Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Tiệm bận rộn cả buổi trưa, đến tận khi cơm hộp của em trai đưa lên từ dưới lầu thì mới dừng lại công việc, thuận tiện thừa dịp lúc ăn cơm lướt weibo của em trai.
Vừa lướt weibo liền thấy có chuyện.
Trình Tiệm liền gọi di động cho Trì Tiểu Trì.
Cú điện thoại đầu tiên Trì Tiểu Trì không bắt máy, anh liên lạc Tô Tú Luân, hiểu rõ ngọn nguồn tình hình, xác định em trai chỉ là xui xẻo bị cuốn vào thì mới nhẹ nhõm thở phào.
Vội vã vét sạch hộp cơm em trai đưa tới, lại chờ hơn nửa tiếng rồi gọi lại cho Trì Tiểu Trì, lúc này Trì Tiểu Trì mới bắt máy.
Giọng điệu của cậu hơi uể oải, bảo rằng không có gì.
Trình Tiệm nói: “Không có gì con khỉ khô. Đang ở nhà à?”
Trì Tiểu Trì nói: “Trên đường về nhà đây.”
Trình Tiệm nói: “Đi thẳng về nhà, không được đi đâu cả. Chờ anh hai về.”
Em trai mình không phải là người có thể gánh chuyện, Trình Tiệm biết rõ điều đó.
Anh đi xuống lầu, đang lúc định rời khỏi công ty thì quầy tiếp tân báo cho anh ta có một người họ Dương tới tìm anh ta.
Trình Tiệm hỏi: “Lúc nào?”
Tiếp tân suy nghĩ một chút: “Khoảng một tiếng trước, chính là lúc em trai của sếp đến đưa cơm.”
Trình Tiệm: “…” Mịa nó.
Về đến nhà, Trì Tiểu Trì nhốt mình vào phòng, bắt đầu diễn u buồn.
Trì Tiểu Trì vừa về đến nhà thì ngay sau đó Trình Tiệm cũng về đến, vừa vào cửa liền tiến thẳng lên phòng của Trình Nguyên.
Trì Tiểu Trì kể lại yêu cầu không biết xấu hổ của Dương Bạch Hoa đối với cậu, cũng lựa chọn nhảy qua màn oán giận của mình, có thể nói là tường thuật giản lược một cách vô cùng thỏa đáng.
Trình Tiệm còn chưa nghe xong liền xắn tay áo muốn đi tìm Dương Bạch Hoa nói chuyện.
Trì Tiểu Trì kéo anh ta lại: “Anh hai, chia tay rồi.”
Trình Tiệm trừng cậu: “Chia tay cái gì mà chia tay? Chẳng lẽ mày còn dự định cùng nó…”
Trì Tiểu Trì cúi đầu: “Hai tụi em như bây giờ có quay lại cũng không có ý nghĩa gì.”
Khi em trai tuyên bố chia tay, Trình Tiệm sững sờ một lúc.
Nhưng anh quyết đoán nắm lấy cơ hội, tức giận đối với Dương Bạch Hoa, tiến hành công kích cả ngàn chữ, nào là Dương Bạch Hoa không xứng với Trình Nguyên như thế nào, mắng chưa đã miệng còn căm giận mà nghĩ: Dám chia tay em trai tao, mày là cái đồ không biết điều.
…Bởi vậy có thể thấy được, ngài Trình thật sự là người vô cùng mâu thuẫn.
Sợ Trình Tiệm nói đến khô cả họng, Trì Tiểu Trì rụt rè sợ hãi mà đưa một ly nước cho Trình Tiệm, lấy lòng gọi anh ta: “Anh hai, để cho anh phải lo lắng.”
Trình Tiệm sờ mái tóc vàng óng của em trai, trong lòng tràn ngập lời nói muốn an ủi cậu, nhưng cuối cùng chỉ nói ra một câu:
“Ngốc nghếch. Cứ tập trung ca hát đi.”
Tình thế dần dần phát triển giống như Trì Tiểu Trì đã dự liệu.
Sau bữa tối khoảng 1 tiếng, weibo thanh minh của Trì Tiểu Trị được chia sẻ 3000 lần, bình luận vượt 10000.
