Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghiêm Nguyên Hành chống đỡ hai chân như nhũn ra, mặc chút y phục đơn giản, đẩy ra rèm che, không có gì bất ngờ xảy ra mà nhìn thấy Nhân Thanh đang canh giữ ở cách đó không xa.
Nghiêm Nguyên Hành là Hoàng tử, thị vệ làm sao dám tự ý rời khỏi vị trí?
Nghiêm Nguyên Hành cố nén ngượng ngùng, cố hết sức để giọng nói trở nên thong thả: “Mang chút nước nóng đến.”
Nhân Thanh cũng không dám nhấc đầu lên: “Dạ, Thập tam gia.”
Nước nóng là Nghiêm Nguyên Hành tự mình bưng vào, tất nhiên hắn không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của Thời Đình Vân.
Hắn cầm khăn mặt lau ngón tay và cánh tay cho Thời Đình Vân, sau đó xốc chăn lên, nhìn thấy bắp đùi của y mà trở nên run rẩy không khống chế được, lại không nhịn được mà đỏ mặt, lặng lẽ chùi sạch vết bẩn bên trên.
Trong lòng hắn vui sướng nhưng cũng có chút tích tụ không nói ra được.
Hắn giặt sạch khăn mặt rồi lại lau khô thân thể của Thời Đình Vân, sau đó quỳ bên giường, nghiêm túc nói: “Tố Thường, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Thời Đình Vân miễn cưỡng chống thân thể ngồi dậy: “Ừm, ta cũng có vài lời muốn nói với ngươi.”
Hai người trầm mặc.
Nghiêm Nguyên Hành: “Ngươi nói trước đi?”
Thời Đình Vân cười: “Thần làm sao dám cướp lời của Thập tam Hoàng tử.”
Nghiêm Nguyên Hành trầm xuống: “Hôm qua ta suy nghĩ rất nhiều. Vừa mới nãy cũng nghĩ, ta nghĩ ta cuối cùng muốn một câu trả lời với ngươi. Sau khi quay về Vọng Thành, ta sẽ cầu xin phụ Hoàng vị trí Thân Vương trấn biên, đến biên cảnh cùng ngươi trông coi…”
Hai thanh niên hai mươi tuổi, một ngồi một quỳ, rất nghiêm túc thương lượng tình cảm của bọn họ và con đường phía trước.
Thời Đình Vân kiên nhẫn lắng nghe Nghiêm Nguyên Hành nói ra suy nghĩ trong lòng: “Tố Thường cũng mới vừa nghĩ.”
Nghiêm Nguyên Hành: “Ngươi nói đi, ta lắng nghe.”
Thời Đình Vân nói: “Ngôi vị Hoàng đế tôn nghiêm cũng không phải mũ miện đội đầu tầm thường cho phép ngươi và người khác đẩy tới đẩy lui. Nguyên Chiêu tự biết tài học không bằng ngươi, thoái lui nhiều năm, cũng hoang phế bản thân nhiều năm, ngươi nói cầu một vị trí Thân Vương, nói đi là đi, như vậy có xứng đáng nhiều năm trả giá của hắn hay không?”
Lời này vừa đúng là khúc mắc trong lòng Nghiêm Nguyên Hành.
“Mà Hoàng thượng nhiều năm sủng ái, Ngôn phi hằng năm mong ngóng, làm sao có thể nói vứt bỏ thì có thể vứt bỏ?”
Ngôn phi chính là mẫu thân của Nghiêm Nguyên Hành trước khi bị tước vị.
Thời Đình Vân chậm rãi nói: “Ta tán thành Nguyên Chiêu tận hưởng lạc thú, nhưng tính cách của ta và ngươi dù sao không giống Nguyên Chiêu. Ngươi có giang sơn Nghiêm gia, ta có Bắc Phủ Quân, đều có lo lắng, mà lo lắng thì dù sao cũng khó có thể vứt bỏ.”
“Giang sơn Nghiêm gia giao cho người khác, có lẽ sẽ có một sự huy hoàng khác, nhưng ta muốn nhìn một chút, nếu nó ở trong tay ngươi thì sẽ là bộ dạng gì.”
Nghiêm Nguyên Hành nhìn Thời Đình Vân, cảm thấy giác ngộ, y dường như sống thêm mười mấy năm so với hắn, lời nói tỉnh táo, lý trí, già dặn, lại dịu dàng.
“Nhưng mà ngươi…” Nghiêm Nguyên Hành nghe thấy giọng của mình, khó nén đau lòng, “Ngươi thì phải sao đây? Chúng ta…nên làm thế nào đây?”
“Tâm ý của ngươi và ta đã tương thông. Cả đời này của Thời Đình Vân sẽ không còn hối tiếc.” Thời Đình Vân nói cười vui vẻ, “Trước đây ta…phạm phải một lỗi lầm lớn, nên chuộc tội cho những oan hồn chết uổng. Nếu ta chiếm lấy người của vương triều Nghiêm gia thì không khỏi quá tham lam.”
