Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Tiểu Trì: “Hai gã người hầu thì sao?”
Lâu Ảnh nói: “Khi đi thăm viếng em, tôi giả vờ không biết bọn họ, chia ra hàn huyên tán gẫu với hai người bọn họ. A Lăng thì còn đỡ, xuất thân Trung Nguyên, khế ước nô dịch đầy đủ. Nhưng A Thư là người Nam Cương.”
Trì Tiểu Trì huýt sáo.
Thoạt nhìn không giống.
“Đúng là không giống.” Lâu Ảnh nói, “Hắn cũng không cấm kỵ, tự nhận mồ côi cha mẹ từ nhỏ, khi còn thơ bé theo ông bà vào biên cảnh, ông bà bị nhiễm dịch bệnh, sau đó cũng qua đời, hắn nhập vào nô tịch, bởi vì lanh lợi nên được phủ Tướng quân mua lại. Tiếng Nam Cương của Thời Đình Vân là học từ hắn.”
“Còn A Lăng?”
Lâu Ảnh hỏi: “Em nghi ngờ hắn?”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ đến nửa câu “Đình Vân” của A Lăng khi cậu bị choáng váng, nói: “Em nghi ngờ tất cả.”
Trước khi chưa làm rõ thì cậu còn nghi ngờ cả Lục Hoàng tử Nghiêm Nguyên Chiêu.
Kết cục bi thảm cũng không có nghĩa là tốt.
Lâu Ảnh nói: “Thời Đình Vân rất yêu thích hắn.”
Trì Tiểu Trì chờ đoạn sau của Lâu Ảnh: “Ừm.”
Lâu Ảnh: “Hết rồi.”
Trì Tiểu Trì: “… Hả?”
Trải qua giải thích, Trì Tiểu Trì mới biết tại sao câu nói này đơn giản như vậy.
A Lăng đến phủ muộn hơn so với A Thư.
Hắn vào phủ năm mười ba tuổi, học cái gì cũng nhanh, thương pháp, thư họa, kỳ nghệ, bắn cung, binh pháp, mọi thứ đều không tệ, hắn làm người lại khéo léo, đối nhân xử thế đều rất có phong thái.
Thời Đình Vân cũng y như phụ thân của mình ở khoản yêu thích nhân tài, rất ngưỡng mộ A Lăng, lần đầu tiên ra chiến trường còn mang theo hắn, tâm ý đề bạt quá rõ ràng.
Nhưng A Lăng cũng không làm mất mặt Thời Đình Vân.
Mặc dù không chân chính ra chiến trường giết địch đẫm máu nhưng làm một quan nhân liên lạc thì rất ra dáng.
Sau khi trở về, Thời Đình Vân đi chỗ nào cũng mang theo A Lăng, đánh cờ, luyện thương, cưỡi ngựa, có tâm bồi dưỡng hắn, đem hắn loại khỏi nô tịch.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút: “A Thư vào phủ sớm hơn A Lăng, thiên vị như vậy có ý kiến gì không?”
Vấn đề mà Trì Tiểu Trì nghĩ đến thì Lâu Ảnh đã nghĩ thay cậu từ lâu rồi.
Lâu Ảnh nói: “A Thư tự mình nói, người hầu cá nhân còn cao cấp hơn hành quân đánh trận, ai làm việc nấy, không có ý kiến gì…Đương nhiên tính chân thực của lời này chỉ có giá trị tham khảo.”
Trì Tiểu Trì thở ra một hơi.
Tình huống trước mắt chỉ đành thế này thôi.
Mọi việc cũng không tiến triển tốt hơn, nhưng may là biết được một ít tình báo.
Truyền thống của Thời gia chỉ lấy một vợ, không nạp thiếp thất, từ khi mẫu thân qua đời vì bệnh tật, Tướng quân Thời Kinh Hồng cũng không tái giá, quanh năm canh giữ ở Trấn Nam Quan, hiện tại trong phủ Tướng quân chỉ có vị đại công tử là cậu làm chủ, sự tự do của cậu cũng không hề ít.
Vì thế Trì Tiểu Trì quyết định tiên phong nắm lấy chủ quyền, dẫn Lâu ca nhà mình ra ngoài đi dạo một chút.
Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, cứ ở mãi trong phòng cũng không tốt cho thân thể.
