Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Báo cáo cuối ngày hôm đó, cổ phiếu công ty Chu Khai rơi xuống theo đường thẳng tắp, lập nên kỉ lục thấp nhất trong lịch sử, lần lượt có nhân viên là người da đen xin từ chức để kháng nghị, ngoài ra còn có ba người da trắng và hai người da vàng.
Phó phòng PR (Quan hệ công chúng) Simon không rõ đang ở đâu, chỉ còn lại mình trưởng phòng bận rộn như con quay.
Ông ta liên hệ với Chu Khai, dùng giọng điệu mệt mỏi khẩn cầu: “Mr. Chu, tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, ngài không thể cứ trốn mãi được, ra mặt xin lỗi là biện pháp duy nhất.”
Chu Khai lập tức bùng nổ: “Xin lỗi? Tại sao? Vì bọn đen đúa kia á? Bọn nó có thể quậy lên trời được chắc?”
Mặt trưởng phòng biến thành xanh lét như xu hướng đi xuống của cổ phiếu công ty.
Chu Khai đập bàn tức giận mắng: “Bọn da đen đấy đứa nào cũng nghĩ người khác nợ bọn nó! Tôi cũng không phải người da trắng, không giết tổ tông của bọn nó, cũng chẳng làm gì có lỗi với bọn nó cả, chỉ âm thầm nói không thích bọn nó thì đã làm sao?”
Trưởng phòng ướt mồ hôi, căn bản không biết nên nói gì cho phải.
Chu Khai đương nhiên biết đường lối chính trị của người da trắng, dù ngầm không thích người da đen cũng quyết không nói ra miệng.
Lúc trước ông ta một mực cẩn thận, không giẫm lên đường biên giới kia, ai ngờ lần này chỉ giẫm một lần lại để cho cả nước đều biết, quả thực là nhảy một phát vượt sang biên giới của sự kỳ thị, lại còn là một bước nhảy lớn.
Nghĩ đến đây, cả người Chu Khai như bị gai đâm, mồ hôi lạnh lẫn mồ hôi nóng đua nhau chảy.
Nhưng càng như vậy, ông ta càng không chịu nhận lỗi, cũng không thể nhận lỗi.
Trưởng phòng đã quá mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần bèn đề nghị: “Nếu như ngài không muốn ra mặt, tôi cho rằng có thể mời cậu Thẩm đến hỗ trợ. Dù sao chuyện này cũng sẽ liên lụy đến cậu Thẩm. Nếu như cậu Thẩm chịu nói lời tốt thay cho ngài thì có lẽ chúng ta có thể dời lực chú ý của công chúng một chút…”
Nếu trưởng phòng không đề cập đến thì Chu Khai thật là không nghĩ tới chuyện còn có Thẩm Trường Thanh.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta càng thấy đau đầu, vung tay lung tung, nói: “Ông đi liên hệ với cậu ta đi.”
Qua mấy năm theo dõi, ông ta rất yên tâm về Thẩm Trường Thanh, biết anh kín miệng, sẽ không nói lộ ra điều gì.
Vì vậy trưởng phòng PR liên lạc với Trì Tiểu Trì.
Trong ấn tượng của trưởng phòng, Thẩm Trường Thanh là một thanh niên trầm lặng ít nói lại không có chủ kiến, là bông hoa lụa mà Chu Khai nuôi trong nhà.
Bởi vậy mục đích cuộc điện thoại này của ông rất đơn giản: Thuyết phục Thẩm Trường Thanh phối hợp với ông, lấy lý do mà ông đưa ra để giải thích với đám phóng viên trong buổi họp báo, đồng thời biểu hiện ủng hộ và thông cảm với Chu Khai.
Đầu bên kia có người nghe, ông ta cắt luôn phần hỏi han dư thừa, nói thẳng: “Cậu Thẩm, cậu đã xem video trên mạng chưa?”
Giọng nói bên kia điện thoại hơi khàn: “Ừm, xem rồi.”
Trưởng phòng thầm nghĩ, quả nhiên là đã biết rồi.
Ông ta hỏi: “Cậu có ý kiến gì đối với chuyện này không?”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Chuyện nào?”
