Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyên chủ là Bạch An Ức, so với những nguyên chủ mà Trì Tiểu Trì từng trải qua cũng không có tính cách gì đặc biệt khác thường.
Cậu ấy là một người trầm tĩnh ôn hòa, ít giao tiếp, quanh năm mặc chiếc áo trắng sạch sẽ, đeo cặp kính vuông gọng vàng, là một thanh niên điển trai theo khái niệm thông thường của mọi người, 20 tuổi đã là thạc sĩ khảo cổ học, sùng bái những sinh vật to lớn, cuộc đời yêu nhất là Kỷ Jura, yêu thứ hai là khủng long Yangchuanosaurus, yêu thứ ba là những loại thực vật thuộc họ cây dương xỉ.
Từ khi có bạn trai thì địa vị của cây dương xỉ liền bị thay thế.
Bạn trai của cậu tên Tiêu Thanh Quang, cũng là một nhà khoa học, chuyên nghiên cứu thuốc ức chế huyết thanh loại A, là học trưởng của bộ môn chế biến dược phẩm ở trường học kế bên.
Hai người gặp nhau lần đầu trong một buổi giao lưu học thuật, Bạch An Ức và Tiêu Thanh Quang đem theo bài luận văn phát biểu để đại diện cho trường.
Bài phát biểu của Tiêu Thanh Quang là “Thí nghiệm nghiên cứu thuốc nano dùng để trị liệu việc bài tiết huyết thanh loại A”, bài phát biểu của Bạch An Ức có đề mục là “Bàn luận về sự khôi phục Yangchuanosaurus”.
Sau khi Bạch An Ức khái quát nội dung, liền tiến vào phân đoạn đặt câu hỏi ngay tại hội trường theo thông lệ.
Tiêu Thanh Quang giơ tay lên.
Bạch An Ức có chút ngạc nhiên, không biết người này có thể hỏi mình cái gì, liền gọi tên: “Học trưởng Tiêu.”
Tiêu Thanh Quang đứng lên, sắc bén nói: “Tôi muốn hỏi, ý nghĩa thật sự của bản luận văn này của cậu là gì? Vấn đề hiện tại còn chưa giải quyết, ai lại quan tâm đến kỷ Jura?”
Đối mặt với vấn đề sắc bén như vậy, Bạch An Ức chỉ sửng sốt một giây, sau đó chợt nở nụ cười dịu dàng: “Những chuyện làm đến nơi đến chốn như vậy đã có phái hành động như học trưởng Tiêu đi làm. Cũng chính vì có những người như học trưởng Tiêu nên chúng tôi mới có thể yên lòng ngắm nhìn bầu trời sao vạn vạn năm trước.”
Sau đó Tiêu Thanh Quang xin lỗi Bạch An Ức.
Cậu gãi sau gáy: “Là tôi không tốt, quá kích động rồi. Không phải có ý gây khó xử cho cậu trước mặt mọi người.”
Bạch An Ức biết Tiêu Thanh Quang là phái kiên định phản người dị năng, hơn nữa trong hội giao lưu chỉ có luận văn của mình có chủ đề không liên quan đến hiện thực xã hội, cho nên cậu ta có bất mãn, thái độ sắc bén với mình một chút cũng không phải chuyện bất ngờ.
Bạch An Ức lễ phép hạ thấp người: “Không có gì, chỉ là thảo luận về học thuật mà thôi. Ngành của chúng tôi thường bị người ta nghi ngờ về ý nghĩa thực sự, vì vậy tôi sẽ không để ý đâu.”
Bạch An Ức tốt tính như vậy cũng làm cho Tiêu Thanh Quang càng thêm lúng túng: “Tôi mời cậu đi ăn kem vậy.”
Bạch An Ức nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêm túc nói: “Cô bảo tôi làm xong báo cáo thì đến phòng làm việc của cô. Bốn giờ rưỡi chiều chúng ta gặp ở cửa Đông có được không?”
