Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chử Tử Lăng xoay người lại trước mặt Thời Đình Vân, biểu diễn một thân y phục hoa lệ: “Công tử, ngươi xem y phục này có đẹp không?”
Hắn nói: “Nếu lúc còn nhỏ ta lấy ngọc bội chạy tới tìm thì e là sẽ bị đánh một trận rồi đuổi đi.”
Hắn nói: “Ta là một đứa con tư sinh không công không lộc, làm sao mặc được y phục như thế này, nhận được trọng dụng như vậy? Tử Lăng đoạt được tất cả những thứ này đều nhờ đại ân của công tử, Chử Tử Lăng vĩnh viễn không dám quên.”
Trên người Thời Đình Vân dày đặc xiềng xích, trong miệng cũng bị nhét vải đay, nghe vậy chỉ cười lạnh.
Y đã sớm vượt qua thời điểm tuyệt vọng.
Lần đầu khi tỉnh lại, Thời Đình Vân nhìn thấy cảnh tượng bốn phía, y cơ hồ phát rồ.
Y không muốn tin tất cả những gì mình nhìn thấy trước khi hôn mê, mãi đến khi Chử Tử Lăng tự mình đến trước người y, lấy ra nút chai phong ấn thư hỏa tốc có dính rượu độc đã bị một viên binh lính giấu đi.
Trên nút có in tên tự của Thời Đình Vân.
Tố Thường là kỳ vọng của phụ thân đối với y, nguyện y Tố Tâm như tuyết, Thường luôn sẵn sàng.
Chính là vì Tố Thường mà ông trân ái gửi thư đến, cho nên phụ thân mới không hề đề phòng mà mở thư ra, khi dùng cơm cũng phải đọc thư.
Thấy được vật này, Thời Đình Vân dần dần yên tĩnh trở lại.
Y nhìn Chử Tử Lăng, giọng nói khàn khàn: “…Vì sao? Thời gia của ta có lỗi gì với ngươi.”
“Thời gia đối xử với ta vô cùng tốt.” Chử Tử Lăng cười cong mắt, nói, “Mà ngươi tốt với ta cũng chỉ là người bề trên bố thí cho nô tài. Ta có thể làm Hoàng tử, rõ ràng có thể đè đầu được Nghiêm Nguyên Chiêu, ngươi dựa vào đâu mà muốn ta bưng trà rót nước, làm Phó tướng cả đời? Ta còn phải để mẫu thân của ta biết bà ấy không xứng hận ta, ta có thể làm cho bà ấy được nở mặt, trở thành Vương Hậu, còn tiều phu thì không thể, ông ấy không thể.”
Thời Đình Vân nghĩ tới cam kết ngày xưa, nghĩ tới đêm mưa tầm tã hôm ấy.
Chử Tử Lăng làm chủ tớ nhiều năm với y, dễ dàng thông qua nét mặt của y mà đoán được y đang suy nghĩ gì.
Hắn cười khom lưng, nhìn chăm chú vào mắt y: “Trong quân doanh khó tránh khỏi cô quạnh, có thể hầu hạ Tướng quân một đêm là phận sự và chức vụ của tiểu nhân. Ngài hối hận rồi sao? Cảm thấy đêm đó nên ở trên?”
Thời Đình Vân đột nhiên nở nụ cười trầm thấp một cách thê lương cho đến khi bị sặc kịch liệt vẫn không chịu dừng.
Thấy Thời Đình Vân bày ra dáng vẻ như vậy, Chử Tử Lăng ngẩn người, giọng điệu cũng có vài phần dò xét: “…Công tử, chẳng lẽ ngươi thật lòng yêu ta sao?”
Thời Đình Vân không cho hắn đáp án.
Chử Tử Lăng cho rằng y đã chịu đủ nhục nhã, bây giờ hắn không cần phải tăng thêm nhục nhã cho y.
Chử Tử Lăng không giết y mà chỉ khóa y trong lều của hắn, cũng chặn lại miệng của y, không cho y cắn lưỡi tự sát.
