hiện rất đột nhiên, khiến anh không tài nào chống đỡ nổi.

Buổi chiều Khương Dao tan làm sớm trở về thì bắt gặp Quan Lãng ngồi trên sô pha cầm laptop mở họp với người trong công ty, liền lập tức đi tránh vào bếp.

Một túi tôm tươi bị ném trên bệ bếp, Khương Dao dốc tôm ra vặt đầu lột vỏ, dùng dao khứa lưng tôm rút chỉ đất rồi đặt vào rổ, lại mở tủ lạnh lấy thêm mấy nguyên liệu khác ra.

"Hôm nay anh về sớm thế? Em còn chưa kịp làm gì." Quan Lãng họp xong đi xuống bếp, nhìn rổ tôm ngượng ngùng cười, "Nhưng mà công nhận cái này anh làm khéo hơn."

"Hôm nay Tịnh Dịch về nên tôi được tan làm sớm." Khương Dao ăn ngay nói thật.

"Anh ta đi đâu mà lâu thế? Hai người... thế nào rồi?" Quan Lãng hỏi đến là cẩn thận.

Khương Dao dừng động tác trên tay, nhớ tới thái độ khác thường của Lục Tịnh Dịch mà không biết nên trả lời thế nào.

Trong khoảng thời gian này không rõ Lục Tịnh Dịch đi đâu, chỉ biết là đã thay đổi rất nhiều, nhưng thoạt nhìn trạng thái tinh thần rất tốt. Anh ta trở về quan hệ bạn bè bình thường với Khương Dao, còn chủ động cho Khương Dao nghỉ phép hẳn hai tuần.

Chỉ là đến giữa trưa lại có một vị khách hàng tên Phó Khoan tới tìm, sau khi gặp Khương Dao cậu ta tươi cười đeo bám hỏi anh rất nhiều chuyện về Lục Tịnh Dịch. Chờ cho chính chủ từ văn phòng bước ra, Phó Khoan lập tức đuổi theo đối phương đòi lại "thứ còn nợ", nói anh ta "vô lương tâm không từ mà biệt". Khương Dao còn chưa nghe ra ý tứ gì, Phó Khoan đã bị Lục Tịnh Dịch sắc mặt khó ở kéo đi mất.

Nghĩ đến đây, Khương Dao đáp: "Cậu ấy... chắc là vẫn ổn. Tôi và cậu ấy không có gì với nhau cả."

Anh trả lời thành thành thật thật như thế khiến lòng Quan Lãng càng ngứa tợn.

Hắn tiến lên ôm eo Khương Dao, nhẹ nhàng vùi cằm vào cổ anh: "Ừ, em tin lời anh."

Khương Dao mở vòi rửa rau chân vịt, Quan Lãng nương động tác này mà vòng tay ra đằng trước giúp anh cùng rửa rau, thỉnh thoảng còn đụng vào tay anh dưới dòng nước, cảm giác cực kỳ tuyệt vời.

Thấy bầu không khí vừa độ chín, Quan Lãng chợt nhớ tới tin nhắn hai ngày trước Nghiêm Lập Bân gửi cho mình, bèn nói tiếp: "Em và Nghiêm Lập Bân cũng không có gì đâu, thật đấy."

Khương Dao khựng lại rồi mới "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục cẩn thận cọ rửa từng cọng rau chân vịt.

"Dao Dao, mấy hôm trước Nghiêm Lập Bân có gửi cho anh một đoạn video đúng không? Anh... xem chưa?" Quan Lãng nắm tay Khương Dao, luồn năm ngón tay mình vào.

"Chưa xem." Khương Dao vẫn luôn không muốn mở đoạn video mà mình cố tình quên kia.

"Vậy anh xóa luôn nó đi được không?" Quan Lãng cẩn thận chọn từ, "Những chuyện đó đều qua cả rồi. Trước đây là em không tốt với anh, trong lòng rất khó chịu, lần đó lại say rượu nên mới để anh ta quay video lại."

Xóa video? Qua cả rồi? Uống say bị quay lại?

Mỗi một câu nghe vào tai, lòng Khương Dao lại trầm xuống một chút.

Nếu là ở quá khứ, mỗi lần gặp Quan Lãng cư xử thế này anh đều nín nhịn nuốt vào bụng. Nhưng có lẽ khoảng thời gian gần đây anh được đối phương nuông chiều đến cư xử tùy hứng nên không muốn nhịn nữa, thù mới hận cũ cứ thế tuôn hết ra ngoài.