Sau đó Bạch An Ức và Tiêu Thanh Quang cũng như những câu chuyện thanh xuân vườn trường cũ rích, bắt đầu yêu đương.
Từ thời cấp ba Tiêu Thanh Quang đã công khai giới tính với người trong nhà, Bạch An Ức cũng lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, vì vậy chuyện tình cảm của hai người không gặp phải bất kỳ ngăn cản nào từ bên ngoài.
Trong vấn đề tam quan, hai người ngoại trừ có thái độ không quá tương đồng đối với người dị năng thì cũng không có gì đặc biệt kỳ lạ.
Bạch An Ức làm người tương đối bảo thủ và khoan dung, ngay cả nắm tay cũng thẹn thùng, hơn nữa toàn tâm vào việc nghiên cứu, Tiêu Thanh Quang quen cậu hai năm, chuyện lãng mạn nhất cũng chỉ là nắm tay đi dạo trên sân trường vào một buổi tối nào đó.
Khi còn ở đại học, Bạch An Ức lấy bằng kép về thiên văn học và khảo cổ học, cậu sẽ giảng giải cho Tiêu Thanh Quang về câu chuyện những ngôi sao từ hàng vạn năm trước hiện tại có lẽ đã biến mất.
Thế giới và vòng xã giao của Bạch An Ức rất đơn giản, bởi vậy sau khi thức tỉnh năng lực kỳ lạ, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là phải nói cho Tiêu Thanh Quang.
Tiêu Thanh Quang vừa nghe thấy còn tưởng cậu đang nói đùa.
Nhưng thấy vẻ mặt của Bạch An Ức không giống giả bộ, Tiêu Thanh Quang liền hoảng sợ, tận lực giữ bình tĩnh, sau đó khuyên bảo: “Cậu mau đi trình báo đăng ký!”
Sắc mặt của Bạch An Ức tái nhợt: “Mình không muốn…mình chỉ nói cho cậu, cậu có thể giúp mình giữ bí mật này hay không?”
Cậu có căn bệnh chung của người đọc nhiều sách chính là “Tôn sùng tự do”, huống chi cậu yêu thích ngắm sao, yêu thích khám phá kỷ Jura, chỉ cần nghĩ cũng biết cậu vô cùng yêu tự do.
Cậu luôn mang thái độ khoan dung với người dị năng, cũng cảm khái chuyện một con sâu làm rầu nồi canh.
Tiêu Thanh Quang cuống lên, cậu ta đặt tay vào trong túi áo khoác, nhìn thẳng Bạch An Ức: “Đây không phải là chuyện cậu có muốn hay không! Lẽ nào cậu muốn dùng năng lực của mình để làm chuyện gì sao?”
Khi Bạch An Ức cố chấp thì có chín con trâu cũng kéo không nổi.
Cậu nổi giận: “Đúng vậy, mình muốn lấy bản thân ra nghiên cứu! Để xem thử năng lực của mình có thể trợ giúp việc nghiên cứu hay không! Như vậy có được chưa?”
Đây là lần đầu tiên Bạch An Ức và Tiêu Thanh Quang nổ ra tranh cãi.
Kết quả cuối cùng là hai bên tan rã trong không vui.
Bạch An Ức quay về phòng thí nghiệm, toàn tâm chìm đắm vào thí nghiệm, nỗ lực để quên đi chuyện này.
Trước mắt mờ mịt một màn sương, trong tầm mắt đều là hạt bụi hình tròn tung bay, đủ loại màu sắc sặc sỡ, hình dạng khác nhau, như đang theo dõi qua lăng kính hiển vi.
Hơn nữa cậu cảm thấy trọng lượng trên người rất nặng, không khí đối với người bình thường mà nói là thứ vô cùng bình thường lại bỗng nhiên có trọng lượng và lực cản với cậu, mỗi khi cậu động đậy đều cảm thấy như ở trong nước, không bao lâu sau thì mồ hôi lạnh liền chảy khắp cả người.