Trưởng phòng ngưng nói, hơi hơi cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn ấm giọng khuyên: “Là chuyện ngài Chu có hành vi không đúng, hi vọng ngài có thể giúp đỡ. Chỗ tôi đã có sẵn một bản thảo cho bài phát biểu…”
“Chuyện này quan trọng lắm à?” Trì Tiểu Trì sụt sịt mũi, hỏi.
Trưởng phòng liền giật mình.
Trì Tiểu Trì lo lắng hỏi tiếp: “So với chuyện Mr. Chu đi quá giới hạn, có chuyện khác quan trọng hơn đúng chứ?”
Lời này chọc đúng tâm sự của trưởng phòng, nhưng ông ta cũng không có ý định giải thích với một bông hoa lụa chẳng có tác dụng gì lớn: “Cậu Thẩm, cậu chịu trách nhiệm trong phạm vi cậu có thể là đủ rồi. Những chuyện còn lại chúng tôi có thể xử lý được, xin cậu đừng lo lắng.”
Giọng Trì Tiểu Trì hơi do dự: “Thật không?”
Trưởng phòng tranh thủ cam đoan: “Cậu cứ việc yên tâm.”
“Thời gian họp báo là khi nào?”
“Sắp đến rồi.”
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn nói: “Tôi nghe theo mọi người hết.”
Trưởng phòng thở phào một hơi: “Vậy thì cậu Thẩm này, tôi sẽ gửi fax bản thảo bài phát biểu cho cậu, cậu đọc cho quen trước đi, còn có một số câu hỏi phóng viên có thể sẽ hỏi cậu, tôi cũng đã chuẩn bị hết cho cậu rồi.”
Cúp điện thoại, Elson đi nhận bản fax.
Mà Trì Tiểu Trì đang bị tất cả mọi người coi như con rối thì tận chức tận trách đóng vai một con rối đúng tiêu chuẩn, chọn quần áo muốn thay, rồi liền xoay người vào phòng tắm.
Nhờ có 061 điều trị hàng ngày nên vết thương của cậu đã bình phục được phần nào, chỉ cần không ấn vào thì sẽ không đau.
Cậu tự tháo nẹp để sang một bên, kéo chiếc ghế trong nhà tắm ngồi xuống để tránh trượt chân.
061 nhìn Trì Tiểu Trì tự mình bận rộn, hơi không đành lòng: “Gọi Elson đến tắm giúp cậu đi.”
Mỗi ngày Elson đều lau thân thể cho cậu, lần nào Trì Tiểu Trì cũng khó chịu vô cùng, lau 10 phút thì phải mất 30 phút sau mới có thể bình tĩnh lại được, vô cùng thê thảm.
Trì Tiểu Trì vặn mở nước nóng, nước chảy cuồn cuộn từ vòi hoa sen xuống.
Cậu tự tin nói: “Tôi tự làm được.”
Nói xong, mũi liền bị sặc nước.
Ho một tiếng liền có cảm giác đau đớn đến tận xương tủy.
Mãi đến khi có nguồn năng lượng tràn vào ngực, đau đớn dần biến mất, Trì Tiểu Trì mới thở phào được một hơi.
Thân thể còn dễ, tóc thì quá khó xử lý, cho dù là dùng dầu gội hay gội nước không, đối với Trì Tiểu Trì hiện tại đều là động tác có độ khó cao.
Chú ý tới sắc mặt xoắn xuýt hiếm thấy của Trì Tiểu Trì, 061 bất đắc dĩ cười: “Cậu cứ tắm trước đi. Tóc thì lát tôi gội giúp cậu.”
Nhanh chóng tắm rửa xong, Trì Tiểu Trì nghe lời 061 nằm lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thân thể nguyên chủ dù sao cũng đã bị thương, mới tắm xong đã cực kì mệt mỏi.
Cậu nghe tiếng bước chân chậm rãi đến gần. Người kia khóa cửa kỹ càng, mang một chiếc ghế lại gần, đặt chậu nước ấm và một chai dầu gội xuống, sau đó ngồi cạnh giường.
061 nói khẽ: “Đừng nhúc nhích.”