Hắn giữ lại Thời Đình Vân để y chứng kiến vinh quang của hắn.
Mà Thời Đình Vân bị giam cầm trong thời gian này càng hiểu rõ tính cách của Chử Tử Lăng.
Gần mười năm cam tâm làm nô tài kiếm kế sinh nhai khiến Chử Tử Lăng cực kỳ chán ghét chữ “Nô”, nhưng mấy vị huynh đệ của hắn lớn lên bên cạnh Nam Cương Vương lại không chấp nhận hắn, thường xuyên dùng chữ “Con chó mà người Trung Nguyên nuôi lớn”, “Nô tài dơ bẩn”, “Tiện chủng”, bên ngoài Chử Tử Lăng còn có thể làm ra vẻ ung dung nhưng khi quay về trong lều sẽ trút giận lên người Thời Đình Vân, hoặc là dùng roi hoặc là ngắt thịt.
Sau khi trở thành Hoàng tử, Chử Tử Lăng không còn che giấu bản tính của mình nữa, đặc biệt là ở trước mặt Thời Đình Vân.
Hắn vừa cười vừa bóp mặt Thời Đình Vân, bắt y tự xưng là nô, vừa cưỡi y, tùy ý nhục nhã.
Thời Đình Vân bị hắn chơi đùa vô số lần chết đi sống lại nhưng nhất quyết không chịu xưng nô, điều này thường khiến Chử Tử Lăng càng giận tím mặt, lại ra tay tàn độc thêm vài lần, mãi đến khi Thời Đình Vân kiệt sức hôn mê.
Về sau Thời Đình Vân ngay cả chết cũng không còn nghĩ đến.
Đến hiện tại, chết chính là chịu thua.
Sau đó không lâu, Chử Tử Lăng bắt đầu mưu tính phản công.
Chử Tử Lăng dùng thân phận Phó tướng, đi theo Thời Đình Vân ra chiến trường nên biết được những cơ mật quan trọng của Bắc Phủ Quân, biết được địa hình ở Trung Nguyên, khi Thời Đình Vân diễn tập cách phòng thủ trên sa bàn, Chử Tử Lăng liền nhìn chăm chú vào hướng hoàn toàn ngược lại, diễn tập cách tấn công.
Hắn tỉ mỉ chuẩn bị lâu như vậy chính là vì dẫn quân Nam Cương phản công Trung Nguyên.
Biên quan không có nhiều Tướng soái tài ba, người thay Nguyên soái tiền nhiệm chưa kịp dựng nên uy tín trong quân, Chử Tử Lăng tận dụng mọi thời cơ, lợi dụng binh pháp mà Thời Đình Vân từng trao tặng hắn để đánh hạ Trấn Nam Quan, thế như chẻ tre, một đường tiến vào Trung Nguyên.
Mỗi khi Chử Tử Lăng chiếm được một thành đều sẽ mang Thời Đình Vân tới, tựa như dằn vặt y.
Hắn đã thành công.
Thời Đình Vân ngày ngày nghiến răng, chịu đủ dằn vặt, còn Chử Tử Lăng sau khi chinh chiến sẽ về lều nhục nhã y.
Hắn nằm trên người Thời Đình Vân nói: “Công tử, ngươi trở lại cố quốc rồi. Cảm giác bị cưỡi trên mảnh đất khô cằn ở cố quốc như thế nào?”
Thời Đình Vân không nói lời nào, chỉ cắn răng cho đến khi hôn mê.
Trong mông lung y cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, bên tai vang lên âm thanh, là sự dịu dàng đã lâu không gặp.
“…Công tử, công tử, vì sao ngươi không thể phục tùng một tiếng. Chỉ cần chịu phục nói một tiếng thì ta sẽ đối tốt với ngươi.”
Mấy tháng sau, Cừ Thành bị phá.
