Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày tổ chức kiếm hội, tiểu giao nhân bị Yến Kim Hoa cho ăn mặc bình thường, tận lực không gây chú ý cho người khác, nhưng cậu vẫn căng thẳng, nhấc tay nắm lấy ống tay áo của Yến đại ca nhà mình, lặng lẽ run rẩy.
Yến Kim Hoa ngả ngớn cười: “Sợ đến mức vậy sao. Vậy thì ở gần ta hơn một chút, đừng để đám người kia lừa gạt bắt đi.”
Tiểu giao nhân: “… Sẽ không đâu.” Khi nói chuyện, chân liền run lên.
Cậu không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn Yến Kim Hoa, nỗ lực tìm kiếm sức mạnh và cổ vũ từ trên người Yến đại ca của mình.
Có sư đệ chú ý đến tiểu giao nhân bên cạnh Yến Kim Hoa liền cười trêu: “Yến sư huynh, kiếm hội còn chưa bắt đầu mà huynh đã chọn đồ đệ rồi à?”
Yến Kim Hoa cười nói: “Thế nào, không được sao?”
Sư đệ nhếch khóe môi, trong lời nói mang theo châm chít: “Chẳng qua nhớ đừng chọn một kẻ bị trọng thương vĩnh viễn là được.”
Nghe vậy, tiểu giao nhân càng nắm chặt ống tay áo của Yến Kim Hoa hơn.
Sau khi kiếm hội bắt đầu, tiểu giao nhân lặng lẽ tập luyện kiếm pháp một thời gian dài liền dễ dàng ra tay đánh bại hai người xuất thân từ thế gia tu tiên, nhất thời dẫn đến một tràn tán thưởng kinh ngạc không thôi.
Nhưng dù sao cậu cũng chỉ tập luyện một mình ở sau núi, người bạn duy nhất là tiểu hắc xà thì quá mức bại hoại, khiến cậu tấn công có thừa nhưng phòng thủ lại thất sách, trong lúc không quan sát bị người ta đánh lén bắn trúng đại huyệt, ngất xỉu.
Đợi tiểu giao nhân tỉnh lại thì cậu đang nằm nhoài trên lưng Yến Kim Hoa, xuyên qua màn sương mù lượn lờ, từng bước tiến về phía trước.
Tiểu giao nhân vừa tỉnh liền nhớ đến tình hình trận chiến: “Yến đại ca, thế nào rồi?” Kiếm lấy được không?
Yến Kim Hoa quay sang nửa khuôn mặt, trên mặt của hắn bị kiếm khí xẹt qua, còn lưu lại một vết máu, nổi bật trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của hắn khiến nó trông có vẻ hơi dữ tợn.
Nhưng Yến Kim Hoa vẫn cười, giơ tay phải lên.
Tiểu giao nhân nhìn chăm chú chỉ thấy trong tay của hắn là một thanh bảo kiếm chỉ cần nhìn liền biết là thần khí.
Chuôi kiếm làm bằng cổ ngọc, thân kiếm lại tựa như mới đúc, toàn thân phát sáng, ánh lên màu nước lấp lánh, chẳng phải là Kiếm Trung Thạch trong truyền thuyết thì còn là gì nữa?
Tiểu giao nhân vô cùng mừng rỡ, còn mừng hơn chính mình đoạt được kiếm đến mười triệu lần.
Cậu có chút phóng túng mà đem lỗ tai kề sát lên lưng Yến Kim Hoa, suy nghĩ, nếu mình mạnh mẽ một chút thì có thể giúp Yến đại ca nhiều hơn một chút, vậy cũng tốt.
Bất chợt cậu nghe thấy có một giọng nói mơ hồ của người thứ ba.
Lỗ tai giao nhân từ trước đến nay vô cùng nhạy cảm, cậu cảm thấy âm thanh kia hơi kỳ lạ, giọng điệu bằng phẳng, nhưng cậu đưa mắt nhìn khắp xung quanh cũng không biết là ai đang nói chuyện, vì vậy liền lo lắng thay cho Yến đại ca, chỉ lo có người nhảy ra giữa đường cướp đoạt bảo kiếm của Yến Kim Hoa.
Yến Kim Hoa thành công đoạt được Kiếm Trung Thạch có thể nói là khiếp sợ tứ hải.