Trì Tiểu Trì thật sự không nhúc nhích, mặc cho một nguồn năng lượng bao bọc lấy mình, xê dịch ra phía cạnh giường, vừa vặn lộ ra hơn nửa đầu.
Tóc Thẩm Trường Thanh đã lâu chưa cắt, sờ vào rất mềm, hơi dài.
061 gom hết tóc ra, cầm lấy chiếc lược đã chuẩn bị sẵn, chải xuôi về sau từng chút một, sau đó múc nước ấm lên làm ướt từng lọn tóc.
Lúc 061 mở nắp chai dầu gội, Trì Tiểu Trì bị chạm vào da đầu nên hơi khó chịu cựa mình.
061 hỏi: “Sao vậy, tóc bị kéo đau à?”
Trì Tiểu Trì mở mắt theo bản năng, mà gương mặt đập vào mắt khiến cậu kinh hãi: “Cậu…”
061 thế mà biến thành gương mặt nguyên bản của Trì Tiểu Trì, đang mỉm cười với cậu.
061 hỏi: “Làm thế này thì sẽ giống như cậu đang tự gội ấy, có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm gương mặt kia, cho cái bình luận: “…Nhìn càng kỳ quái.”
Nói vậy chứ thực sự cậu lại không có cảm giác căm ghét và mâu thuẫn như trước.
061 cười: “Vậy thì nhắm mắt lại, giả vờ như không nhìn thấy.”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại.
Thị giác bị cản trở, cậu có thể cảm nhận dòng nước ấm chảy xuôi qua mái tóc rõ ràng hơn, cùng với những ngón tay của 061 đang gắng hết sức để nhẹ nhàng vò tóc của cậu, giống như rơi vào một giấc mộng năm nào.
Cậu cảm thấy dạo gần đây mình rất là may mắn.
Ở bên 061, cậu luôn có thể nhớ đến Lâu ca, nhớ đến trong đoạn ký ức xa xôi mà hạnh phúc kia, mình đã từng có được tất cả.
…Chỉ nhớ đến thôi là đã thỏa mãn lắm rồi.
Trì Tiểu Trì vốn ghét nhất việc người khác chạm vào người cậu, ấy vậy mà lại ngủ thiếp đi trong sự xoa bóp chậm rãi nhưng tỉ mỉ của 061, rồi tỉnh lại trong tiếng ‘ong ong’ của máy sấy.
061 cúi đầu hỏi: “Dậy rồi hả?”
Vậy mà ngủ được một lúc, thật tốt.
Trì Tiểu Trì không nói gì, 061 cũng không hỏi thêm nữa.
Gió mát phối hợp với những ngón tay thon dài mềm mại của 061 làm cho bầu không khí càng thêm buồn ngủ, các giác quan như khuếch đại ra vô hạn, mùi cỏ Elson vừa cắt từ ngoài cửa sổ bay vào, ánh nắng rải đều lên giường khiến cơ bắp tứ chi được buông lỏng.
Một người một hệ thống cùng nhau trải qua một giờ yên tĩnh và bình yên.
Một tiếng sau, trưởng phòng mang theo trợ lý lái xe đến ngoài biệt thự.
Bọn người Elson đã bị quấy rầy quen rồi, nhận điện thoại xong liền ra mở cửa sắt cho xe đi vào, lái thẳng đến trước biệt thự.
Xâm phạm chỗ ở bất hợp pháp là tội danh không nhỏ, những phóng viên nằm vùng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nghểnh cổ, giơ máy quay trong tay, mong đợi muốn nhìn thấy Chu Khai.
Trưởng phòng vào biệt thự, gặp được Trì Tiểu Trì.
Liếc mắt một cái, bộ trưởng vô cùng hài lòng với trạng thái hiện tại của Trì Tiểu Trì.
Cậu ta gầy hơn lần mình gặp trước đây nhiều, phần eo nhỏ được âu phục vẽ ra vô cùng rõ ràng, màu sắc quần áo cũng hơi tối, càng làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch của anh ta, rất phù hợp với hình tượng người bị hại, vì những tin tức đầy rẫy trên mạng giày vò đến không chịu nổi.
Trưởng phòng đưa cậu lên xe, rời khỏi biệt thự.