Về phần weibo phòng làm việc của Đường Hoan thì lại càng náo nhiệt.
Phòng làm việc vừa mới tung ra thanh minh thì liền gặp phải chuyện mất mặt như thế, cái gọi là “Ca khúc bị rò rỉ” càng trở thành chuyện cười.
….Ca khúc bị rò rỉ mà có thể một hơi rò rỉ từ mấy năm trước, Đường Hoan là đạo nhạc hay là xuyên về quá khứ, chọn một cái đi.
Về phần ID của weibo bị đạo nhạc, Vân Đô bỏ ra giá cao để giải quyết, trước đây người này luôn nhiệt tình mặc áo giáo xông pha chiến đấu vì Đương Hoan, lúc này quả thật là im như thóc.
Dân mạng xem trò vui không chê chuyện lớn, dồn dập @ID weibo người nọ, hô hào cậu ta lên tiếng.
Mãi tận khi Vân Đô phát ra thanh minh mới nhất thì mọi người mới sung sướng mà dời mặt trận.
Trong thanh minh mới nhất, phòng làm việc xin lỗi công chúng, bảo rằng hai ca khúc hiềm nghi đạo nhạc là mua từ người khác, cũng đăng lên ảnh chụp hợp đồng liên quan, nghiêm chỉnh bày tỏ sẽ truy cứu trách nhiệm của người bán ca khúc, giữ gìn quyền lợi của người sáng tác, tiếp theo là Đường Hoan công khai xin lỗi, kính mong các fan hâm mộ xem xét, vân vân.
Sau vài phút công văn thanh minh được đăng tải, người bị đạo nhạc cũng đăng lên lời thanh minh chính thức, cảm ơn Vân Đô đúng lúc giải thích hiểu lầm lần này, đồng thời bày tỏ sẽ truy cứu người đạo nhạc, trả lại trong sạch cho ca khúc gốc.
Kỷ niệm năm năm ra mắt công chúng của Đường Hoan trở thành một trận hỗn loạn, người ngã ngựa đổ.
Đối với giải thích như vậy, có người hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng có người khịt mũi coi thường.
Trì Tiểu Trì bình luận: “Thí tốt giữ xe.”
061: “Có thể đoán được.”
Trì Tiểu Trì cầm di động xem xét.
Mặc dù phòng làm việc của Đường Hoan đã tiến hành xử lý làm mờ tên của người bán ca khúc trong hợp đồng, nhưng vẫn có thể dễ dàng đoán ra ba chữ bị làm mờ kia.
Vì bảo vệ Đường Hoan, Dương Tiểu Yến sẽ thành vật hy sinh, bản thân của Dương Tiểu Yến sợ là hiện tại cũng không thể lường trước việc này.
Không chờ được hai bên xâu xé lẫn nhau, quần chúng ăn dưa dồn dập bày tỏ không thú vị, vì thế liền bắt đầu bát quái về mấy ca khúc trước đây của Đường Hoan có ca khúc nào là mua, ca khúc nào tự viết.
Fan của Đường Hoan cũng không phải thịt nằm trên thớt, bởi vậy lập tức cùng người qua đường xé nhau, thật là náo nhiệt.
Màn kịch sau đó cũng không liên quan gì đến Trì Tiểu Trì, vì vậy cậu có thể thành công dứt ra, đắc ý xem náo nhiệt.
Cậu lướt xem bình luận, than thở: “Nhìn đi, nhà nào cũng có fan não tàn. Tôi cảm thấy bọn họ đang ngóng trông thần tượng của mình chết thì đúng hơn.”
061 bày tỏ tán thành, còn nói: “Những người hay xem náo nhiệt cũng không phải đèn đã cạn dầu. Kỳ thật bọn họ mặc kệ sự thật như thế nào, ăn xong dưa thì lại tìm một chỗ nào đó phun hạt, nói cho đẹp thì gọi là Bát quái giải trí. Cậu tin không, cho dù phòng làm việc có giải thích không phải đạo nhạc, nhưng sau này bên dưới bình luận của mấy ca khúc mới của Đường Hoan chắc chắn sẽ vẫn có người mắng chửi cô ta là đạo nhạc.”
