Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa tiếng sau.
Bên phòng xử lý khẩn cấp hoàn toàn trầm mặc.
Bọn họ vốn tưởng rằng đội hành động được phái ra sẽ bị giết sạch, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp phải một cái gậy thọc bánh xe bất ngờ.
Người ra tay cũng không phải Trì Giang Vũ mà là một đám hơn hai mươi người dị năng đã sớm canh giữ ở khu vực lân cận B3.
Đại đa số bọn họ là những người dị năng đã đến đây tối hôm qua, mục đích giống nhau, bọn họ kết thành một nhóm nhỏ lâm thời, dự định trời vừa sáng sẽ thử nghiệm tìm cách nương nhờ Trì Giang Vũ, nếu đối phương không có ý tốt thì cùng nhau tiến lên, liên thủ giết chết toàn bộ tiểu đội của Trì Giang Vũ, giành lấy cơ hội sống sót.
Kết quả, khi bọn họ đang làm nóng người ở bên ngoài thì đụng phải tiểu đội chiến đấu do cơ quan phái tới.
Đám người người dị năng luôn chú ý biến động khu bình luận, trong khu bình luận đang xôn xao bàn tán xem cơ quan có phải thật sự muốn nghĩ cách giết chết Trì Giang Vũ hay không, Trì Giang Vũ có phải có biện pháp thoát thân hay không, vừa thấy tiểu đội được trang bị toàn diện như thế này thì tinh thần của đám người dị năng liền chấn động mạnh.
…Xử đám tiểu đội này thì chẳng phải là cách tốt nhất để Trì Giang Vũ chấp nhận bọn họ hay sao?
Tiểu đội chiến đấu vốn có mục đích tiến tới rồi giả bại trận, ban đầu gặp phải đám người dị năng này thì cũng không có ý hạ sát thủ.
Đợi đến khi phát hiện đám người này dự định lấy mạng của bọn họ thì tiểu đội mới phát hiện không đúng, cuống quýt rút lui.
Tuy rằng đám người dị năng chiếm ưu thế về số lượng nhưng đa số đều không trải qua thực chiến, căn bản không biết phải sử dụng dị năng của mình như thế nào.
Nhưng mà việc tung kỹ năng loạn xạ vẫn gây ra hiệu ứng ngẫu nhiên giết chết đối thủ.
Trong hỗn chiến, ba người dị năng của tiểu đội bị trọng thương, một người bị bắt làm tù binh, một người thiệt mạng.
Phòng xử lý khẩn cấp quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu.
Chuyện khiến bọn họ lo lắng lại tăng thêm một chuyện.
Có nhân viên cẩn thận nói: “Bộ trưởng, ngài xem, sức hiệu triệu của Trì Giang Vũ quá nguy hiểm…Đám người dị năng chỉ vì muốn bày tỏ thành ý với anh ta mà…”
“Sức hiệu triệu có lợi ích gì? Trì Giang Vũ thoát khỏi trò chơi này thì sẽ bị đưa vào phòng thí nghiệm ngay lập tức, còn có thể hiệu triệu được ai?”
Mặc dù nói như vậy, bộ trưởng vẫn cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Bộ trưởng cầm khăn tay lau cái trán trơn bóng: “Vui lên đi. May là người mang nhiều dị năng này được chúng ta khai quật trong trò chơi, nếu như anh ta mà ở xã hội bây giờ thì…ngẫm lại hậu quả đi.”
Không biết là người nào đó cất tiếng nói: “Vòng cổ của chúng ta…nhốt được anh ấy không?”
Bộ trưởng lên giọng: “Bớt nói chuyện giật gân, có vòng cổ nào mà không giữ nổi người dị năng?!”
Tất cả mọi người yên lặng.
Nhưng mà đối với người mang nhiều dị năng này thì không ai có thể đưa ra được lời giải thích rõ ràng.
Ai biết được cực hạn của anh ta là ở đâu?
