Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau cùng Đại thái thái cũng đồng ý rồi, không để Ân Thiếu Phong nhị phòng đến làm con thừa tự của Ân Tranh nữa. Chuyện thừa tự này, dù sao cũng là thừa tự cho Ân Tranh, người làm phụ thân Ân Tranh này nếu không vừa lòng thì cần gì phải nháo đến cuối cùng làm huynh đệ bất hòa làm gì chứ.
Đại thái thái đồng ý chuyện này là còn có một nguyên nhân khác.
Đêm đó Ân Mịch Đường đột nhiên nói: “Tổ mẫu, con không muốn ca ca đệ đệ.”
Ân Mịch Đường trước nay luôn hiểu chuyện, cơ hồ không bao giờ phản đối Đại thái thái. Đại thái thái nhìn đôi mắt sáng trong của tiểu cô nương đặc biệt nghiêm túc, cuối cùng gật đầu.
Ân Mịch Đường nhích lên trước ôm lấy tổ mẫu, vừa vỗ lưng tổ mẫu vừa nói: “Tổ mẫu không cần phải sợ, đợi Đường Đường lớn rồi sẽ tranh gia nghiệp thật lớn cho người.”
Nàng giơ ngón tay đếm đếm: “Một cái hai cái ba cái bốn cái, thật nhiều thật nhiều trạch viện, trang viên, cửa hàng!”
Đại thái thái nhịn xuống lệ trong khóe mắt lần nữa gật đầu, ôm Ân Mịch Đường vào lòng. Ân Mịch Đường ngoan ngoãn nằm trong lòng tổ mẫu, chầm chậm chớp mắt.
Tổ mẫu, xin lỗi. Cha không muốn thừa tự, nương trở về cũng sẽ không vui …
Lúc phân gia, cái đầu tiên phải phân chính là tổ trạch này. Là ai ở lại, ai chuyển ra? Theo lý thì phải lưu lại cho đại phòng, nhưng bởi vì nguyên cớ đại phòng không có tử tự, liền khó làm rồi. Ân Tranh và Ân Đoạt thương lượng một chút, quyết định chuyển ra ngoài, chuyển đến phủ tướng quân. Ân Đoạt có công huân trên người, mấy năm trước Tiêu đế từng thưởng cho phủ Tướng quân. Chẳng qua vì Ân gia còn chưa phân gia, nên những năm này vẫn luôn để trống.
Nhưng còn chưa chuyển ra, thánh thượng đột nhiên hạ một đạo ý chỉ niệm Ân Tranh những năm này công lao vô số, thưởng một tòa phủ đệ. Có thể nói là đã giải quyết khó khăn nhất thời của đại phòng.
Tuy nói tình cảm hai huynh đệ Ân Tranh và Ân Đoạt rất tốt, sẽ không để ý, nhưng dù sao Ân Tranh cũng là huynh trưởng, truyền ra ngoài chỉ sợ không dễ nghe.
Đại thái thái lúc này là lần đầu tiên vui vẻ trong lòng từ sau khi phân gia. Đại phòng rất nhanh liền chuyển đến phủ đệ, tòa phủ đệ này khí phái phi phàm, còn lớn hơn tổ trạch của Ân gia gấp ba lần.
Đại thái thái mệnh lệnh hạ nhân đến cửa hàng đặt làm một tấm bảng càng lớn hơn tổ trạch nữa, rồi treo lên cửa chính. Bà nhìn hai chữ “Ân phủ” lóe sáng, trong lòng rất khoan khoái.
Từ lúc chuyển đến trạch viện mới, trong đại phòng từ chủ tử đến nô tài mỗi người đều vui vẻ trong lòng. Đến cả Tứ nãi nãi vẫn luôn không hài lòng cái này không vừa ý cái kia cũng đều vui vui vẻ vẻ.
Ba tháng nhiệt hiếu kỳ chớp mắt đã qua, Ân Mịch Đường lại phải vào cung làm bồi đọc của Tiểu Đậu Đỏ rồi. Trong ba tháng này, Ân Mịch Đường vẫn luôn ở trong Ân phủ cơ hồ không ra khỏi cửa, mà Ân Tranh vẫn luôn bồi nàng. Ân Tranh tự tay làm một ít đồ chơi cho nàng, lại tự tay xuống bếp làm bánh nàng thích.