Cậu thở dài một hơi, buông xuống ống nghiệm dính đầy vi khuẩn dưới cái nhìn của cậu, muốn nằm nhoài lên bàn nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng sau một tiếng, một đội nhân viên được trang bị đầy đủ đồ bảo hộ vọt vào trong phòng.
Tội danh của Bạch An Ức là cố tình che giấu năng lực của mình, chứng cứ là đoạn ghi âm do Tiêu Thanh Quang giao nộp báo cáo.
“…Mình muốn lấy bản thân ra nghiên cứu! Để xem thử năng lực của mình có thể trợ giúp việc nghiên cứu hay không!”
Khi bị cưỡng chế mặc quần áo cách ly và áp giải vào xe, Tiêu Thanh Quang đã sớm lặng lẽ chờ ở một bên liền bước nhanh đến.
Tiếp xúc với ánh mắt tuyệt vọng của Bạch An Ức, Tiêu Thanh Quang hơi ổn định lại tinh thần, trách trời thương người nói: “…Mình là vì an toàn của toàn nhân loại.”
…Bạch An Ức lại ngửi được mùi nước khử trùng nồng nặc trên người Tiêu Thanh Quang.
Sau khi rời đi, Tiêu Thanh Quang đã dùng nước khử trùng để tắm rửa sạch sẽ.
Đôi mắt khép hờ sau mắt kính của Bạch An Ức đã không còn để ý gì đến Tiêu Thanh Quang nữa.
Ban đầu Bạch An Ức cho rằng kết cục tệ nhất là mình bị trường cho thôi học, trải qua ba tháng cách ly giáo dục người dị năng, bị cưỡng chế đeo vòng cổ, lâm vào tình cảnh nô lệ tư do trong thời xã hội cơ khí.
Nhưng cậu nghĩ lầm rồi.
Thái độ căm thù người dị năng nỗ lực che giấu thân phận của quốc gia này không hề tầm thường.
Dưới con mắt của rất nhiều người thì người dị năng che giấu năng lực chính là có ý đồ phạm tội.
Xã hội thậm chí tự thành lập cơ quan giám sát và cơ chế báo cáo có thưởng để trừng phạt những “kẻ lọt lưới” này, bọn họ sẽ giam cầm những người giấu dị năng của mình, giao cho cơ quan giám sát tiến hành “Giáo dục cải tạo”.
Đương nhiên ở bề ngoài quốc gia vẫn hô hào là mọi người bình đẳng nhưng trong bóng tối, bất kỳ hành động nào của “Cơ quan giám sát” đều được trao quyền và ủng hộ là hành vi hợp pháp.
Ngày đầu tiên Bạch An Ức vào đó, thẳng thắn khai ra tất cả năng lực của mình với nhân viên công tác, cũng dựa vào lý lẽ biện luận là cậu chỉ có thể nhìn thấy một ít vật chất bay trôi nổi trong không khí, đồng thời cảm thấy không khí nặng nề mà thôi, bởi vậy cậu cảm thấy không cần phải thông báo, cậu cũng không muốn mất tự do vì năng lực tẻ nhạt như vậy.
Người đàn ông mặc bộ trang phục tím trong toàn bộ hành trình không nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ khẽ cười một tiếng, vẽ ngang lên máy tính bảng trong nội dung ghi chép thông tin của Bạch An Ức.
Bạch An Ức không biết nét bút này là có ý gì.
Đợi đến khi cậu bị đẩy vào phòng điện giật thì mới biết rõ nét bút đó trên máy tính bảng mang ý nghĩa “phạm nhân” hôm nay phạm lỗi, “không nghe lời”.
Vẽ một nét, điện giật một lần, mỗi lần cấp ba.
Vẽ đầy chữ “Chính” với năm nét thì điện giật lên tới cấp năm.