Ai biết được sau khi anh ta giết chết một người dị năng thì năng lực sẽ đạt đến trình độ nào?
Trước khi tiến vào trò chơi thì Trì Giang Vũ đã biết sự tồn tại của Cuộc Chiến Sinh Tồn.
Cho nên mục đích của anh ta tiến vào đây chỉ vì nâng cao năng lực thôi sao?
Người có năng lực đặc biệt như vậy, sau khi ra ngoài thì sẽ thật sự cam tâm tình nguyện phục vụ cho chính phủ ư?
Đợi mọi người thức tỉnh khỏi sự háo hức vì khám phá ra “người mang nhiều dị năng” thì các vấn đề cũng sẽ nảy sinh.
Trước mắt xem ra, nếu đã xác định thân phận người mang nhiều dị năng của Trì Giang Vũ, lập tức giết chết những người khác, dừng lại trò chơi, bảo vệ Trì Giang Vũ và Bạch An ức là phương pháp bảo đảm nhất.
Nhưng có bảo đảm thứ mà bọn họ nhận lấy sẽ là một món bảo bối không?
Hay là một củ khoai nóng bỏng tay, thậm chí sẽ là một quả bom không biết khi nào sẽ nổ.
Cái gọi là giá trị nghiên cứu của “người mang nhiều dị năng” thật sự đáng giá để bọn họ mạo hiểm nhiều vậy sao?
Lần này bộ trưởng cũng không dám chuyên quyền.
Cho dù ông muốn kiếm một món hời cũng không dám gánh chịu một loạt vấn đề có khả năng sẽ xảy ra tiếp sau đó.
Cấp trên vẫn chưa đáp lại ý kiến của bọn họ, chỉ mong cấp trên có thể đưa ra một phương thức xử lý thỏa đáng.
….
Trong trò chơi, khu B3.
Trì Tiểu Trì kiểm kê lại hai mươi nhân khẩu gia tăng, nói: “Lần này thật sự là thành lập công ty được rồi.”
Người dị năng mới tới đều muốn bắt chuyện với Trì Giang Vũ, vì vậy chọn một người đại biểu đi hỏi thăm rốt cục anh có kế hoạch trốn thoát thế nào.
Đáng tiếc người đại biểu còn chưa nói lời nào thì đã bị Lâu Ảnh nghiêm túc thái rau đuổi trở về.
“Người vẫn chưa tới đầy đủ.” Lâu Ảnh nói, “Tôi không muốn lặp đi lặp lại kế hoạch của mình, tôi nghĩ mọi người cũng không muốn để kế hoạch bị những người không nên biết đều nghe thấy. Cho nên, ngồi xuống đi, chờ cơm chín.”
Lời của Lâu Ảnh vừa cứng vừa mềm, đám người dị năng cũng không tiện nói thêm gì nữa, không thể làm gì khác hơn là bực mình rút lui, tìm kiếm con đường hỏi thăm khác.
Đan Song là người cuối cùng gia nhập nhóm, đương nhiên không hỏi ra được gì.
Trong lòng Triệu nhu nhận định người lãnh đạo chân chính là Bạch An Ức, đối mặt với một vài lời chất vấn bóng gió, vì cẩn thận nên cô giữ yên lặng, một chữ cũng không nói.
Về phần Ngụy Thập Lục thì căn bản không có khái niệm “yên tĩnh”.
Cậu ta dựa vào bên cạnh bếp, tiện tay ném xúc xắc, xúc xắc bay lên, xoay tròn rồi rơi xuống lòng bàn tay của cậu.
Ngụy Thập Lục từng nói, chỉ cần cậu không tập trung tinh thần suy nghĩ muốn điều khiển xúc xắc, cục xúc xắc này cũng chỉ là một cục xúc xắc bình thường, sẽ không lãng phí hạn ngạch năng lực của cậu.