Linh căn của hắn so với đồng môn cùng lứa không tính là xuất sắc trác tuyệt, còn lười nhác phóng túng nhiều năm như vậy, tại sao Kiếm Trung Thạch lại nhận thức hắn làm chủ?
Mà nguyên nhân cụ thể thế nào thì không thể nghiên cứu. Kiếm ý giấu trong Kiếm Trung Thạch ngàn năm qua đã dung nhập vào cơ thể Yến Kim Hoa, làm cho linh căn của hắn giống như cây khô gặp mùa xuân, liên tiếp loại bỏ các xiềng xích ràng buộc, xông thẳng một đường lên Nguyên anh sáu bậc, thậm chí đã vượt qua Xích Vân Tử, trở thành đạo tiên trẻ tuổi có hy vọng tu luyện, cơ hội được làm người đầu tiên phi phăng.
Mọi người chỉ có thể nói, người khác không cần mơ ước, cơ duyên như vậy thì cũng không phải ai cũng có thể cầu được.
Về phần lý do thắng lợi, Yến Kim Hoa rất thận trọng đối với người khác nhưng lại không kiêng kị với tiểu giao nhân, hắn lấy một viên bảo châu cho tiểu giao nhân xem.
Đó là một viên đại hải bảo châu cực đẹp, tụ tập thiên khí và hải chi linh, chỉ cần cầm trong tay liền cảm thấy linh lực tinh khiết như hơi nước rót vào khắp cơ thể.
Yến Kim Hoa nói đây là hắn nhặt được khi ra ngoài du ngoạn, có thể tùy ý thay đổi hình dáng, hắn dựa vào viên bảo châu này mà loại bỏ bảy tầng đại trận, đi đến phụ cận Kiếm Trung Thạch.
Phản ứng đầu tiên của tiểu giao nhân chính là, đây chẳng phải là giở trò bịp bợm sao?
Nhưng rất nhanh cậu liền dập tan suy nghĩ này.
Yến đại ca thích du ngoạn khắp nơi, lại vô tình đạt được viên bảo châu này, xem ra trong số mệnh Yến Kim Hoa nên có được thanh kiếm, người khác cũng không nên xen vào.
Sau kiếm hội Tĩnh Hư, Yến Kim Hoa liền nhận tiểu giao nhân làm đồ đệ.
Đã lộ mặt thì nhũ danh của tiểu giao nhân cũng không thể sử dụng. Một nhánh tộc giao nhân nhà bọn họ dùng họ Đoàn, mà cha mẹ chưa kịp đặt tên cho tiểu giao nhân thì đã qua đời.
Ngày thu đồ đệ, Yến Kim Hoa vỗ về mái tóc đen dài đã được buộc lên của tiểu giao nhân, nói: “Ngươi không cha không mẹ, ta thân là sư phụ của ngươi, nên có trách nhiệm ban tên cho ngươi. Kể từ hôm nay, ngươi tên là Đoạn Thư Tuyệt, có được không?”
… Đoạn Thư Tuyệt.
Yến Kim Hoa đọc cái tên này vô cùng trôi chảy, thật giống như danh tự này đã sớm được đọc trăm ngàn lần trong lòng hắn, là cái tên chỉ thuộc về tiểu giao nhân.
Tiểu giao nhân ngửa đầu, nhìn Yến đại ca nhà mình mà không chớp mắt.
Yến Kim Hoa hạ thấp giọng dò hỏi ý kiến của cậu: “Cái tên này ta đã suy nghĩ thật lâu. Có thích hay không?”
Khuôn mặt luôn lãnh đạm của Đoạn Thư Tuyệt nhẹ nhàng uốn cong, hai tay chập vào nhau, cúi sâu đầu: “Đoạn Thư Tuyệt cảm tạ sư phụ.”
Từ khi trở thành đồ đệ của Yến Kim Hoa, Đoạn Thư Tuyệt càng thêm chăm chỉ.
Nhưng mà không biết có phải vì thể chất giao nhân bị hạn chế hay không mà việc tu luyện của cậu càng ngày càng khó khăn, cho dù Yến Kim Hoa lấy thiên tài địa bảo nuôi cậu nhưng muốn tăng tiến lại gian nan vạn phần, tình thế phát triển thậm chí còn kém xa năm đó Yến Kim Hoa suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng.