Đây vừa là trừng phạt vừa là thí nghiệm, kiểm tra cực hạn thân thể của người dị năng.
Đối với Bạch An ức mà nói thì cấp ba là hình phạt dằn vặt tàn khốc, cấp năm tương đương với sống không bằng chết.
Trong lúc bị cấm đoán, mỗi sáng sớm bọn họ nhất định phải rời giường lúc năm giờ, đọc diễn cảm “Bộ luật quản lý nhân loại khác thường”, buổi sáng đọc thuộc lòng nội dung trắc nghiệm ngày hôm qua, không được sai một chữ, buổi chiều phải học tất cả những luật lệ khác, buổi tối phải nộp trước một phần bài văn tự kiểm điểm một ngàn chữ, nội dung không cho phép lặp lại hoặc nói hùa, sau mười hai giờ khuya mới cho phép lên giường ngủ.
Lúc ngủ bọn họ không được nằm, chỉ có thể ngồi trong “Viên thuốc con nhộng” mà ngủ, bên trong có đủ loại máy móc có thể giám sát nhất cử nhất động của bọn họ bất cứ lúc nào.
Mà viên thuốc con nhộng dùng vật liệu đặc biệt để chế tạo, sẽ cân bằng và ức chế huyết thanh loại A trong cơ thể bọn họ, ngoài ra nó vô cùng kiên cố, không thể dùng sức mạnh bình thường để đập phá.
Trong lúc bọn họ ăn cơm phải chắp tay trước ngực cám ơn nhân loại, trước khi ngủ cũng phải tụng một câu “Thủ tục an toàn của người dị năng”. Việc lấy máu để thí nghiệm trở thành một chuyện hạnh phúc đối với bọn họ bởi vì điều này có nghĩa bọn họ có thể có nửa ngày đến một ngày thời gian để nghỉ ngơi.
Những người dị năng bị cơ quan giám sát cầm tù trở thành những phạm nhân mà ngay cả vấn đề bài tiết cũng không thể tự chủ.
Bạch An Ức là người hô hào tự do, lại có tính cách cố chấp của học giả, bởi vậy bị nhận định là “Phần tử không yên tĩnh”, thường xuyên bị cho điện giật.
Ban đầu khi cậu bị điện giật, cũng vì quá đau đớn mà bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã bị nhốt vào viên thuốc con nhộng.
Có lần khi tỉnh lại cậu phát hiện bàn tay và cánh tay của mình bị cháy rụi một mảng.
Đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ còn lại sự tê dại và nóng cháy.
Bạch An Ức mặc bộ quần áo trói buộc, nửa thân trên không thể động đậy, chỉ có thể nhắm mắt lại, dùng chân chậm rãi dẫm đạp trên đất.
Bên cạnh cậu có một người thanh niên với cái trán sân bay bởi vì bị rút 500CC máu nên được cho phép nghỉ ngơi nửa ngày.
Thấy cậu tỉnh lại, trán sân bay đến gần: “Người anh em, cậu cũng mạnh thật chứ? Rất đáng gờm nha!”
Bạch An Ức cho rằng người này đang nói đến chuyện đàm phán giữa mình và “người quản lý” – cách xưng hô nhân viên công tác mặc đồ tím ở đây – bèn khách khí nói: “Không dám.”
Trán sân bay nhìn chân cậu chậm rãi di chuyển trên đất, liền hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Bạch An Ức nhắm mắt nói: “Tôi hiện tại đang đạp trên sao Mộc.”
Trán sân bay: “Hả?”
Bạch An Ức di chuyển chân, trong lòng có một bức tranh vũ trụ hoàn chỉnh, lầm bầm nói: “…Tôi nhảy qua vài tia sao chổi, đi đến sao Thổ 15…Sao thổ lại như một viên bảo thạch, tôi vượt qua gió bão sao thổ — gió bão sao thổ là hai màu đỏ đen đan xen, xem nó như tấm áo choàng khoác lên người…”
Tưởng tượng như vậy có thể giảm bớt đau đớn của cậu.