Anh gỡ tay Quan Lãng ra, xoay người nói: "Cái gì gọi là qua cả rồi? Quan Lãng, cậu cho rằng chuyện qua rồi là xem như nó không tồn tại luôn sao? Cứ thế bỏ qua hết à?"

"Lúc trước chỉ cần tôi ở gần Tịnh Dịch một chút là cậu lập tức nổi điên phỏng đoán lung tung, áp đặt đủ tội danh cho tôi và cậu ấy, thậm chí không tiếc dùng vũ lực... cưỡng bức tôi..."

Ánh mắt Khương Dao bừng lửa giận: "Còn cậu nửa đêm cùng người khác đi ăn khuya, chụp ảnh, nhắn tin chê tôi xấu, cậu đã từng suy xét cảm nhận của tôi chưa? Chúng ta ly hôn cậu còn tìm anh ta uống rượu, rồi bị quay video vớ va vớ vẩn. Nói lời ngon ngọt với tôi thì hay lắm, quay đầu một phát đã kịp ve vãn đùa giỡn người ta trong nhà hàng. Dựa theo logic của cậu, có phải tôi cũng nên suy đoán các người đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi không?"

"Em..." Quan Lãng trợn mắt, sửng sốt mất mấy giây mới vội giải thích, "Em và anh ta không phải quan hệ đó đâu, lần đi công tác gặp nhau cũng là tình cờ, hơn nữa cả lão Từ và lão Tống cũng có mặt mà..."

"Quan Lãng, tôi chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản, không muốn đau đầu suy đoán xem đêm nay cậu ở đâu bên người nào, cũng không muốn nhọc lòng phân tích xem trong lòng cậu có tôi thật hay không, tôi có quan trọng với cậu đến thế không." Khương Dao thô bạo cắt ngang lời giải thích của hắn.

Quan Lãng nắm cổ tay Khương Dao, ngữ khí hoảng hốt: "Anh nói thế là có ý gì?"

"Ở bên cậu... quá mệt mỏi. Quan Lãng, cuộc sống của chúng ta chênh nhau quá nhiều..."

Khương Dao không nói nổi nữa. Anh tránh khỏi ánh mắt Quan Lãng, cúi đầu nhìn xuống hàng gạch men dưới sàn nhà, lồng ngực phập phồng, đầu kêu ong ong, trong lòng càng rối như tơ vò.

"Đây là lý do để anh nói với ba mẹ chúng ta đã ly hôn?"

Hôm nay hắn gọi điện thoại cho mẹ Khương muốn gửi thêm đồ tới, bà lại ấp úng nói sau này hắn đừng tặng quà nữa, Khương Dao đã nói thật hết rồi, còn khen hắn là đứa trẻ tốt, nhất định sẽ gặp đối tượng thích hợp hơn.

Quan Lãng cực kỳ buồn phiền, chỉ có thể cười khổ nói cảm ơn.

Tại sao cứ mỗi lần hắn thấy tình thế đã có chuyển biến tốt thì lại bị cua gắt thế này? Rõ ràng quan hệ giữa hắn và Khương Dao đã hòa hoãn lại, anh bắt đầu tiếp nhận hắn, kết quả quay đi quay lại đã giáng cho hắn đòn cảnh cáo, khiến công sức của hắn chẳng khác gì công dã tràng.

Cuối cùng vẫn là "Quá mệt mỏi", "Chênh lệch quá lớn".

Quan Lãng cũng rất bất lực: "Trong mấy tháng nay, mỗi một chuyện em nỗ lực làm đều là để chứng minh cho anh thấy, em thật sự thích anh, muốn cùng anh chung sống cả đời."

"Khương Dao, bộ trái tim anh làm bằng đá sao?"

Lời tác giả:

Xin lỗi vì update chậm như vậy nha! Cuối năm dân văn phòng trâu ngựa bận quá đi mất...

Chương sau chắc là lên sớm thôi, tôi viết được một nửa rồi! Nếu không có bất ngờ xảy ra thì chính văn cũng kết thúc ở đó luôn!

Còn nếu có bất ngờ thì xem như tôi chưa nói gì đi... Khụ khụ...

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Này! Nữ Phụ Thì Làm Sao

Copyright © 2022 - MTruyện.net