Nghiêm Nguyên Hành suy đoán, y nói “Lỗi lầm lớn” là tin lầm Chử Tử Lăng.
Hắn trấn an nói: “Lỗi không phải ở ngươi…”
“Lỗi tất nhiên là tại ta. Ta sẽ không chối bỏ.” Thời Đình Vân nói, “Thời Đình Vân sau lần đó đã thề sẽ trông coi giang sơn Nghiêm gia, che chở bình an cho bách tính suốt đời.”
Nghiêm Nguyên Hành không nói thêm lời nào, chỉ nhìn Thời Đình Vân, không biết là thất vọng hay là khổ sở.
Thời Đình Vân cũng hiểu, sau khi vui vẻ xong mà lại nói những lời này thật sự quá mất hứng.
Nhưng có vài lời nhất định phải nói cho rõ ràng ngay lúc này.
Trong lòng y có một vết sẹo, là vết sẹo do cắt vỡ trái tim rồi vá lại, có lẽ cả đời sẽ âm ỉ đau, khiến y không có cách nào an hưởng hạnh phúc.
Thời Đình Vân vốn dự định cả đời không nói ra, cứ như vậy cùng Nghiêm Nguyên Hành cũng tốt.
Mà một câu của Nghiêm Nguyên Chiêu ở bên bờ sông cuối cùng xem như cho y có quyết tâm đối mặt trực tiếp.
Thời Đình Vân trịnh trọng nói: “Thời Đình Vân hiểu rõ tâm ý của mình, một đời chấp nhận quốc gia, tuyệt đối sẽ không thành thân. Tương lai nếu ngươi có thể làm Hoàng đế, tam cung lục viện, chính cung Hoàng hậu, tất nhiên điều này là không thể thiếu. Ta không có mong đợi dư thừa, chúng ta cứ như vậy…”
Nghiêm Nguyên Hành cắt lời y: “Sẽ không.”
Nghiêm Nguyên Hành từ trước đến nay luôn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, hiếm khi cắt ngang lời người khác, xem ra thật sự nóng nảy.
Thời Đình Vân có chút bất đắc dĩ mà cười, suy nghĩ, lời của con nít.
Y nói: “Được rồi, đừng bực mình với ta. Ngươi bảo không thành thân thì sẽ không thành thân sao, chỉ riêng chuyện hậu duệ là ngươi đã không có cách nào bàn giao.”
Nghiêm Nguyên Hành thẳng thắn nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trong lòng ngươi ngoại trừ giang sơn Nghiêm gia, bình an của bách tính thì còn có ta hay không?”
Câu hỏi này khiến Thời Đình Vân có chút đau lòng.
Y quay đầu đi, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Nghiêm Nguyên Hành không nói hai lời, vươn mình xuống giường, quỳ một chân trên đất, ngước mắt nhìn Thời Đình Vân đang dựa trên giường.
Thời Đình Vân có chút giật mình, nhưng không đứng dậy nổi, chỉ có thể nghiêng người nhìn về phía hắn.
Nghiêm Nguyên Hành không biết nên nói thế nào mới có thể khiến Thời Đình Vân tin tưởng lời của mình, vì thế hắn tóm chặt lấy y phục trước ngực, gằn từng chữ một: “…Nếu trong lòng ngươi không có ta, vậy ngươi chính là người đầu tiên trong lòng Nghiêm Nguyên Hành.”
“Nếu trong lòng ngươi có ta, vậy ngươi chính là người trong lòng cả đời Nghiêm Nguyên Hành này.”
Viền mắt của Thời Đình Vân hơi nóng: “…Cái gì mà trong lòng cả đời?”
Nghiêm Nguyên Hành nói: “Trong lòng cả đời chính là ngươi chỉ có ta, ta chỉ có ngươi.”
Hắn muốn nắm lấy tay Thời Đình Vân, vì thẹn thùng chỉ dám nắm chặt một góc chăn buông xuống bên giường: “…Ngày sau trong sách sử, nếu ta và ngươi có may mắn cùng ở bên trên. Đó chính là giấy hôn thú của ta và ngươi.”
Thời Đình Vân cúi người, nắm chặt chăn, khẽ cười thành tiếng, nước mắt lại rơi xuống.
…
Mười năm sau.
Kiến Bình năm thứ hai mươi chín, Hoàng thượng tự thấy tuổi tác đã cao, sức lực không đủ, thoái vị cho Thái tử Thập tam, lui về vị trí Thái thượng hoàng.
Mùa đông Kiến Bình năm thứ hai mươi chín, Nghiêm Nguyên Hành đăng cơ, thay đổi quốc hiệu là Vĩnh Yên.