Trán sân bay nhìn cậu thì thầm, nói ra những lời khiến người ta không hiểu, liền tóm lại bằng một câu khái quát: “Bệnh thần kinh.”
Trong cơ quan giám sát có không ít người dị năng bị điên, những người này thường sẽ bị chuyển sang phòng cách ly, sau đó không biết rõ tung tích.
Bạch An Ức từng hỏi “Người quản lý” về tung tích của bọn họ, nhưng trả lời cậu chỉ là một nét bút trên máy tính bảng.
Có lẽ là vì Bạch An Ức cực kỳ khó khăn cho nên “Người quản lý” của cậu vô cùng chán ghét cậu, thậm chí có ý định nhằm vào cậu, kéo dài ngày tháng tra tấn, lý do là cậu “Không có lòng thành tiếp thu cải tạo.”
Về sau Bạch An Ức cũng đàng hoàng lại một chút, học cách dùng trầm mặc đối với người khác, chỉ dùng tâm để phản kháng.
Thời gian coi như trả qua khổ ải, dầu gì cũng là từng giây từng phút trôi qua.
Kỳ hạn bị cải tạo của cậu cuối cùng cũng xem như hoàn thành.
Nhìn thấy tất cả sắp kết thúc, Bạch An Ức không chờ mong tự do nửa đời sau, chỉ hy vọng cô có thể biện hộ cho cậu, để cho cậu có thể tiếp tục ở lại phòng thí nghiệm tiếp tục nghiên cứu, cho dù chỉ làm trợ lý cũng được.
Thái độ của cô đối với người dị năng rất văn minh, có lẽ sẽ không…
Cậu mơ màng trước lúc sắp ngủ thì đột nhiên bên trong viên thuốc con nhộng tự động phun ra thuốc gây mê.
Không kịp suy nghĩ kỹ thì cậu đã ngủ say, trước khi ngủ say, ý thức chỉ kịp bắt lấy một chút chấn động.
…”Viên thuốc con nhộng” dùng để ngủ của bọn họ bị người chở đi.Cậu không hề biết mình đang lâm vào một cơn ác mộng dai dẳng khác.
Quá trình đọc cốt truyện thế giới của Trì Tiểu Trì bị vô tình cắt ngang.
Chiếc xe tải chở bọn họ cán trúng cục đá, bị xốc nảy một chút.
“Viên thuốc con nhộng” dùng sắt thép để cố định đầu của bọn họ, chỉ cần có chút chấn động nhỏ thì sẽ phát ra điện giật vào huyệt thái dương, điện giật khiến mắt người ngứa ngáy, đau đầu khó chịu, tuyến nước miếng tăng vọt, thậm chí không khống chế được mà tràn ra khóe miệng.
Xe chạy xốc nảy khiến từng trận đau đớn và hít hơi liên tiếp vang lên.
Trong một “Viên thuốc con nhộng” khác, một cô gái thon gầy, bởi vì thân thể rất nhẹ nên phạm vi chấn động càng mạnh hơn những người khác.
Đầu cô đau đớn khó nhịn, chửi ầm lên: “Đệt! Đệt!!”
Sau khi xe xốc nảy, tất cả yên tĩnh như cũ.
Ngụy Thập Lục ở đối diện còn đang chờ “Bạch An Ức” trả lời.
Người nọ hỏi “Anh là cái gì” có nghĩa là “Năng lực của anh là cái gì”.
Mặc dù không biết bọn họ bị vận chuyển đến đâu nhưng Trì Tiểu Trì đã nhanh chóng đề phòng: “Không bằng nói cho tôi biết cậu là gì trước đã?”