Bên ngoài đã có lời đồn đãi e rằng đồ đệ của Sơn chủ tương lai của Tĩnh Hư là một tên phế vật.
Cũng có người phản bác, phế vật thì sao, Yến Kim Hoa năm đó chẳng phải cũng là phế vật trong mắt mọi người sao? Nhưng mà khi cơ duyên kéo đến thì chính là một bước lên trời.
Loại ngôn luận này cũng có người khịt mũi coi thường: Cơ duyên không phải bắp cải thảo, nếu người người đều kiếm được thì còn gọi là cơ duyên làm gì?
Đoạn Thư Tuyệt nghe thấy những lời đồn đãi xôn xao này, cậu cũng rất để bụng.
Cậu chỉ muốn vì tốt cho sư phụ, vì tốt cho Yến đại ca của mình, nếu như người khác mắng cậu thì có thể cậu sẽ không để ý, nhưng mắng Yến Kim Hoa thì cậu lại chịu không nổi.
Cũng giống như mỗi khi thấy sư phụ lắc lư quạt lông tán gẫu với đám nữ đệ tử thì trong lòng Đoạn Thư Tuyệt sẽ khó chịu như bị dao găm.
Từ trước đến nay cậu luôn rất kiên nhẫn, mặc dù khó chịu cũng sẽ không dễ dàng nói với sư phụ, chỉ âm thầm kéo dài cường độ và thời gian tu luyện, thậm chí có lúc tu luyện đến bất tỉnh, sau khi bị Yến Kim Hoa phát hiện liền bế cậu đến linh trì an dưỡng, trợ giúp cậu cân bằng linh khí tán loạn trong cơ thể.
Khi Đoạn Thư Tuyệt từ sức cùng lực kiệt tỉnh lại thì luôn nhìn thấy Yến Kim Hoa đang ngồi bên cạnh mình, hai chân ngâm trong nước, trên tay lật quyển tiểu thuyết không đứng đắn nào đó.
Nhìn thấy Đoạn Thư Tuyệt tỉnh lại, Yến Kim Hoa liền đĩnh đạc phất tay nói: “Ta ngâm chân một chút, ngươi cứ tùy ý.”
Đoạn Thư Tuyệt nằm bên bờ, lấy đuôi cẩn thận chạm vào mắt cá nhân của Yến Kim Hoa, lặng lẽ cuốn lấy một vòng rồi mới hỏi: “Sư phụ đang xem gì vậy?”
Yến Kim Hoa không đổi sắc mặt, lật ra một trang trên quyển sách vẽ đủ hình người, thuận miệng nói láo: “Kiếm pháp cao thâm. Tài nghệ của ngươi bây giờ còn xem chưa hiểu. Chờ ngày nào đó ngươi tiến bộ, ta sẽ dốc hết sức dạy dỗ cho ngươi.”
Đoạn Thư Tuyệt liền tin tưởng.
Bốn năm trôi qua như nước chảy mây bay, Đoạn Thư Tuyệt trở thành thanh niên mặc lam y bạch sam thanh tú, tay cầm kiếm, đã mang theo phong độ của quân tử đoan chính nổi bật.
Kiếm pháp của cậu đã đạt đến cảnh giới dày công tôi luyện, chỉ tiếc là linh lực không đủ, chậm chạp không tiến bộ khiến uy lực kiếm pháp không thể phát huy đến mức cao nhất, ngay cả kim đan cũng chưa thể kết.
Hiện tại cậu cảm thấy chính mình đã là một giao nhân trưởng thành, có thể đi xem “Kiếm pháp cao thâm” kia.
Vì vậy khi Yến Kim Hoa trở lại hồ nước liền nhìn thấy Đoạn Thư Tuyệt vẫn chưa kịp cởi bạch sam, đang cuộn tròn trong hồ nước run rẩy đọc tĩnh tâm chú.
Hai gò má của Đoạn Thư Tuyệt đỏ ửng, khóe mắt lấp lánh, niệm một đoạn liền phải cắn răng chịu đựng một đoạn, hai chân run rẩy, trong phút chốc hóa thành đuôi cá, không bao lâu sau lại hóa thành hai chân co rút, khó nhịn mà giày xéo cơ thể.