Ngụy Thập Lục thiết tha hỏi: “Anh Trì, anh định dùng cách gì để mang chúng ta ra ngoài?”
Lâu Ảnh thêm vào một khúc củi, nói: “Tới lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết.”
“Đừng đợi đến lúc đó mà.” Ngụy Thập Lục vô cùng tò mò, “Em thật sự muốn biết ấy.”
Lâu Ảnh liếc cậu một cái, lặp lại: “Đợi đến lúc đó.”
Ngụy Thập Lục xoa xoa mũi, cảm thấy hơi mất mặt, không thể làm gì khác hơn là tung xúc xắc, xoay lưng đi tìm đám người dị năng mới tới để tán gẫu.
Lâu Ảnh bất đắc dĩ nhún vai.
Với tính cách của anh, nếu thật sự biết có phương pháp hiệu quả thì nhất định sẽ thông báo, ít nhất cũng để mọi người có thể an tâm.
Nhưng đến hiện tại anh vẫn chưa rõ Trì Tiểu Trì rốt cục sẽ dùng biện pháp gì để đưa tất cả mọi người ra ngoài.
Thật sự sẽ có biện pháp sao?
Nghĩ đến đây, anh nhịn không được mà nhìn về phía Trì Tiểu Trì, lại trùng hợp đụng phải ánh mắt của Trì Tiểu Trì đang nhìn về phía anh.
Lâu Ảnh nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch, giơ tay lên, gõ vào trán, nhắc nhở cậu nụ hôn đêm qua.
Ngoài dự liệu của anh là lúc này Trì Tiểu Trì không tránh né.
Cậu hơi đỏ mặt, ngẩng cằm lên, nhấc đầu ngón tay trỏ, dường như khiêu khích mà khẽ đụng vào môi mình.
Chờ Lâu Ảnh hiểu rõ ý tứ của cậu thì dữ liệu liền trở nên hỗn loạn trong nháy mắt.
Anh mang theo nụ cười, một tay ôm ngực, hơi cúi người chào về phương hướng của cậu.
…Nguyện ý ra sức, lần sau sẽ nỗ lực hơn.
Giao lưu khoảng cách xa với Trì Tiểu Trì xong, Lâu Ảnh đưa mắt nhìn đám đông người mới tới, lần lượt kiểm kê để xem mình nên nấu bao nhiêu gạo.
Nói không chừng một lúc nữa còn có người tới, cần phải nấu nhiều cơm hơn một chút.
Đang suy nghĩ, ánh mắt của Lâu Ảnh rơi vào một điểm nào đó trong đám người, bèn dừng lại.
Anh phát hiện một chuyện kỳ lạ không tính là quá lớn.
Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, Lâu Ảnh thậm chí có chút nghi ngờ có phải mình nhìn lầm hay không, muốn xác nhận, nhưng người kia lại không làm ra chuyện giống vậy nữa.
Lâu Ảnh đưa một tay chạm vào huyệt thái dương, muốn nối kết với Trì Tiểu Trì, nhưng trong khóe mắt, thoáng nhìn miệng của Trì Tiểu Trì, có thể đang nói chuyện với *Bạch An Ức*, anh suy nghĩ một chút rồi bỏ qua.
….Quan sát thêm chút nữa, có chứng cứ xác thực rồi nói cho Tiểu Trì cũng không muộn.
Hiện tại, không có ai chú ý Bạch An Ức.
Bên ngoài trò chơi, Bạch An Ức và Đan Song giống nhau, bị phán định là người dị năng nắm giữ năng lực dịch chuyển tức thời cấp C, đẳng cấp này không cao cũng không tính thấp, kẹt ở chính giữa, còn không bằng Ngụy Thập Lục cấp B, đương nhiên đám người đánh cược sẽ không chú ý nhiều đến cậu, chỉ có một điểm đặc biệt duy nhất có lẽ chính là vì thân phận em họ của Trì Giang Vũ.