Lâu Ảnh rất nghe lời, tìm một cái mũ sa màu đen đội lên đầu.
Anh giải thích: “Gặp gió thì mắt sẽ hơi khó chịu.”
Thật sự là như liễu yếu.
Trì Tiểu Trì nghe vậy, đột nhiên nghĩ đến vừa nãy có phải Lâu Ảnh cũng đội mũ sa như vậy, một mình điều khiển xe lăn đến chỗ của cậu, dịu dàng sờ trán cậu, sau đó một mình quay trở về hay không.
Lâu Ảnh ngửa đầu hỏi cậu: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Trong đầu đều là quảng cáo công ích người cao tuổi – mẹ góa – con côi, Trì Tiểu Trì mở miệng phủ nhận: “Không có gì.”
Lâu Ảnh giơ tay, vuốt ve mắt phải che bên dưới màn sa: “Cái này cũng không tiện gặp người, chỉ có thể cho em xem.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Cậu đột nhiên cảm thấy hình xăm này rất gợi cảm.
Lâu Ảnh nhẹ nhàng than thở: “Nếu không phải còn đóng kịch thì sẽ dùng chữ Nam Cương để xăm ba chữ Trì Tiểu Trì. Như vậy càng đẹp mắt.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Lâu Ảnh: “Tôi sẽ thử làm cho nó thành hình dáng hoa hồng.”
Lời còn chưa nói hết thì anh đã ho khan, có lẽ do diễn quá mức nên bị trời phạt, vì vậy bèn ngậm miệng.
Trì Tiểu Trì đưa xiêm y của mình cho anh nắm thật chặt, đổ bình nước nóng cho anh ôm.
Trời đã ấm lên nhưng tay của anh vẫn lạnh như băng.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, cậu đẩy chiếc xe lăn gỗ của Lâu Ảnh đi ra khỏi Lộ Hoa Các âm u.
Bên ngoài cỏ xanh um tùm, én chao liệng, mũ sa lay động theo cơn gió ấm thoang thoảng hương thơm, lộ ra chiếc cằm hơi gầy của chủ nhân.
Trì Tiểu Trì đẩy xe lăn rất chậm: “Tiên sinh, kể cho em nghe một chút tình hình chiến trận ở biên cương đi.”
Lâu Ảnh cười, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve trên đầu gối, nói từng câu.
Triều đại tạm thời không có nội ưu, nhưng họa ngoại xâm cũng không ít, nỗi lo lớn nhất chính là Nam Cương khi nhiều lần không thể san bằng, còn có Bắc Hung Nô mặc dù đã suy yếu nhưng vẫn có ý đồ không tốt. May mà lực lượng của bọn họ không đủ, vì vậy chỉ cần bảo vệ tốt Trấn Nam Quan, không cho Hung Nô và Nam Cương liên hợp thì sẽ không có gì đáng ngại.
Một người giảng, một người nghe, thoạt nhìn thật sự giống như một đôi thầy trò chân chính.
Nói xong chính sự, hai người cũng đã đến gần phòng ngủ của Trì Tiểu Trì.
Cứ mãi giữ quy củ trước mặt Lâu ca, Trì Tiểu Trì đột nhiên muốn chơi xấu, muốn nhịn cũng nhịn không được.
Lâu Ảnh nói hơi nhiều, hít chút khí lạnh, lại bắt đầu ho khan.
Trì Tiểu Trì nhân cơ hội vỗ lưng cho anh: “Lâu ca?”
Lâu Ảnh vừa ho vừa nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
Trì Tiểu Trì tiến đến bên tai anh, cố ý thở ra: “Không thoải mái như vậy, tại sao không trở lại thân thể của em.”
Lâu Ảnh lại ho lợi hại hơn.
Trì Tiểu Trì mới vừa cảm giác mình thắng một ván thì liền nghe ra giọng cười trong tiếng ho của Lâu Ảnh.
Anh chậm rãi hít vào một hơi, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Lần này điều kiện không cho phép. Lần sau sẽ tranh thủ.”
Tiểu Trì lái xe đi Đông Bắc, bị tông rồi.
Tài xế gây chuyện, đùa giỡn lưu manh, hành khách không chạy mà còn ngồi tại chỗ trêu ngược lại.
Nói tóm lại, tài xế già Trì Tiểu Trì tuyên bố tám xe tông vào đuôi của nhau, chết vô cùng khó coi.