Từ khi đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên Trì Tiểu Trì ra khỏi chiếc lồng giam đẹp đẽ kia.
Trì Tiểu Trì ngồi thẳng tắp, hai tay nắm chặt bản thảo: “Như thế này không sao chứ?”
Trưởng phòng an ủi cậu: “Đừng căng thẳng.”
Ông ta lại thử hỏi mấy câu hỏi đã chuẩn bị sẵn, Trì Tiểu Trì lắp ba lắp bắp trả lời, nhưng tốt xấu cũng coi như tạm ổn, mặc dù trưởng phòng hơi không vừa ý nhưng sự việc đã đến nước này rồi, không có người phát ngôn nào phù hợp hơn Thẩm Trường Thanh.
Mà 061 nhìn Trì Tiểu Trì đang căng thẳng đến đỏ cả tai, nói: “Cậu thật đúng là thích loại kịch bản như thế này nhỉ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ghét ghê, người ta đang siêu căng thẳng luôn đó.”
061 cười ra tiếng.
061 hoàn toàn không thể nào hiểu nổi tại sao trong tình huống này, Trì Tiểu Trì vừa có thể nói ra câu lúc nãy vừa duy trì gương mặt bối rối căng thẳng luống cuống một cách hoàn hảo.
Phóng viên đã đến đông đủ, chỉ còn chờ Thẩm Trường Thanh đến.
Trì Tiểu Trì vừa ngồi xuống, ánh đèn flash liên tiếp lóe lên, dọa cậu nuốt ‘ực’ một tiếng, đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía trưởng phòng.
Trưởng phòng cũng biết cậu Thẩm đây tuy xuất thân là người mẫu nhưng đã giải nghệ nhiều năm, rất lâu không đối diện với nhiều người bên truyền thông như vậy, huống hồ chuyện lần này có thể nói là rất quan trọng, cậu ta hơi căng thẳng cũng bình thường.
Trưởng phòng kéo micro đến trước mặt mình, hắng giọng, phát biểu mấy câu đơn giản khai mạc buổi họp báo.
Căn bản không ai quan tâm ông ta nói gì, rất nhanh, đã đến giai đoạn phóng viên đặt câu hỏi mà mọi người cực kì mong đợi.
Buổi họp báo hôm nay được phát sóng trực tiếp, đồng thời cũng livestream trên mạng, vừa mới bắt đầu số người xem đã hơn 20.000, phóng viên vừa đặt câu hỏi, con số đã nhanh chóng nhảy lên xấp xỉ 40.000.
Dù sao bản thân Thẩm Trường Thanh không phát ngôn kì thị chủng tộc, mà chỉ là người liên quan đến nhân vật chính của sự kiện đó, cái mọi người quan tâm là thái độ của anh ta đối với Chu Khai là gì, lựa chọn tha thứ hay phân rõ giới hạn.
Quả nhiên, phóng viên đầu tiên đặt câu hỏi khá sắc bén: “Anh đã xem video tình ái liên quan đến Mr. Chu trên mạng chưa?”
Trì Tiểu Trì nói khẽ: “Ừm, xem rồi.”
Phóng viên hỏi: “Anh có biết Mr. Chu là bisexual không?”
Câu hỏi này nằm trong số câu hỏi mà trưởng phòng đã chuẩn bị trước.
Ông ta nhìn về phía Trì Tiểu Trì, ánh mắt tràn ngập sự cổ vũ.
Trì Tiểu Trì chớp nhoáng đã đỏ mắt: “Ông ấy, ông ấy… Tôi, tôi không biết, gần đây ông ấy luôn bận rộn nhiều việc, tôi lại, lại bị thương, à không, bị bệnh, rất lâu rồi không gặp ông ấy.”
Sắc mặt trưởng phòng xanh mét.
Dựa theo đáp án có sẵn thì Thẩm Trường Thanh chỉ cần nói không biết là đủ rồi.
Mấy câu giải thích phía sau hoàn toàn thừa thãi!
Mà phóng viên lập tức nắm bắt được chút tin tức từ những lời lắp bắp của cậu: “Ý của anh là, trong lúc anh đang bị thương, ông ấy còn có quan hệ bất chính với cô Lily? Tại sao anh lại bị thương?”