Giữa ban ngày, đang mê man trong lều, Thời Đình Vân bỗng nhiên bị hai người Nam Cương thô bạo lôi ra khỏi lều.
Bên ngoài lều là Chử Tử Lăng đang mỉm cười.
Hắn nói: “Thật sự là không nghĩ tới người trông coi Cừ Thành là người quen cũ của công tử và ta. Công tử đến gặp một lần đi.”
Nghiêm Nguyên Chiêu bị xiềng xích gông cùm toàn thân, đẩy đến trước mặt Thời Đình Vân, hai người nhìn nhau thật lâu, trong khoảnh khắc đó không biết nói gì.
Thời gian đã qua mấy năm, cũng không ai dám tưởng tượng khi gặp lại cố nhân thì bộ dáng của hai người lại như thế này.
Đây là lần đầu tiên Thời Đình Vân nhìn thấy Nghiêm Nguyên Chiêu mặc chiến giáp, thật sự có chút buồn cười, thoạt nhìn không đẹp mắt như những bộ y phục lụa là mà hắn thường mặc.
Chử Tử Lăng ho nhẹ một tiếng, đánh gãy hai người nhìn nhau.
Hắn đến bên cạnh Thời Đình Vân, ngồi xổm xuống, chỉ vào Nghiêm Nguyên Chiêu, nói: “Muốn hắn sống không?”
Thời Đình Vân biến sắc.
Chử Tử Lăng lộ ra khuôn mặt tươi cười ác liệt: “Ngươi nói với hắn một câu, Tiểu nô thấp hèn, tham kiến Hoàng tử, hoặc là Tiểu nô thấp hèn, không dám làm bẩn thân thể vạn kim của Hoàng tử, như vậy ta sẽ suy nghĩ lại một chút.”
Toàn thân Nghiêm Nguyên Chiêu run rẩy.
Thính giác của hắn vô cùng tốt, vốn là để đánh giá các nốt âm sắc, dùng để sử dụng cho mục đích tiêu dao khoái hoạt, nhưng giờ khắc này lại thu hết tất cả trêu tức, khinh miệt và sỉ nhục của Chử Tử Lăng đối với bằng hữu thân thiết ngày xưa của hắn.
“Ngươi nói đi.” Chử Tử Lăng thầm cười nói với Thời Đình Vân, “Ngươi nói thì ta sẽ tha cho hắn một mạng.”
Lần đầu tiên Thời Đình Vân do dự.
Nửa năm qua y chịu hết nhục nhã, cho dù trong lòng đau khổ thế nào nhưng vẫn chưa từng tỏ ra yếu thế.
Thế nhưng, nếu là Nghiêm Nguyên Chiêu…
Y đang do dự thì Nghiêm Nguyên Chiêu bên kia đột nhiên nổi điên, không để ý gông cùm xiềng xích, cuồng loạn giằng co.
Hắn khàn cả giọng mà rít gào: “Họ Thời, ngươi dám quỳ trước mặt ta!”
“Thời Đình Vân, ngươi cho là Lục gia ta vì sao giao du với ngươi!? Chỉ là vì ngươi mang họ Thời! Ngươi mang họ Thời!”
“…Ngươi cho rằng Nghiêm Nguyên Chiêu vẫn là bằng hữu của ngươi sao? Không phải! Từ khi bắt đầu đã không phải!”
Thời Đình Vân ngây ngốc nhìn Nghiêm Nguyên Chiêu.
Những lời Nghiêm Nguyên Chiêu nói thì Thời Đình Vân từ khi còn bé đã biết tất cả.
Thời Đình Vân có thể hiểu sự lợi dụng của hắn, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới Nghiêm Nguyên Chiêu sẽ cảm thấy hổ thẹn cho đến hiện tại chỉ vì mang theo mục đích giao du ban đầu như thế, thậm chí hắn còn cho rằng chỉ cần nói ra sự thật thì Thời Đình Vân sẽ không vì hắn mà tự làm nhục chính mình.