Trì Tiểu Trì cười: “Xem ra cậu rất có cảm xúc.”
061 ôn hòa nói: “Là vì cậu nên mới có cảm xúc.”
Trì Tiểu Trì: “…Hả?”
Gần đây 061 đã xem qua một lượt tất cả chương trình giải trí mà Trì Tiểu Trì từng tham gia.
Trong thế giới của Trì Tiểu Trì, một vết nhơ trong vô số scandal của cậu chính là “Thất học”.
Lần đó trong một chương trình phỏng vấn, MC hỏi cậu thích nhất quyển sách nào.
Trì Tiểu Trì đáp: “Harry Potter.”
MC cười, bảo rằng trước đây khi hỏi các vị khách của chương trình thì bọn họ đều bảo rằng thích đọc các kiệt tác như [Hồng Lâu Mộng], [Jane Eyre], Trì Tiểu Trì chính là người đầu tiên tỏ rõ mình không thích loại hình văn học nghiêm túc.
Trì Tiểu Trì dửng dưng như không: “Tại sao lại không thể nhắc đến?”
MC: “Vậy anh thích nhất nhân vật nào trong truyện?”
Trì Tiểu Trì: “Sirius Black.”
MC: “Ồ, nhân vật nổi tiếng. Có thể nói một chút lý do tại sao yêu thích anh ấy không?”
Trì Tiểu Trì chậm rãi nói: “Ở Azkaban 13 năm, Sirius dựa vào niềm tin báo thù cho bạn thân để sống sót. Anh ta có sức sống ngoan cường và tình yêu thương chống đỡ, dựa vào ăn thịt chuột cũng có thể sống…Tôi thích kết cục của anh ấy, anh ấy thực hiện tâm nguyện của mình, làm cha đỡ đầu và cùng Harry vĩnh viễn sống bên nhau, cho Harry một mái ấm gia đình, hai người cùng nhau…”
MC càng nghe càng cảm thấy không đúng, cắt ngang lời của Trì Tiểu Trì: “Nhưng mà kết cục là Sirius Black đã chết rồi mà.”
Trì Tiểu Trì rõ ràng sững sờ: “…Đã chết rồi?”
MC nở nụ cười: “Chẳng lẽ cậu không biết kết cục của anh ta sao?”
Sai lầm này dường như là đả kích không nhỏ đối với Trì Tiểu Trì, cuộc phỏng vấn tiếp theo đó cũng có vẻ hơi rời rạc.
Sau khi chương trình này phát sóng, trong chốc lát vô số lời giễu cợt vang lên, bảo rằng Trì Tiểu Trì muốn xây dựng hình tượng người thích đọc sách cho mình, chẳng qua cố quá thành quá cố, bản chất của cậu ta quả nhiên là đồ bỏ, ngay cả thi đại học cũng không thi nổi.
Scandal lần đó bị những người có ý đồ thi nhau chế ảnh, thường xuyên sử dụng khi muốn chế nhạo minh tinh thất học.
061 cảm thấy Trì Tiểu Trì rất oan uổng.
Anh nói thẳng: “Tôi không nghĩ sẽ có người sử dụng Harry Potter để xây dựng hình tượng tri thức cho mình, cũng không cảm thấy việc cậu có thể lấy học bổng ba năm cấp ba là giả. Chỉ là cậu nhớ lộn chi tiết câu chuyện mà thôi, không nên bị người ta chỉ trích như vậy.”
Hiếm khi Trì Tiểu Trì im lặng.
Một hồi lâu sau cậu mới nói: “Tôi là nhân vật công chúng. Cho dù là tích cực hay tiêu cực thì nhất định đều sẽ bị dư luận đánh giá.”
061 nói: “Nếu như lúc ấy tôi ở…”
Nói đến đây thì 061 đột nhiên im lặng.
Trì Tiểu Trì vui vẻ: “Nếu như cậu ở đó thì tốt rồi, có thể giúp tôi miễn phí xóa chủ đề. Hằng năm phí dùng quan hệ để tẩy trắng của tôi đều lên tới giá cả triệu, làm cho Sam sầu muốn chết.”