Dân gian đồn đãi Thập tam Hoàng tử Nghiêm Nguyên Hành khi còn trẻ đến Trấn Nam Quan trấn biên hai năm, lập được kỳ công, mà ở nơi đó nhận được một đoạn nhân duyên, thú một nữ nhân làm chính thê, khi sắp về Vọng Thành thì nữ nhân kia lại đột ngột qua đời vì bệnh. Nghiêm Nguyên Hành yêu nữ nhân kia sâu đậm, không chịu tái giá, hắn càng không liếc mắt nhìn những nữ nhân bên cạnh, chỉ ở năm Kiến Bình hai mươi bốn, nhận con thứ ba của Lục Hoàng tử Nghiêm Nguyên Chiêu làm con nuôi, dạy dỗ bên cạnh, xưng là thân sinh chi tử.
Từ sau khi hắn lên ngôi, chỉ đưa cung nữ lúc trước phụ Hoàng ban thưởng cho hắn lên một vị trí không thấp, sau đó cũng không nạp thêm phi tần nào nữa, vị trí Hoàng hậu để trống, hắn cũng không nhắc đến chuyện này nữa, cho dù quan viên trong triều khuyên can thế nào, hắn chỉ lạnh nhạt nói đây là chuyện trong nhà của trẫm.
Hai vị Ngự sử còn muốn khuyên can, nhưng Nghiêm Nguyên Chiêu đứng bên cạnh lại nghe không nổi nữa, lắc lư cây quạt một chút, cười nói: “Lưu Ngự sử, Trương Ngự sử gấp như vậy là muốn tự mình vào cung hầu hạ Hoàng thượng sao? Nếu nhị vị đại nhân có ý này thì bổn Vương cũng có thể dẫn hai vị tiến cung…”
Lưu Ngự sử và Trương Ngự sử lập tức xưng dạ không dám, lau mồ hôi đi ra chính điện.
Nghiêm Nguyên Chiêu đem việc này xem như chuyện cười, viết thư gửi cho Thời Đình Vân trấn thủ ở biên cảnh.
Lúc này Thời Đình Vân đã là tướng lĩnh vang danh thiên hạ.
Tuy rằng đã ký hiệp định đình chiến nhưng người Nam Cương vẫn rục rà rục rịch.
Hai năm trước, chiến hỏa ở biên cảnh lại trỗi dậy, y và Thiết Mộc Nhĩ thân chinh chiến đấu, suýt nữa dùng một mũi tên lấy mạng Thiết Mộc Nhĩ. Từ đó về sau, kiêu ngạo của Nam Cương giảm đi nhiều, lại bại thêm hai trận khốc liệt, bọn họ mới như chim cút chịu lui về ngủ đông.
Thời Đình Vân hủy đi thư của Nghiêm Nguyên Chiêu, nhìn những lời hỗn loạn của hắn, y cười từ đầu đến đuôi.
Lý Nghiệp Thư giúp y mài mực, thấy y thoải mái như thế, liền cười nói: “Công tử, thấy ngài vui vẻ như vậy, đoán chừng là Lục Vương gia gửi thư.”
Hắn đã bị sương gió biên thùy mài ra một thân hào hùng, đã sớm không còn là thiếu niên ngây ngô gào khóc muốn đi cùng y đến biên cương.
Lý Nghiệp Thư cũng đã sớm kết nhân duyên cùng một nữ nhân Nam Cương, bây giờ hài tử đã chạy đầy doanh trại, mà mỗi khi ở bên cạnh Thời Đình Vân thì cái tật lải nhải vẫn không ngừng.
Thời Đình Vân cười: “Lý tướng quân, ta đã ba mươi, còn gọi công tử nữa à?”
Lý Nghiệp Thư thản nhiên nói: “Công tử là công tử của A Thư, cả đời là công tử của A Thư.”
Thời Đình Vân đưa tay vỗ đầu của hắn, Lý Nghiệp Thư vui vẻ một chút, tiếp tục mài mực, trên mặt tràn ngập ánh sáng bình yên.
Thời Đình Vân lại mở ra một phong thư khác.
Trên thư chỉ viết tên của Thời Đình Vân, mà nhìn chữ viết thì y liền nhận ra người gửi thư là ai.
Y mở ra ba trang thư.
Người kia quả thật vô vị, lời ít mà ý nhiều, kể về chuyện trong cuộc sống, nhiều vô số, cũng chỉ viết hai trang giấy.
Thời Đình Vân bất mãn mà lầm bầm một câu, mở ra trang cuối cùng.
Đúng lúc này gió bên ngoài nổi lên khiến lá cờ có thêu ba chữ Bắc Phủ Quân đỏ sậm bay phần phật, lá cờ uốn lượn tựa như phi long.
Lý Nghiệp Thư dùng chặn giấy chặn lại bên cạnh lá thư, sợ bị gió thổi bay.
Thời Đình Vân ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài, bất chợt nở nụ cười tươi sáng.
Trên tay y cầm lá thư người kia gửi.
Trang cuối cùng là hàng chữ kiềm chế nhưng lại rất mạnh mẽ của hắn: “…Nếu có cơn gió mạnh quấn cờ, đó chính là ta đang nhớ ngươi.”