Trong lời của Nghiêm Nguyên Chiêu đã thể hiện rõ ràng quyết tâm chịu chết: “Ngươi dám quỳ trước mặt ta thì ta sẽ lập tức cắn lưỡi!”
Chử Tử Lăng mất hết cả hứng, khoát tay ra hiệu cho bảy tám binh sĩ Nam Cương ở phía sau cùng nhau tiến lên, bao vây Nghiêm Nguyên Chiêu, hết đấm lại đá, tiếng xương cốt vỡ vụn không ngừng vang lên khiến người ta sởn gai ốc.
Thời Đình Vân dại ra trong chốc lát, sau khi phục hồi tinh thần liền thất thanh quát to: “Dừng tay!! Các ngươi—-”
Chử Tử Lăng thưởng thức ngọc bội bên hông, đứng một bên, như là đang đợi điều gì đó.
Thời Đình Vân lập tức quỳ xuống, dập đầu xuống đất với hắn, máu tươi trực tiếp tràn ra trên trán: “Chử Tử Lăng, cầu ngươi tha cho hắn…Cho hắn được thống khoái, ta cầu ngươi, van cầu ngươi!”
Chử Tử Lăng ngồi xổm xuống, hiếu kỳ nói: “Công tử, vừa nãy ta bảo ngươi cầu xin tại sao ngươi không chịu.”
Thời Đình Vân mơ hồ nghe được tiếng dao xuyên vào thân thể, đôi mắt của y như muốn nứt ra: “Nguyên Chiêu…ngươi tha cho hắn, ta sẽ nghe theo tất cả những gì ngươi muốn…”
Chử Tử Lăng thưởng thức bộ dáng cúi đầu xin tha của y, trong lòng sảng khoái, sâu kín hỏi ngược lại y: “Hắn trước nay chán ghét ta như vậy, xem thường ta như vậy. Bây giờ hắn rơi vào tay của ta, vì sao ta phải tha cho hắn?”
Thời Đình Vân muốn lao đến bên cạnh Nghiêm Nguyên Chiêu nhưng dây xích khiến cho y căn bản không thể động đậy.
Y trơ mắt nghe thấy Nghiêm Nguyên Chiêu bên kia không rên một tiếng.
Sau đó y thấy đám người Nam Cương tản ra, nhìn Nghiêm Nguyên Chiêu quỳ gối trên tấm bảng sắt bắt lửa, chết không nhắm mắt.
Y nghe có người nói, vị Hoàng tử này trước khi chết mắt mở quá to, nhìn thật đáng sợ.
Lại có người nói nghe đâu người chết oan như thế này sát khí rất nặng, sẽ dùng đôi mắt nhớ kỹ kẻ đã sát hại hắn, chết rồi sẽ đến gặp Diêm Vương cáo trạng, phải móc mắt hắn ra thì mới có thể giải sát nghiệp.
Ngay đêm đó Chử Tử Lăng nhốt Thời Đình Vân cùng thi thể của Nghiêm Nguyên Chiêu trong cùng lều vải.
Một đêm trôi qua, Thời Đình Vân gần như hóa điên.
Nửa năm sau Vọng Thành bị phá, Hoàng đế Thất Bắc bỏ trốn, lưu lại Thập tam Hoàng tử Nghiêm Nguyên Hành ở hậu điện, bị bắt giữ sau khi thành bị phá.
Sau khi Chử Tử Lăng nhốt hai người vào thiên lao, đặc biệt dẫn Nghiêm Nguyên Hành tới gặp Thời Đình Vân.
Nhìn thấy cố nhân, Nghiêm Nguyên hành quả thật không thể tin Thời Đình Vân còn sống, từ sau khi bị bắt, gương mặt nghiêm nghị của Nghiêm Nguyên Hành rốt cục cũng xem như có chút gợn sóng.
Hắn tiến lên phía trước, dường như sợ thức tỉnh một giấc mộng đẹp, nhẹ nhàng vỗ vai Thời Đình Vân.