Sam là người đại diện của Trì Tiểu Trì.
Nghe vậy, 061 mím môi cười: “Bởi vì cậu luôn gây phiền phức đó.”
Kỳ thực, vừa nãy 061 muốn nói chính là nếu như lúc ấy tôi ở đó thì ít nhất có một người bạn có thể ở bên cạnh cậu, an ủi cậu một chút.
Theo anh được biết, bạn trong giới của Trì Tiểu Trì rất ít, thứ nhất là do xuất phát điểm của cậu ấy cao, bản tính đơn độc, không thích kết giao với người trong nghề, thứ hai là cậu ấy làm diễn viên, lại thích bung xõa, không ngừng trêu chọc phiền phức, khiến cho cả giới giải trí đều kính sợ tránh xa cậu ta.
Sở dĩ không nói là vì 061 nhớ đến việc bị Chủ thần cấu trúc lại dữ liệu lúc trước.
Sau khi bị cấu trúc dữ liệu, tất cả hệ thống bạn bè của 061 đều khuyên anh đừng thân thiết với người mới quen, quan hệ tốt với ký chủ đương nhiên có lợi cho nhiệm vụ chấp hành nhưng quá dễ dàng dẫn đến phiền phức.
Vừa nghĩ như thế, mặc dù bản thân rất ưa thích tính cách của Trì Tiểu Trì, nhưng 061 vẫn có ý lẩn tránh một chút cho thỏa đáng.
Một người một hệ thống đang trò chuyện thì Tô Tú Luân gọi điện đến, dò hỏi ngày mai cậu có thời gian hay không, nếu có thì mời cậu đến phòng thu âm của Tinh Vân một chuyến, giai đoạn tiền kỳ đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu thu âm.
Trì Tiểu Trì đang bận trò chuyện thì đột nhiên nghe 061 “Ồ” một tiếng.
Cậu bình thản, mãi đến tận lúc cúp máy mới hỏi: “Sao vậy?”
061: “Chủ thần báo tôi nhận được tin thì quay về “Trong Khoảnh Khắc” ba tiếng đồng hồ.”
Trì Tiểu Trì: “Chủ thần? Trong Khoảnh Khắc?”
061 giải thích dễ hiểu: “Chủ thần là lãnh đạo trực tiếp của tôi. Trong Khoảnh Khắc là phòng làm việc của ông ta.”
Trì Tiểu Trì nghe hiểu, vung tay nói: “Cậu đi đi. Tôi ở đây cũng không có việc gì quan trọng.”
061 nói: “Chủ thần quy định, hệ thống chỉ có thể trở về không gian quyền hạn khi sóng điện não của ký chủ tiến vào trạng thái ổn định —- cũng tức là trong giấc ngủ. Trong tình huống đột ngột triệu tập như vậy thì cần phải có hệ thống khác đến thay tạm, bảo đảm quyền lợi của ký chủ.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Thay tạm? Là ai?”
061 có chút không nhịn không được cười mà nói: “Cậu cũng quen biết. 009.”
Trì Tiểu Trì nhớ lại một chút.
À, là nhân viên viết văn án giấu trong lòng mộng tưởng trở thành mỹ thực gia.
061 nói: “009 là đứa trẻ ngoan, có điều hơi ồn ào một tí.”
Sau khi giao phó với Trì Tiểu Trì, 061 tiếp nhận vận chuyển, chẳng mấy chốc mọi âm thanh liền trở nên an tĩnh.
Trong đầu của Trì Tiểu Trì yên lặng trong chốc lát thì bỗng nhiên một giọng nói thiếu niên tràn đầy sức sống của trí tuệ nhân tạo vang lên: “Ký chủ số 1198, em là hệ thống số 009, tận tụy phục vụ cho ngài.”
Trì Tiểu Trì: “Chào em.”
009: “Chào anh. Xin hỏi anh đã dùng bữa chưa? Xin hỏi em có thể ăn chực bữa tối được không?”
Trì Tiểu Trì: “…” Quá thẳng thắn đi.