Trong trò chơi, chỉ có Triệu Nhu biết Bạch An Ức là em họ của Trì Giang Vũ, cô không nói, những người khác cũng không biết, càng sẽ không tới quấy rầy cậu.
Bởi vậy cậu có được khoảng thời gian thanh nhàn, có thể nằm nghiêng bên hồ mà lột củ ấu ăn.
Lâu Ảnh đoán không sai, vào lúc này Trì Tiểu Trì đúng là đang cùng *Bạch An Ức* nói chuyện.
*Bạch An Ức* thấy cậu không nói lời nào, liền chủ động tiếp lời: “Bây giờ cậu đang suy nghĩ gì?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Tại sao lại có bốn Cá Nheo.”
*Bạch An Ức*: “Bọn họ đều chết theo kế hoạch của cậu rồi, tại sao cậu còn suy nghĩ vấn đề tẻ nhạt như thế.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ rất nhanh: “Tại sao cậu lại chết?”
*Bạch An Ức*: “Hả?”
Trì Tiểu Trì đang lật xem ký ức của Bạch An ức, dừng lại ở màn Bạch An Ức phát hiện thi thể của *Bạch An Ức*.
Cậu nhìn hình ảnh *Bạch An Ức* thiệt mạng, tự đặt câu hỏi: “Trong tình huống nào thì một người có năng lực đặc biệt có thể giết cậu?”
*Bạch An Ức* cũng là một người có tâm lý rất mạnh, nghe vậy không chỉ không biến sắc mà còn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề liên quan đến sự sống chết của mình: “Khả năng thứ nhất, đối phương là Bạch An Ức.”
“Ý của cậu là đối phương nắm giữ dị năng biến hình ngụy trang?”
“Ý là không thể nào.” *Bạch An Ức* nói, “Tôi chính là một phần của cậu ấy, tôi hiểu rõ toàn bộ về cậu ấy. Làm sao có người có thể giả mạo cậu ấy để lừa được tôi?”
Trì Tiểu Trì: “Vậy khả năng thứ hai?”
“Khả năng thứ hai là đối phương nắm giữ dị năng có tính áp đảo, có thể nháy mắt tạo thành vết thương trí mạng cho tôi.”
Trì Tiểu Trì nhanh chóng bác bỏ khả năng này: “Thi thể của cậu vẫn hoàn chỉnh, ngoại trừ bị vết thương trí mạng do bị đâm xuyên tim từ sau lưng, còn lại thì không có vết thương nào khác. Nếu như người nọ nắm giữ năng lực một đòn giết được cậu…”
“Chờ đã…vết thương trí mạng ở phía sau lưng tôi?”
Trì Tiểu Trì khẳng định: “Ở phía sau lưng.”
*Bạch An Ức*: “Như vậy quả thật rất kỳ lạ. Bình thường tôi rất chú ý ở sau lưng, sẽ không dễ dàng để sơ hở từ sau lưng. Với lại trong rừng còn có tiểu Bạch, tôi nhất định sẽ cẩn thận gấp bội.”
Trì Tiểu Trì không nói gì, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Lâu Ảnh, không biết đang suy nghĩ gì.
….
*Bạch An Ức* chú ý nhất cử nhất động của Trì Tiểu Trì, vô cùng tò mò.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải một nhân loại có thể nói là “Vô cùng phức tạp”.
*Bạch An Ức* thừa nhận chính mình sinh ra hứng thú nghiên cứu đối với Trì Tiểu Trì.
Trước mắt, cậu dự định nghiên cứu rốt cục tại sao Trì Tiểu Trì muốn nói dối.
Trì Tiểu Trì luôn mồm luôn miệng nói kế hoạch của mình tuyệt đối không thành vấn đề, nhất định có thể cứu tất cả mọi người ra ngoài, có thể chắc chắn bảo đảm sự an toàn của Bạch An Ức, cũng có thể làm cho thân phận “người mang nhiều dị năng” của Trì Giang Vũ được cơ quan nghiên cứu xem là trọng điểm để chăm sóc.