Lâu Ảnh đương nhiên biết dừng đúng lúc, chú ý thấy hai tai của cậu đều đỏ, liền đem khăn tay gấp vào lòng bàn tay: “Nhưng mà không thoải mái cũng có lợi.”
Trì Tiểu Trì cúi đầu nhìn anh.
Lâu Ảnh nói: “Tôi bệnh trước, xem như là làm gương, hy vọng sau này một vị bệnh nhân khác cũng phải nghe theo lời bác sĩ dặn dò, chữa trị cho thật tốt.”
Trì Tiểu Trì nói: “Phải xem là lời dặn dò của bác sĩ nào.”
Lâu Ảnh nói: “Kén chọn không tốt.”
Trì Tiểu Trì nói: “Em không chọn gì khác, chỉ chọn cái này. Cho nên em phải nuôi tiên sinh của em cho thật tốt, tới lúc đó có thể chăm nom tốt cho em.”
Lâu Ảnh ngẩng đầu.
Ở chung lâu với Trì Tiểu Trì, anh biết rõ câu nào của cậu là cố ý trêu chọc, câu nào là đang nói đùa.
Khi Trì Tiểu Trì nói ra bốn chữ “Tiên sinh của em” chính là đang nói đùa.
Nhưng lơ đãng thế này lại đáng yêu hơn cố ý trêu chọc rất nhiều.
Ngay lúc này Trì Tiểu Trì dừng lại trước phòng ngủ của mình.
“…Cho nên, phải hái hoa hồng mang về chăm sóc cẩn thận.” Trì Tiểu Trì nói, “Để tiên sinh một mình ở Lộ Hoa Các âm u, học sinh thật không đành lòng.”
Lâu Ảnh không nhịn được cười: “Đệm chăn của tôi còn để ở Lộ Hoa Các.”
“Người ở đây là được rồi, đồ vật rồi cũng sẽ đủ.” Trì Tiểu Trì khom eo xuống, mặt mày mỉm cười, “Chủ yếu là muốn nhờ tiên sinh giúp em nhìn chằm chằm người khác.”
Cậu chỉ chính là A Thư và A Lăng.
Lâu Ảnh đương nhiên là ngầm đồng ý, cũng tỏ ra ca ngợi những lời có chút bá đạo vừa nãy của cậu: “Em thật giống công tử ăn chơi trác táng.”
Trì Tiểu Trì nhún vai: “Em từng diễn qua vai tương tự rồi.”
Lâu Ảnh nhớ ra.
Đó là một công tử thời Dân quốc, thích hút thuốc phiện, yêu mỹ nhân, gia cảnh sa sút, sau này trở thành lão nhị sơn phỉ, toàn thân toát ra hơi thở muốn ăn đòn, miệng vô cùng ti tiện, suốt ngày lười biếng, trêu chọc lão đại luôn muốn trừng trị cậu.
Nhưng Lâu Ảnh vĩnh viễn chỉ muốn ôm lấy cậu.
Lâu Ảnh muốn nắm lấy bàn tay đặt bên xe lăn của Trì Tiểu Trì, ngay lúc này A Lăng lại từ một bên vội vã đi tới.
Khi nhìn thấy Lâu Ảnh thì hắn hơi run rẩy, trước tiên hành lễ với “Công tử sư”, sau đó mới nói: “Đại công tử, Thập tam Hoàng tử đến.”
Trì Tiểu Trì:…Ấy da, cái này thì chưa từng diễn.
Cậu nói: “Bảo là ta còn bệnh.”
A Lăng buồn rầu nói: “Tiểu nhân thử ý tứ của Thập tam Hoàng tử, ngài ấy bảo nếu ngài còn bệnh thì muốn vào thăm. Tiểu nhân cũng không biết khi nào ngài từ chỗ Công tử sư quay về, sợ Thập tam Hoàng tử tiến vào lại không thấy ngài, không thể làm gì khác nên đành nói thật.”
Cuối cùng hắn lại bổ sung thêm một câu: “Thập tam Hoàng tử bảo rằng không vội, ở tiền sảnh chờ ngài.”
….Đi thôi, còn có thể sao nữa.
Trì Tiểu Trì liền đi.