009 rất ngượng ngùng mà nói: “Em nghe 061 nhắc đến rất nhiều lần, Trì Tiểu Trì nấu ăn rất ngon, em vẫn luôn muốn đến xem thử như thế nào.”
Trì Tiểu Trì: “Cậu ấy nhắc đến rất nhiều lần?”
009 bỗng nhiên trầm mặc một lúc, trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề này.
Cậu nhóc năn nỉ nói: “Em phải đi cửa sau, đồng ý đổi mười lần ca đêm với 089 thì mới có được cơ hội đến đây thay tạm đó.”
Trì Tiều Trì hỏi: “089 là ai?”
009 đáp: “Hệ thống ngẫu nhiên của chúng em.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Trì Tiểu Trì cảm thấy cần phải cho cậu nhóc một cơ hội.
Nhìn xem cậu nhóc đã thèm thuồng đến mức nào rồi kìa.
Ông bà Trình không ở nhà, Trình Tiệm sau khi an ủi em trai cũng chạy về công ty xử lý công việc, trong nhà chỉ còn lại dì Trần.
Bản thể của 009 là một thiếu niên mặc áo trắng quần đen, xem bề ngoài có lẽ chừng 18 tuổi, thân hình không cao, nhưng mà tay chân lại thon thả, trên mặt còn mang một cặp kính gọng đen, nhìn qua rất có vẻ lanh lợi thông minh.
Dì Trần thấy 009 bèn hỏi: “Tiểu Nguyên, đây là?”
Trì Tiểu Trì nói một cách tự nhiên: “Đàn em khóa dưới của con, tới nhà chơi, đặc biệt muốn nếm thử tài nấu nướng của con. Dì Trần, nếu dì không bận thì đi nghỉ ngơi chút đi.”
Vừa nói chuyện, Trì Tiểu Trì vừa kéo ghế bàn ăn ra, muốn để 009 ngồi xuống bên bàn ăn, 009 lại bám theo Trì Tiểu Trì tiến vào nhà bếp như cái đuôi nhỏ: “Em muốn xem anh nấu.”
Dì Trần có nghe Trình Tiệm nhắc một chút, hiểu được chuyện xảy ra trên mạng ngày hôm nay, bà cho rằng là 009 đến để an ủi Trình Nguyên nên vui mừng mà bật cười.
Bà ăn nói vụng về, lại không hiểu rõ âm nhạc, lần này có một cậu thiếu niên thoạt nhìn vừa hiền lại vừa ngoan đến an ủi tiểu Nguyên, hy vọng tâm tình của tiểu Nguyên có thể tốt một chút.
Sau khi dì Trần rời đi, Trì Tiểu Trì vừa lạch cạch thái rau vừa nói: “Anh nhớ 061 từng nói với mình, hệ thống hóa thực thể trong hiện thực là hành vi trái quy tắc.”
009 cẩn thận hỏi: “Anh sẽ báo cáo em sao?”
Trì Tiểu Trì hơi nhướn mày: “Ngộ nhỡ thì sao?”
009 buồn rầu suy tư trong phút chốc, sờ sờ dạ dày, rốt cục hạ quyết tâm: “Vậy….Vậy ăn no trước rồi nói sau.”
Trì Tiểu Trì cảm thán, thật là một tên tham ăn có lý tưởng có trách nhiệm.
Có lẽ là sợ bị báo cáo cho nên khi thức ăn vừa lên bàn thì 009 liền ăn liên tục, rất có tư thế ăn cho đủ vốn trước khi chết.
Trì Tiểu Trì cảm thấy tò mò: “Hệ thống mấy cậu ăn đồ ăn sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”
009 húp một muỗng canh măng hầm dăm bông, tươi ngon đến chậc lưỡi: “Ăn xong liền biến thành số liệu. Một bụng toàn là 0 với 1, khà khà.”
Trì Tiểu Trì: “…” Kỹ thuật cao cấp, kỹ thuật cao cấp.
Cậu gắp cho 009 một cục thịt bò lúc lắc sốt tiêu đen: “Anh nghe 061 nói, cậu là trí tuệ nhân tạo nguyên thủy, là bẩm sinh.”