Ân Tranh cũng là sau khi thành hôn mới sẽ vào bếp, mấy năm trù nghệ cũng từ từ đi lên. Chẳng qua chuyện làm đồ chơi này từ đầu tới cuối đều không thông thạo, Ân Đoạt thường sẽ đến giúp đỡ.
Thế là, trong hậu viện Ân phủ, thường thường có thể nhìn thấy Đại gia và Nhị gia trải chiếu trên đất, bên người là các loại đồ chơi của tiểu hài tử. Mà Ân Mịch Đường liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Ân Triều Ngô và Ân Triều Đồng nhịn không được tò mò cũng thường đến chơi. Ân Triều Ngô và Ân Triều Đồng hỏi Ân Nguyệt Nghiên có muốn đi không, nàng liền trợn trắng mắt vứt xuống một câu “Trẻ con”.
Chẳng qua Ân Thiếu Phong tuy không làm con thừa tự cho Ân Tranh, nhưng cũng sẽ thường đến tìm Ân Mịch Đường chơi.
Trước ngày Ân Mịch Đường phải vào cung, Ân Tranh dắt tay nàng đi dạo trong vườn chuối sứ lớn ở hậu viện.
“Đường Đường, cha phải xa nhà một thời gian, con ở nhà phải nghe lời tổ mẫu, cũng nghe lời nhị thúc và nhị thẩm con. Nhớ chưa?”
Đôi mắt Ân Mịch Đường nhìn Ân Tranh sáng long lanh.
“Ừ Ừ!” nàng dùng sức gật đầu.
Ân Tranh ôm nàng lên, hỏi: “Đi lâu thế có mệt không?”
“Đường Đường không mệt.” Ân Mịch Đường lắc đầu, “Cha …”
“Hửm?”
Ân Mịch Đường cẩn thận nói: “Đón nương và tỷ tỷ về nhà sớm nhé.”
Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt Ân Tranh, không chớp mắt.
“Ừ.” Ân Tranh cười gật đầu, cũng là hứa hẹn với nữ nhi.
Khóe miệng của Ân Mịch Đường lúc này mới giương lên từng chút từng chút. Nàng đem mặt nhỏ dán vào lòng Ân Tranh, “Đường Đường ở nhà sẽ nghe lời, ở trong cung cũng sẽ biểu hiện thật tốt. Đợi cha mang nương và tỷ tỷ về rồi, Đường Đường liền có thể viết ra chữ rất đẹp! Còn có thể học châm thêu! Cắm hoa! Gảy đàn!”
Ân Tranh cười lớn, “Đúng đúng đúng, Đường Đường cái gì cũng có thể học được …”
Đầu tháng tư ở Ngạc Nam, đã là lúc nóng nực mười phần. Các tiểu cô nương cũng đều đã đổi sang váy áo mùa hè mát mẻ rồi, nhưng một bước một hành động liền kéo ra rất nhiều mồ hôi.
Ngày Ân Mịch Đường tiến cung đó, Ân Tranh tự mình đưa nàng đến cửa cung, hắn ôm Ân Mịch Đường xuống xe ngựa, lại lần nữa dặn dò nàng phải nghe lời.
Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu liên tục, đều đáp ứng hắn.
Ân Tranh nhìn hoàng cung lộng lẫy trước mắt, nói: “Đường Đường, cha muốn con nghe lời là muốn con làm một đứa nhỏ ngoan hiểu chuyện, nhưng nếu bị ức hiếp cũng không cần nhẫn nhịn.”
“Đường Đường sẽ không bị ức hiếp đâu.” Ân Mịch Đường ngẩng đầu, ngọt ngào cười.
Lúc ở trong nhà có Đại thái thái bảo vệ nàng, Ân Tranh không yên tâm, nhưng nơi như hoàng cung này, luôn làm người ta nghĩ đến liền cảm thấy sự thâm trầm. Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Đường Đường, nếu ở trong cung bị ức hiếp, cũng không thể nhẫn nhịn. Nếu con bị người ta ức hiếp thì đi tìm Thái Hậu, Thái Hậu sẽ làm chủ công đạo cho con.”
“Ừ Ừ!” Ân Mịch Đường gật đầu.