So với lần trước, Nghiêm Nguyên Hành ngoại trừ thay đổi vị trí, ngồi ở chỗ Lục Hoàng tử từng ngồi, thì động tác, tư thế, thần thái, tất cả đều chẳng khác nào Ctrl+C và Ctrl +V.
Trì Tiểu Trì nghi ngờ ngay cả việc uống trà của hắn cũng phải pha theo tỷ lệ nhất định.
Trì Tiểu Trì đi vào phòng khách, dựa theo thế giới trước mà hành lễ như khi tham kiến Xích Vân Tử.
Nghiêm Nguyên Hành ngồi ở trên ghế bày ra vẻ mặt sững sờ: “…”
Trì Tiểu Trì: Hay lắm, hỏng việc rồi.
Cậu phản ứng không chậm, híp mắt nở nụ cười xinh đẹp với Nghiêm Nguyên Hành, nhanh nhẹn tự cứu lấy mình.
Nghiêm Nguyên Hành cũng không tiếp tục nghi ngờ, đặt chén trà xuống: “Thân thể thế nào?”
Trì Tiểu Trì đứng dậy: “Y thuật của Lý thái y tất nhiên là đệ nhất.”
Nghiêm Nguyên Hành: “Phong hàn là bệnh triền miên khó chữa, chớ coi thường.”
Trì Tiểu Trì cười giỡn: “Làm phiền Thập tam Hoàng tử, đêm qua không biết đã xem bao nhiêu y thư rồi?”
Nghiêm Nguyên Hành nâng tách uống trà, không nói một chữ.
Chỉ là lật hơn mười quyển y thư mà thôi, nhớ kỹ những thứ liên quan đến phong hàn.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, hay lắm, thằng nhóc lạnh lùng này.
Nghiêm Nguyên Hành hoàn toàn không biết hiện tại mình ở trong lòng Trì Tiểu Trì có hình tượng thế nào, sau khi uống trà, hắn chỉ nhìn Trì Tiểu Trì, không nói lời nào, dường như đang chờ cậu mở miệng.
….Đoán ý sao, thiếu niên?
Nếu đổi lại là người khác, người trước mắt vừa là Hoàng tử vừa là bạn thân, nếu làm không tốt sẽ tiêu tùng, e rằng đã sớm hoảng loạn đền quỳ bò.
Trì Tiểu Trì thì không, cậu vô cùng vững vàng.
Cậu xem như có can đảm mang theo nhịp điệu.
Trì Tiểu Trì hơi thoáng nghiêm nghị, nói: “Thập tam Hoàng tử, xin lỗi, đã thất ước.”
Nghiêm Nguyên Hành cũng nhận ra cảm giác xa cách trong lời nói của cậu, có chút không quen: “…Không sao.”
Tính tình của Thời Đình Vân luôn hoạt bát, không sợ bị lạnh nhạt.
Nghiêm Nguyên Hành chưa từng thử chủ động tìm đề tài để bắt chuyện, cho nên hiện tại cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn đắn đo suy nghĩ rất lâu: “Thân thể thế nào?”
Trì Tiểu Trì thản nhiên uyển chuyển: “Y thuật của Lý thái y tất nhiên là đệ nhất.”
Bản chất của nhân loại chính là cái máy lặp lại.
Nghiêm Nguyên Hành: “…”
“Nếu có việc, ta sẽ không làm phiền.” Nghiêm Nguyên Hành nhận ra ý tứ trong đó, đứng dậy cáo từ, cũng che giấu hoàn hảo sự không nỡ ở trong lòng.
Nghiêm Nguyên Hành từ đầu năm đến nay vô cùng bận rộn, chính là vì muốn phụ Hoàng nhìn nhận hắn, may mắn cầu xin được nghỉ hai ngày.
Hôm Nguyên đán hắn đã hẹn Thời Đình Vân vào lễ hội hoa sẽ cùng chơi mã cầu.
Vì chuyện này mà hắn mong đợi cả hai tháng.
Thời Đình Vân làm thư đồng của hắn mười năm, ngày ngày vào cung làm bạn, ở Nam Cương chinh chiến hai năm, sau khi chiến thắng trở về thì đương nhiên không còn tiếp tục làm thư đồng của hắn.
Phụ Hoàng có ý định phân y đi lãnh chức Binh bộ, nhưng Thời Đình Vân tự xưng là mình bại hoại, uyển chuyển từ chối.