Loại thái độ chắc như đinh đóng cột này quả thật có thể cảm hóa người ta, ngay cả *Bạch An Ức* cũng bị thuyết phục.
Nhưng tinh tế suy nghĩ thì kế hoạch này rõ ràng có trăm ngàn lỗ hỏng.
Không nói đến những thứ khác, nếu cơ quan cảm thấy người mang nhiều dị năng Trì Giang Vũ biết được quá nhiều bí mật là một sự uy hiếp đối với bọn họ, sẽ lập tức xử lý anh ta thì Trì Tiểu Trì nên làm gì đây.
Đối với người quá mạnh thì con người sẽ có hai sự lựa chọn, hoặc là thân cận lôi kéo, hoặc là hoàn toàn tiêu diệt.
Trì Tiểu Trì không nghĩ tới điểm này sao?
Nhưng *Bạch An Ức* cũng không hỏi nhiều nữa.
Là một nhà nghiên cứu, cậu muốn tự dựa vào mình để đưa ra kết luận.
Vì vậy sau khi tập trung các loại tin tức, *Bạch An Ức* bắt đầu im lặng suy diễn từng khả năng có thể xảy ra.
Nhưng sau khi cậu suy diễn từng khả năng có thể xảy ra thì *Bạch An Ức* lập tức sinh ra cảm giác hơi ớn lạnh sau sống lưng.
Không phải vậy chứ….?
Nếu như, nếu như tất cả những thứ này thật sự là kết quả mà cậu ấy trù tính, như vậy rất có khả năng mình đã trách lầm Trì Tiểu Trì.
— Cậu ấy căn bản không phải tự cho mình thông minh, cũng không phải mù quáng tự tin, càng không phải trong đầu đầy yêu đương luyến ái mà lấy tính mạng của Bạch An Ức ra để hộ tống cho sự an toàn của Trì Giang Vũ.
Cậu ấy là một con quái vật cô độc vừa khôn khéo lại vừa cay nghiệt.
Trì Tiểu Trì cũng mặc kệ *Bạch An Ức* đang suy nghĩ chuyện gì.
Cậu đem vỏ củ ấu vùi vào trong đất, vỗ bụi trên người xuống, vừa vặn nhìn thấy Đan Song đang ôm bó củi quay về, lập tức lên tiếng chào hỏi: “Hi….Cơ vô lực.”
Đan Song: “…Tôi tên là Đan Song.”
Trì Tiểu Trì: “Anh của tôi bảo tôi báo với cậu, thống kê họ tên và dị năng của những người dị năng ở đây, anh ấy có việc cần dùng.”
…
Khi một đám người đang bận rộn xử lý công việc của mình thì Bộ xử lý khẩn cấp nhận được mệnh lệnh chỉ thỉ của cấp trên.
Trải qua thảo luận của các chuyên gia tổ nghiên cứu, cho ra ý kiến xử lý như sau:
Phát sóng trực tiếp và trò chơi vẫn tiến hành như bình thường, không được tiến hành bất kỳ hình thức gián đoạn và quấy nhiễu nào.
Trì Giang Vũ được phán định là phần tử nguy hiểm cấp 4S, không có giá trị nghiên cứu.
Nếu như lúc anh ta hấp thụ người dị năng bị bao vây tấn công và tử vong thì theo như thông lệ, ba người cuối cùng còn sống sẽ ở lại cơ quan làm việc.
Nếu như anh ta thành công hấp thụ người dị năng thì gián đoạn phát sóng trực tiếp, sau khi kết toán tiền đánh cược, không truyền tống Trì Giang Vũ về thân thể của anh ta, đẩy thân thể đang hôn mê trong khoang thuyền của anh ta đi hỏa thiêu, tiến hành hủy hoại vật lý.