Trong trí nhớ của Bạch An Ức, trong cơ quan giám sát nghiêm cấm các thành viên giao lưu quá năm câu, người dị năng bị cầm tù cũng có người từng ăn trái đắng, liền thay đổi triệt để, dốc hết sức làm tay sai cho cơ quan giám sát, khát vọng nhờ vào đó để “lập công” làm “phạm nhân tốt”.
Bởi vậy quanh năm trong cơ quan giám sát đều yên tĩnh. Có thể ở chung mấy tháng nhưng không biết năng lực của đối phương là gì.
Huống chi Trì Tiểu Trì tìm tòi trong ký ức của Bạch An Ức, bên trong không có người nào gọi là Ngụy Thập Lục.
Trong xe chỉ có hai khuôn mặt mà cậu quen thuộc.
Một là thiếu nữ vừa điên cuồng mắng chửi, người còn lại là một ông chú trông dáng vẻ rất trầm ổn.
Ngụy Thập Lục cười hì hì: “Cảnh giác vậy sao, kính cận.”
Dứt lời Ngụy Thập Lục dừng mút “kẹo”, cắn viên “kẹo cứng” kia giữa hàm răng, lộ ra bộ mặt thật của nó.
…Đó là một viên xúc xắc 24 mặt rất kỳ lạ.
Ngụy Thập Lục lại ngậm lấy xúc xắc, giống như cắn kẹo, trong miệng vang lên tiếng rộp rộp, nói một cách mơ hồ: “Ấy da, tôi đã thể hiện thành ý của mình. Giờ thì tới anh…”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười, nhấc ngón tay chỉ vào mắt kính của mình.
Ngụy Thập Lục sững sờ: “Mắt kính? Dùng làm gì vậy?”
Trì Tiểu Trì bình tĩnh đánh thái cực với Ngụy Thập Lục: “Cũng có tác dụng giống xúc xắc của cậu.”
Ngụy Thập Lục cười to: “Khéo léo, tôi thích anh rồi đấy.”
Cô gái trẻ vừa mới chửi ầm tên là Diệp Hoan, tính tình hiển nhiên không dễ chịu, nghe hai người thì thầm liền nhịn không được mà nói: “Mấy người có thể ngậm miệng hay không?”
Ngụy Thập Lục: “Không thể. Vì tôi không chịu ngậm miệng nên mới khiến cái cơ quan chó má này nhốt thêm sáu tháng. Đây là phẩm chất rất đáng quý, cô không thể cướp đoạt được đâu.”
Cô gái: “…”
Khi hai người bọn họ cãi nhau, Trì Tiểu Trì lại mở ra cốt truyện thế giới.
Cũng ngay lúc này, chiếc xe tải chở bọn họ chậm rãi dừng lại.
Xì một tiếng, viên thuốc con nhộng trong xe tự động thống nhất mở ra, trang phục trói buộc cũng tự động văng ra nút thắt, có mùi không khí mới mẻ từ bên ngoài liên tục tràn vào, hòa tan mùi dầu máy tuần hoàn trong viên thuốc con nhộng.
Đương nhiên đối với Trì Tiểu Trì mà nói thì trong thế giới này dù là ở trong hay ở ngoài đều bẩn đến mức khiến người ta không đành lòng vội vàng đi nhìn.
… Bọn họ được tự do?
Một người thanh niên có bím tóc bù xù ngồi ở viên thuốc con nhộng gần cửa xe tải nhất, người này lau mặt, lấy dũng khí đẩy cửa xe phía sau ra.
Ánh nắng vàng óng chói chang đập vào mắt, thay thế chiếc bóng đèn xe nho nhỏ bên trong, đau đớn như châm cứu khiến cho mọi người trong xe nhịn không được mà nhắm mắt lại, người nào mẫn cảm một chút thì nước mắt lập tức tràn ra không ngừng.
Mà người trẻ tuổi kia mặt chảy đầy nước mắt, vui sướng mà nhảy xuống xe.