…Giao nhân chưa từng thông hiểu sự đời, lãnh tâm lãnh tình, tuyệt đối không có tạp niệm.
Nhưng một khi bị dụ dỗ động tình thì chính là thiên lôi địa hỏa, cách một thời gian sẽ bộc phát mạnh mẽ một lần, không giải tỏa thỏa thích thì không được.
Yến Kim Hoa thấy thế, hơi cảm thấy kinh ngạc, đến gần nhìn lại mới biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt thay đổi vài lần, nhìn dáng dấp tưởng chừng sẽ quay người rời đi, do dự trong chốc lát, nhưng không chỉ quay trở lại mà còn từng bước đến gần Đoạn Thư Tuyệt.
Đoạn Thư Tuyệt cắn răng hít từng ngụm hơi lạnh: “Sư phụ, người đi nhanh đi, ta…đồ nhi…”
Yến Kim Hoa cởi y phục, xuôi dòng mà đi: “Ta đi thì ngươi phải làm sao?”
Yến Kim Hoa ôm lấy Đoạn Thư Tuyệt từ chính diện, ngón tay thuận theo sống lưng của cậu mà trượt xuống, tạo nên một chuỗi tia lửa điện khiến người ta tê cả da đầu ngay dưới lưng Đoạn Thư Thuyệt, hắn cười nói: “Nghe lời sư phụ…mở vảy ở nơi đó ra.”
Đây cũng là lần đầu tiên Yến Kim Hoa làm chuyện này, bởi vậy Đoạn Thư Tuyệt đau đến nghẹn ngào cả giọng, nhưng vẫn ẩn nhẫn, không cất lên bất cứ lời hô đau nào.
Ân nhân của cậu, sư phụ của cậu, cậu…
Loại khoái cảm và cảm giác xấu hổ vì suy đồi đạo đức dằn vặt cậu sắp phát điên.
Khi nơi sâu nhất động tình, một giọt nước mắt từ khóe mắt của Đoạn Thư Tuyệt lướt xuống, cậu cầm lấy ống tay áo của Yến Kim Hoa, khẽ gọi: “Yến đại ca—”
Nước mắt rơi xuống lập tức hóa thành giao châu bóng loáng chìm vào trong suối.
Trên mặt của Đoạn Thư Tuyệt vẫn còn dư âm nước mắt, càng cảm thấy xấu hổ vì sau khi mình đọc quyển ‘kiếm phổ’ kia thì trong lòng càng tràn đầy mơ tưởng đối với sư phụ, càng không thể tin nổi khi mộng tưởng này lại trở thành sự thật.
Cậu khàn giọng nói: “Sư phụ, trong lòng ta có người.”
Yến Kim Hoa ôm lấy mái tóc bị nước thấm ướt của cậu, tinh tế đáp lại: “Sư phụ cũng yêu thích ngươi.”
Cậu chưa bao giờ dám đòi hỏi sự yêu thích của Yến Kim Hoa.
Nhưng một khi có được thì Đoạn Thư Tuyệt sẽ muốn càng nhiều.
Giao nhân cũng có lúc lòng tham không đáy như vậy sao?
Từ trước đến giờ luôn tự khắt khe với chính bản thân mình, Đoạn Thư Tuyệt vừa cảm thấy tự giận vừa càm thấy ngọt ngào ấm áp.
Cậu phát hiện từ khi hai người xảy ra chuyện kia, thời gian Yến Kim Hoa đến hồ nước càng lúc càng nhiều, mặc dù đa phần thời gian đều là ôm cậu để giao hoan, nhưng cũng sẽ ngồi xuống xem cậu luyện kiếm.
Đối với Yến Kim Hoa không thích làm việc đàng hoàng mà nói thì thật sự là hiếm thấy.
Đoạn Thư Tuyệt là người chú ý công bằng và luôn muốn đáp lễ, Yến Kim Hoa không thích luyện kiếm khô khan nhưng lại có thể kiềm chế để bầu bạn với cậu, cậu cũng không thể cứ mãi ở nơi này, nên cùng hắn ra ngoài du ngoạn mới phải đạo.
Vì vậy hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài đi du ngoạn một vòng Ba Thục.
Ai ngờ đến Ba Thục, Đoạn Thư Tuyệt bất ngờ gặp được người quen.