Nhưng Thời Đình Vân chẳng khác nào bị rắn độc cắn trúng, ngã nhào xuống đất, không ngừng dập đầu: “Tiểu nô thấp hèn, không dám làm bẩn thân thể vạn kim của Hoàng tử…Tiểu nô thấp hèn, không dám làm bẩn thân thể vạn kim của Hoàng tử.”
…Nguyên Hành, ta không sao.
Ngươi phải sống sót.
Đừng như Nguyên Chiêu, đừng như Nguyên Chiêu.
Nghiêm Nguyên Hành dại ra tại chỗ, đụng phải tầm mắt đang run rẩy ngẩng lên nhìn của Thời Đình Vân, trong lòng quặn đau, mi mắt rũ xuống, che lại ánh sáng sắc lạnh dưới đáy mắt.
Chử Tử Lăng thỏa mãn rời đi, tạm thời để Nghiêm Nguyên Hành và Thời Đình Vân ở thiên lao, tâm tình không tệ mà bước vào hoàng cung xưa kia hắn chỉ có thể cúi đầu mà đi, lựa chọn một cung điện vừa ý cho Đại công tử nhà hắn.
Ai cũng không nghĩ đến ngay đêm hôm đó Nghiêm Nguyên Hành sẽ vượt ngục.
Cho dù hắn có đi ra ngoài, với sự canh giữ nghiêm ngặt của thiên lao, chỉ cần bước ra một bước thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tim.
Nói cho cùng Chử Tử Lăng cũng không quá để ý sống chết của Nghiêm Nguyên Hành, không chỉ không trói buộc hắn mà còn cung cấp đệm chăn và bộ dụng cụ uống trà cho hắn, tỏ rõ kỳ vọng hắn nên dùng đệm chăn treo cổ hoặc là dùng tách trà cắt cổ tay.
Như Chử Tử Lăng suy nghĩ, Nghiêm Nguyên Hành bóp nát một tách trà, chọn mảnh vỡ sắc bén nhất, dùng thủ đoạn mở khóa khi còn bé Thời Đình Vân từng nghiên cứu, lặng lẽ mở ra cánh cửa nhốt mình trong thiên lao, trước khi thủ vệ kịp phát hiện dị thường thì hắn lại mở ra cánh cửa nhốt Thời Đình Vân, cũng ung dung thong thả dùng dây xích khóa mình và Thời Đình Vân cùng một chỗ.
Thời Đình Vân bị sốt cao, mơ hồ nhìn thấy người thanh niên ưu tú bước đến trước mặt y, tóc mai hơi loạn, khóe miệng nhuốm máu.
Y ngọ nguậy môi, lầm bầm lặp lại câu nói từng xuất hiện trong ác mộng vô số lần.
Một bàn tay ấm áp đặt lên gáy của y, giống như an ủi mà bóp nhẹ, đừng sợ, đừng sợ.
Bất chợt một mảnh sứ sắc bén đặt ngay cổ y, thẳng thắn dứt khoát cắt đứt yếu hầu.
Người thanh niên từng nói Chỉ mình ta siêu quần xuất chúng trong ngày xuân ở Vọng Thành, hiện tại người đầy máu nằm trong lòng ngực của hắn, lặng lẽ bất động.
Nghiêm Nguyên Hành đỡ lấy bờ vai của y, nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ bên ngoài, hắn dùng mảnh sứ đặt trên cổ mình, thấp giọng thì thầm bên tai người kia: “Thời Đình Vân, Nghiêm Nguyên Hành tương tư ngươi đã lâu. Nhưng ngươi không biết được.”
Dứt lời, giữa tiếng bước chân dồn dập chạy về phía này, Nghiêm Nguyên Hành một tay ôm lấy thi thể của Thời Đình Vân vào lòng, chậm rãi cắt đứt cổ họng của chính mình.
…Cảnh “Xuân” nơi Vọng Thành, không còn nữa….