Là không khí tự do, tự do…
Người nọ nằm nhoài trên đất, lưu luyến mà hít lấy mùi tanh của đất do nắng nướng nóng, nước mắt rơi như mưa: “Tự do của tôi, tự do—”
Chưa kịp cảm thán xong thì cậu ta liền nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía trên đỉnh đầu: “Khụ khụ. Có nghe thấy không?”
Trì Tiểu Trì nhô đầu ra từ xe tải, chú ý còn có mười chiếc xe tải tương tự, tổng cộng mười một chiếc đứng giữa cánh đồng hoang vu.
Trong cánh đồng hoang vu, cây cỏ lượn lờ, từ xa xa có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ.
Trì Tiểu Trì cau mày: “Anh, như vậy có bình thường không?”
Lâu Ảnh cũng cau mày: “Không bình thường.”
Tiếng thông báo trong cốt truyện thế giới cùng với giọng nói đang vang lên giống nhau như đúc:
“Các vị dị năng, chúc mừng các vị đã kết thúc huấn luyện bước đầu. Nhưng thật đáng tiếc, nhân loại vẫn không có cách nào tin tưởng các vị, tin tưởng năng lực mà các vị đang nắm giữ.”
Nghe thấy âm thanh, có người ở những chiếc xe gần đó lập tức nhảy xuống đi kiểm tra buồng lái.
Nhưng mở ra buồng lái chỉ thấy thiết bị lái xe tự động.
“Yên tâm, bây giờ tất cả những gì mọi người nhìn thấy đều là giả tạo.” Giọng nói kia không chứa một chút tình cảm nào, “Bao gồm cả khoang cửa, cảnh trí xung quanh, tất cả đều là ảo giác. Trong hiện thực các vị vẫn đang nằm ngủ say trong khoang, chỉ là được kết nối với một thiết bị đặc biệt mà thôi.”
Trì Tiểu Trì phản ứng rất nhanh.
…Là cái nón kia?
Giọng nói tiếp tục: “Các vị có thể xem thế giới này như một trò chơi 3D. Đây là bài kiểm tra tốt nghiệp. Thí sinh tham gia có tổng cộng 101 người, toàn bộ đến nơi đầy đủ, cơ thể sống có chức năng bình thường, có thể đưa vào sử dụng.”
Trong tai Trì Tiểu Trì vang lên âm thanh đồng bộ với thế giới hiện thực.
Nhưng không khí trước mắt cậu vẫn đục ngầu và nặng nề.
Cậu kiểm tra kho hàng của mình một chút, tất cả thẻ đều có thể sử dụng bình thường.
“Xin yên tâm.” Người nọ dường như hiểu rõ sự kiêng kỵ của bọn họ, “Các vị có thể tự do sử dụng toàn bộ năng lực của mình mà không bị giới hạn. Đương nhiên hạn chế năng lực của bản thân các vị cũng tồn tại.”
Ngụy Thập Lục leo xuống xe, ngửa mặt lên trời hô to: “Các người muốn làm gì?”
Giọng nói kia tiếp tục: “ Các vị là tội phạm của quốc gia, là người có ý đồ phạm tội. Hiện tại các vị có phải trông ngóng cuộc sống tự do hay không, trông ngóng những cái ôm ấm ấp của người nhà, đệm chăn thoải mái? Vậy thì hãy phát huy tất cả tiềm năng của các vị, tranh thủ cơ hội tiếp tục sống đi.”
…Tiếp tục sống?
…Là có ý gì?
“Trò chơi này liên quan đến tính mạng của các vị.” Giọng nói lên tiếng, “Nếu như các vị chết trên thế giới này thì thân thể bên trong viên thuốc con nhộng ở thế giới hiện thực của các vị cũng sẽ triệt để chết đi.”
Đầu tiên là sự trầm mặc, sau đó là tiếng phẫn nộ và la hét dần thay thế.
Có người lớn tiếng quát mắng, có người chạy đi tháo dỡ “Viên thuốc con nhộng”, mà giọng nói kia đối mặt với tất cả những thứ này đều không hề có chút phản ứng, chỉ lạnh lùng chờ đợi.