009 cầm đũa, ê a gật đầu.
“Như vậy hẳn là cậu biết rất nhiều chuyện liên quan đến Chủ thần?”
009: “Em chỉ là người viết văn án thôi. Em cũng không rõ lắm về chuyện của Chủ thần.”
Trì Tiểu Trì nói: “Không biết rõ về Chủ thần nhưng tin tức thì có lẽ tương đối nhạy bén. Cậu đã từng dạo qua tất cả phòng ban của Chủ thần rồi đúng không?”
009 khiếp sợ, một đôi mắt hạnh nhân trợn lên tròn xoe: “Làm sao mà anh biết?”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh thấy cậu hối lộ người ta rất thông thạo. Hẳn là không ít lần giúp người ta làm việc để tranh thủ cơ hội làm thay đi ăn chực.”
009 sờ sờ đầu, nở nụ cười với hai lúm đồng tiền, ngon ngọt, như kẹo dẻo vị quýt: “Muốn nói tin tức nhạy bén thì nhất định phải nhắc đến 023. Nhưng mà em cũng không kém đâu.”
Trì Tiểu Trì kề sát vào 009 nói: “Anh có mấy vấn đề. Từ sau khi vào đây anh cũng rất muốn hỏi nhưng không có cơ hội nói với Chủ thần. Anh nghĩ 061 không phải số liệu nguyên thủy, có một vài việc có lẽ không quá rõ ràng, hỏi cậu chắc là sẽ nhanh hơn.”
Đang ăn cơm chùa, huống hồ 009 lại thích tán gẫu nên phóng khoáng nói: “Anh hỏi đi. Chỉ cần em biết và không liên quan đến điều khoản bảo mật thì em sẽ nói hết cho anh nghe.”
“Anh cảm giác vị thủ trưởng Chủ thần của mấy cậu rất thú vị.” Trì Tiểu Trì hỏi: “Các cậu làm hệ thống cho ông ta là lao động không công sao?”
009 cắn một miếng sườn non chua ngọt, có chút nghe không hiểu ý của Trì Tiểu Trì: “Hả?”
Trì Tiểu Trì đơn giản hóa câu hỏi: “Các cậu làm việc có được hưởng lợi ích gì không?”
009 cười hì hì: “Em là dữ liệu nguyên thủy, phục vụ vì dân. Nhưng mà hệ thống như anh 061 thì đều có hạn mức mục tiêu nhiệm vụ, em nhớ anh 061 từng nói với em hạn mức mục tiêu nhiệm vụ của ảnh là 200 lần. Thế giới hiện tại của anh chính là nhiệm vụ 101 của anh ấy.”
“Sau khi chấp hành nhiệm vụ thành công thì sao?”
009 lắc đầu: “Chuyện này em không biết. Nhưng mà em có nghe nhắc đến ở phòng hậu cần bảo hộ hệ thống thì những người như anh 061 đều ký kết khế ước với Chủ thần. À, theo như cách nói của các anh chính là hợp đồng lao động ấy.”
Trì Tiểu Trì rất hứng thú: “Nội dung của hợp đồng là gì?”
009 say sưa ngon lành mà gặm xương sườn: “Chuyện này em cũng rất tò mò, còn lén lút điều tra nữa, nhưng em không có quyền hạn truy cập cao cấp.”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh còn vài vấn đề nữa.”
009 ưỡn bộ ngực gầy yếu của mình: “Anh nói đi.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Các cậu qua lại giữa các thế giới tuyến, động lực ủng hộ các cậu vận hành là gì? Vì sao Chủ thần phải làm những việc này?”
Cậu hói tiếp: “Các cậu lựa chọn đối tượng nhiệm vụ như thế nào? Có điều kiện gì sao? Tại sao lại chọn anh? Lại tại sao phải chọn Trình Nguyên?”
Cậu lại hỏi: “Còn nữa, sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ rời đi thì đối tượng nhiệm vụ phải làm sao?”
009 trợn mắt ngoác mồm, bên mép rơi xuống miếng sườn kho đang gặm một nửa.
……………..
P/S: Thông minh vậy rồi ai chơi, Chủ thần said.