Sau khi nhận được mệnh lệnh này, bộ trưởng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cũng may.
Chỉ cần ông có thể lấy về phần tiền đặt cược của mình thì Trì Giang Vũ có chết hay không cũng không liên quan đến ông.
Thư ký tiếp nhận thông báo, chuẩn bị đi truyền lệnh lại cho các nhân viên cấp dưới, cậu ta xem lướt qua một lần, phát hiện một chút lỗ hỏng: “Bộ trưởng, trong báo cáo không nhắc đến Bạch An Ức.”
Nếu thư ký không nhắc thì bộ trưởng gần như đã quên người này.
“Bạch An Ức? Ừm, cậu ta thì sao?”
“Sếp cũng thấy rồi đấy, Trì Giang Vũ tích cực muốn bảo vệ Bạch An Ức, có thể thấy tình cảm của bọn họ không cạn. Coi như Trì Giang Vũ thật có năng lực giết chết những người dị năng khác, cuối cùng cũng sẽ lưu lại Bạch An Ức. Lúc đó nếu muốn truyền tống thì có giữ Bạch An Ức lại hay không?”
Bộ trưởng dường như đoán được điều gì đó: “Cậu muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.”
Thư ký cầm chặt bìa hồ sơ A4: “Ý của em là cấp trên hiện tại cho thấy họ không dự định giữ lại Trì Giang Vũ, mà Bạch An Ức là em của Trì Giang Vũ, bọn họ có huyết thống, cho nên…”
Bộ trưởng hiểu rõ: “Ý cậu là nói không chừng Bạch An Ức cũng nắm giữ nhiều dị năng?”
Thư ký cười rạng rỡ: “…Đúng vậy. Hơn nữa bây giờ cậu ta chỉ là dị năng đơn, năng lực rất yếu. Cho dù chúng ta không thể nghiên cứu Trì Giang Vũ nhưng bắt cậu ta để nghiên cứu cũng không tệ. Hoặc giả như trong cơ thể của cậu ta chưa chắc có chứa gien nhiều dị năng nhưng với dị năng cấp C của cậu ta thì cũng có thể làm một người giám sát trong tiểu đội. Nếu như chết chung với Trì Giang Vũ thì có phải quá đáng tiếc hay không?”
Hai người bên này đang bàn luận sôi nổi thì có một cú điện thoại gọi đến.
Bộ trưởng bắt máy, vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu đáp lại hai tiếng “Thưa ngài”, sau đó yên lặng nghe dặn dò.
Mấy giây sau, vẻ mặt của ông trở nên hơi tế nhị.
Sau khi liên tục đáp “vâng”, ông gác máy, cầm lấy thông báo mà thư ký đang cầm trên tay, nhét vào máy hủy giấy ở bên cạnh.
Thư ký kinh ngạc: “Đây là…”
Bộ trưởng thở dài một tiếng: “Cấp trên của tổ nghiên cứu không đồng ý tiêu diệt Trì Giang Vũ, kịch liệt phản đối. Sau khi tổ chức quyết định, tổ tưởng tổ nghiên cứu đã tự ý báo cáo lại cấp cao hơn về chuyện này. Bộ khoa học kỹ thuật gọi điện tới bảo rằng ý kiến của bọn họ là tạm hoãn chấp hành việc tiêu diệt Trì Giang Vũ.”
“Vậy bây giờ…”
Bộ trưởng vò vò đầu, phủi giấy vụn dính trên tay: “Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp xui xẻo. Cậu và tôi cũng không phải người có thể đưa ra quyết định, chờ cấp trên cho ra kết luận rõ ràng thì chúng ta sẽ hành động.”
…..
P/S: Nghỉ lễ 2/9 vui vẻ nha mọi người, nay F cũng nghỉ giải lao một bữa, nên là mai không có chương mới nha, hẹn gặp ngày mốt nha.