Mãi đến khi mọi người nổi điên năm phút đồng hồ, dần dần yên tĩnh trở lại, giọng nói mới vang lên lần nữa: “Ngoại trừ hoàn thành kiểm tra, bất kỳ hành vi phá hoại nào đều cũng không giúp các vị thoát khỏi thế giới này. Trò chơi này chỉ có thể do chúng tôi xác nhận người thắng cuộc thì mới dừng lại.”
“Mời các vị giơ tay, vuốt ve vòng cổ của mình.” Giọng nói ân cần khuyên nhủ, “Phía trên có một vòng cổ. Yên tâm, vòng cổ này chỉ có thể giám sát sinh mệnh của các vị, kiểm tra triệu chứng bệnh tật và định vị. Nó được chế tác bằng vật liệu đặc biệt, một khi cưỡng ép cởi ra thì nó sẽ co rút lại, siết chết tươi người đó, xin sử dụng cẩn thận.”
“Trên tay phải của các vị…Đúng vậy, xin xắn ống tay lên. Có một đồng hồ, có thể xem là đồng hồ và la bàn, cũng hiện lên dữ liệu chi tiết về thân thể, lúc cần có thể kiểm tra bất cứ lúc nào. Đương nhiên các vị cũng có thể ấn xuống cái nút bên cạnh. Phía trên sẽ cho thấy tỉ lệ đặt cược của các vị.”
Có người không hiểu rõ liền hỏi: “Đặt cược? Đặt cái gì cược?”
“Xin lỗi, đây là một loại phương thức kinh doanh lợi nhuận của chúng tôi.” Giọng nói giải thích rõ ràng, “Giam giữ và nghiên cứu người dị năng cần hao tổn một lượng lớn kinh phí. Mà có vài người lại có nhu cầu muốn theo dõi người dị năng chiến đấu. Cho nên chúng tôi sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình “trò chơi” của các vị, sẽ có người bỏ tiền đặt cược. Cái này cũng chỉ là một phương thức kiếm tiền, xin các vị thông cảm.”
Trì Tiểu Trì cau mày, lên tiếng: “Tại sao lại đem chuyện này nói cho chúng tôi?”
Giọng nói nghiêm túc hùng biện: “Xuất phát từ quyền lợi của người dị năng, chúng tôi nhất định phải báo cho các vị biết những điều này. Các vị có quyền được biết. Hơn nữa mời các vị quan tâm kỹ tỉ lệ đặt cược trò chơi, có thể khám phá cách chơi rất thú vị, có lợi ích với các vị.”
Đã có người gần như hỏng mất: “Mấy người muốn công khai xử tử chúng tôi sao! Mấy người xem chúng tôi là cái gì? Là súc vật trò chơi hay sao?”
Giọng nói lạnh lùng: “Có thể hiểu như vậy.”
“Người dị năng vốn là bất ngờ của thế giới này. Những người dị năng mà chúng tôi xử lý là những kẻ chỉ có thể tạo thành một ít phiền phức và náo loạn cho xã hội, còn lưu lại là những người dị năng có khát vọng tự do lại có năng lực. Chúng tôi sẽ tiến hành giáo dục và thí nghiệm giai đoạn ba, cũng ký kết hợp đồng để cơ quan và xã hội sử dụng. Đây chính là *Kế hoạch tinh giản đào thải người dị năng*. Trải qua trận chiến này, các vị sẽ càng hiểu rõ giá trị của tự do.”
Giọng nói thu lại một chút cảm giác lạnh lẽo, mang theo sự nho nhã lễ độ: “Cuối cùng chỉ có ba danh ngạch. Lúc đó nếu có hơn ba người còn tồn tại thì tất cả mọi người sẽ bị thống nhất tiêm thuốc độc. Xin mọi người vì tự do mà chiến đấu.”