Nhưng Nghiêm Nguyên Hành biết rõ y tuân theo lệnh của Thời Tướng quân, ngoại trừ mang theo cái danh Vương tộc là Bắc phủ quân thì Thời gia không dính dáng vào bất kỳ chuyện gì ở triều đình.
Vì vậy, tiểu Tướng quân tuổi trẻ làm công tử bột, dự định thừa dịp còn trẻ sinh một nam một nữ, tương lai đi trông coi biên cương của Nghiêm gia.
Bọn họ cũng sẽ không tiếp tục là hài tử, thời gian ở bên nhau đã ít lại càng ít.
Nhưng trong lòng Nghiêm Nguyên Hành thì Thời Đình Vân vẫn là tiểu thư đồng dám bẻ bánh xốp của Lục Hoàng huynh đưa cho hắn ăn.
Nghiêm Nguyên Hành hít vào một hơi, đứng dậy, khi đi ngang bên cạnh Trì Tiểu Trì, hắn có chút không kiềm chế nổi mà đè lại bờ vai của cậu: “Tố Thường, ngươi…”
Hắn định nói gì đó, nhưng đầu ngón tay vừa đụng vào vai Trì Tiểu Trì thì sắc mặt của Trì Tiểu Trì chợt thay đổi, thân thể run rẩy kịch liệt, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.
Cậu bật thốt lên: “Tiểu nô thấp hèn, không dám làm bẩn thân thể vạn kim của Hoàng tử.”
Nghiêm Nguyên Hành: “…”
Trì Tiểu Trì quỳ xuống đất: “…” CMN, đau quá.
Sắc mặt của Nghiêm Nguyên Hành vô cùng khó coi.
Với cá tính kiêu căng ngạo mạn từ trong xương của Thời Đình Vân, cho dù là nói đùa thì việc tự xưng là Nô cũng thật sự quá phận.
Hắn lùi về sau hai bước, im lặng không nói gì, chờ Thời Đình Vân giải thích.
Trì Tiểu Trì hơi rủ mắt xuống, thần thái như thường, thoạt nhìn cũng không tính giải thích, cũng không có vẻ đang đùa giỡn.
Chuyện này khiến Nghiêm Nguyên Hành cảm thấy hồ đồ.
Chuyện này là sao?
Là Nghiêm Tướng quân biết hành vi không thận trọng của y nên răn dạy y?
Hay là y nghe được lời ra tiếng vào không đứng đắn nào đó, cố ý tự hạ mình, dự định phân rõ giới hạn với mình?
Trong lòng của Nghiêm Nguyên Hành loạn cả lên, cũng không muốn nghe Thời Đình Vân giải thích: “Thôi, ta đi đây.”
Trì Tiểu Trì biết nghe lời, thản nhiên đứng dậy, thuận thế quan sát sắc mặt của Nghiêm Nguyên Hành.
Tốt lắm, có lẽ tiểu Hoàng tử mang tâm sự nặng đã tự mình giải thích cho chính mình xong rồi.
Không có cốt truyện thế giới cũng mang ý nghĩa không thể tin bất luận kẻ nào.
Đã như vậy thì không cần làm việc theo lẽ thường, thử đánh vỡ một chút cân bằng, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Nhưng thu hoạch của cậu đến quá nhanh.
Khi Nghiêm Nguyên Hành đi đến cửa, xoay người lại, vừa lúc đối mặt với Trì Tiểu Trì đang đưa tiễn hắn.
“Ta không có suy nghĩ kia đối với ngươi.” Nghiêm Nguyên Hành nói, “Những lời đồn đãi ở phố phường đều là vô căn cứ, ngươi chớ để bụng.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Sau khi Nghiêm Nguyên Hành lạnh lùng giải thích xong, vừa quay đầu lại thì một chân bị vấp phải bậc cửa.
Nhưng dù sao Thập tam Hoàng tử cũng là Thập tam Hoàng tử, y phục của hoàng tộc khá nặng, sau khi vịn khung cửa ổn định thân người, hắn liền rời đi tiêu sái như gió, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng, Trì Tiểu Trì vừa mới quỳ một chút chỉ tiễn đến hai cánh cổng, sau đó cứ thế mà không đuổi theo nữa.
….
P/S: mai nghỉ ngơi một bữa nha mọi người, thứ 2 tiếp tục.