“Thái Hậu có thể là không phải luôn ở trong cung, nếu Thái Hậu không ở trong cung, hoặc là không tiện đi tìm Thái Hậu thì con về nhà tìm Nhị thúc. Không cần lo lắng, cho dù là thiên hoàng lão tử ức hiếp con, Nhị thúc con đều dám đánh hắn.”
Ân Mịch Đường chớp mắt, trong đầu hiện ra thân ảnh của Nhị thúc.
Ân Tranh lại dặn dò Ân Mịch Đường mấy câu mới để nàng ngồi lên kiệu nhỏ tiến cung.
Ân Mịch Đường ngồi trong kiệu nhấc rèm kiệu ở một bên lên, duỗi đầu ra nhìn Ân Tranh. Ân Tranh đứng ở chỗ cũ đang nhìn nàng. Ân Mịch Đường nhếch miệng cười ngọt ngào.
Lại đi về trước liền tiến cung rồi, nhìn không thấy cha nữa. Trong chớp mắt Ân Mịch Đường có chút không nỡ. Nàng biết Mục Tây rất xa, cha lần này đi ít nhất phải nửa năm mới về được.
Có chút không nỡ nha.
Nàng lên tinh thần nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm tình bỗng dưng lại tốt lên. Nghỉ lễ năm mới thêm nhiệt hiếu kỳ nữa, nàng đã có bốn tháng chưa gặp nhóm bạn nhỏ rồi, bỗng nhiên có chút nhớ bọn họ.
Ân Mịch Đường đang nghĩ ngợi, kiệu đột nhiên dừng lại, nàng không phát giác ra, cái đầu nhỏ va vào bên cửa sổ. Nàng cau mày lại, duỗi tay nhỏ xoa xoa đầu, nhất thời không để ý tại sao kiệu nhỏ lại dừng lại.
Rất lâu sau đó, có người nhấc rèm kiệu lên. Một chớp mắt, Ân Mịch Đường thấy một mảng long bào hoàng sắc thêu huyền long, ngây ra một lát, mới xuống khỏi kiệu.
Thích Vô Biệt đứng trước kiệu nhỏ, an tĩnh nhìn nàng. Liễn xa dừng lại sau người hắn.
“Hoàng thượng!” Ân Mịch Đường trừng lớn mắt, “Muội chắn đường huynh rồi hả?”
Khóe mắt của Thích Vô Biệt dần nhiễm lên ý cười. Ân Mịch Đường đang trong nhiệt hiếu kỳ, Thích Vô Biệt vẫn luôn không thể tìm cớ gì để ba lần năm lượt triệu nàng tiến cung được. Lâu thế không gặp, bây giờ nàng đứng trước mặt rồi, cảm giác thật tốt.
“Cao hơn rồi.” Thích Vô Biệt chầm chậm nói.
Ân Mịch Đường cong mắt, “Không có nha, còn thấp hơn Hoàng thượng một cái đầu đây!”
Nàng đi đến bên cạnh Thích Vô Biệt, sau đó nâng tay so sánh đỉnh đầu hai người, đặc biệt nghiêm túc nói: “Hoàng thượng xem này, huynh còn cao hơn muội một cái đầu này!”
Thích Vô Biệt nghiêng đầu qua, cứ thế nhìn nàng, nàng đứng rất gần, Thích Vô Biệt có thể ngửi thấy hương kẹo ngọt ngào trên người nàng. Đáy mắt hắn chất đầy ý cười càng sâu càng nồng. Không sao, muội có lớn hơn mười tuổi nữa cũng sẽ thấp hơn ta một cái đầu thôi.
Lý Trung Luân bên cạnh lấy làm kỳ lạ. Ôi chao, Hoàng thượng cười rồi.
“Đi thôi.” Thích Vô Biệt xoay người bước lên liễn xa phía sau, sau đó xoay người lại đưa tay ra cho Ân Mịch Đường.
“Hoàng thượng cũng muốn đi Bích Thủy Lâu sao?” Ân Mịch Đường hỏi.
“Học đường đổi nơi khác, ở bên cạnh Cung Thanh Điện.” Thích Vô Biệt nhẹ cười.
“Đúng rồi! Tiểu Đậu Đỏ nói với muội rồi, thế mà muội quên mất chứ!” Ân Mịch Đường ngượng ngùng cười cười, đem tay cho Thích Vô Biệt.