Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
  3. Chương 366
Trước /397 Sau

Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 366

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc đó Lâu Ảnh vừa mới kết thúc nhiệm vụ thứ mười của ký chủ thứ bảy.

Giống với sáu ký chủ ban đầu, ký chủ thứ bảy cũng từ bỏ kể hoạch quay trở lại thế giới cũ, chọn thế giới mình vừa ý nhất, lập tức giải trừ khế ước với Chủ Thần, dấn thân vào thế giới mới.

Tính cách của Lâu Ảnh ấm áp và thân thiện, mỗi lần dẫn dắt ký chủ đều rất dụng tâm.

Bởi vậy anh đều ghi chép cặn kẽ tất cả tình huống của từng ký chủ.

Đặt bảy phần báo cáo nghiên cứu cùng nhau, Lâu Ảnh càng nhìn càng cảm thấy không đúng.

Mục đích cuối cùng của Chủ Thần có lẽ là tận dụng tất cả khả năng để lấy được trị giá nhiễu loạn.

Từ khi dẫn dắt ký chủ thứ ba, anh có ý dò xét đối tượng công lược, lúc tra công bắt đầu sản sinh ra trị giá hối hận cũng tức là phát ra sóng năng lượng trong cơ thể thì anh đã lén lút ghi chép lại.

Trải qua so sánh, sự nghi ngờ của anh càng ngày càng lớn.

Trị giá nhiễu loạn này so với số năng lượng mà Chủ Thần tiêu tốn để rút khỏi thế giới tuyến, đừng nói là lợi tức, ngay cả tiền vốn thu lại còn chưa đủ nữa là.

Nếu như nghĩa vụ là làm việc thiện, vậy không bằng cứ thẳng thắn trợ giúp người khác là được, tại sao còn phải chế tạo trị giá hối hận của tra công để làm mục tiêu công lược?

Lâu Ảnh nghĩ mãi không thông vấn đề này.

Mãi đến một lần anh dẫn dắt ký chủ thứ bảy chấp hành một nhiệm vụ nào đó, dò xét tình hình trong cơ thể ký chủ, anh bất ngờ phát hiện một đường truyền năng lượng giống hệt trị giá hối hận của tra công trong luồng dữ liệu không lồ.

Lâu Ảnh quan sát bản báo cáo, nhìn đường thẳng giá trị, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

…Tại sao Chủ Thần lén chôn giấu thứ này trong cơ thể của ký chủ?

Sau khi giải tỏa nghi ngờ của mình, Lâu Ảnh đi vòng quanh không gian của Chủ Thần.

Trong đại sảnh, 089 đang trò chuyện với hệ thống khác, thấy anh trở về, nhân tiện nói: “061, chúc mừng nha, anh sắp có em dâu rồi.”

Lâu Ảnh không tin, lắc đầu cười nói: “Nói gì thế?”

089 lấy ra một màn hình lóe lên trước mặt Lâu Ảnh.

Phía trên biểu hiện, ảnh đế trẻ tuổi Trì Tiểu Trì cùng đi du lịch với một đại hoa, gặp nhau ở khách sạn, tình đầu ý hợp, sắp kết hôn đột ngột.

Sắc mặt Lâu Ảnh hơi cứng lại: “Những tin đồn này không đáng tin đâu.”

089 nói: “Đây là em trai anh tự mình thừa nhận đó.”

Lâu Ảnh cũng tìm được cái gọi là Trì Tiểu Trì tự mình hồi phục trên màn hình.

Hai người cũng vì chân trước chân sau tiến vào cùng một khách sạn mà bị lan truyền là quan hệ tình nhân, chuyện này bị tuồn ra, Trì Tiểu Trì tự mình phản hồi dưới bài của blogger: “Ừm, dự định kết hôn bất ngờ, tháng ba sang năm, ba năm ẵm hai, không cần nhọc lòng.”

Lâu Ảnh nở nụ cười: “Chẳng phải đây là đang mỉa mai sao?”

Tuy nói vậy nhưng trái tim của anh lại căng thẳng mà chua xót.

089 nói: “Là một cô nàng rất xinh đẹp, nói không chừng là thật đấy.”

Lâu Ảnh ấn màn hình: “Đừng lan truyền lung tung. Từ lúc ra mắt đến nay Tiểu Trì bị tung bao nhiêu lời đồn, có cái nào là thật đâu?”

089: “Nói không chừng lần này là thật thì sao. Trai xinh gái đẹp, một đôi trời sinh đó.”

Lâu Ảnh bất đắc dĩ, cất bước rời đi: “Được rồi, đừng ngây thơ nữa. Tôi còn việc phải làm, đi trước đây.”

Nửa tiếng sau, hình bóng của Lâu Ảnh đứng dưới lầu công ty giải trí Tinh Vân.

Chỉ điều tra tất cả tư liệu của cô ấy vẫn chưa đủ, Lâu Ảnh muốn tận mắt nhìn xem một chút đây là cô gái thế nào, có thích hợp với Tiểu Trì hay không.

Ai ngờ khi anh vừa tiến vào tổng bộ công ty giải trí Tinh Vân của ngôi sao nữ kia thì lại bất ngờ gặp phải người mà anh đang nghĩ đến.

Trì Tiểu Trì ngồi trên ghế salon trong sảnh lớn của công ty, đeo khẩu trang màu xám, ký tên lên sổ công tác của nhân viên công ty đang lén lút đưa cho cậu.

Dù cho không nhìn thấy cả khuôn mặt, chỉ cần nhìn đường tuyến cằm hoàn mỹ phác họa dưới khẩu trang cùng với đôi chân dài dưới lớp áo khoác măng tô đã đủ khiến người ta thấy nhịp tim đập thình thịch.

Ngồi bên cạnh Trì Tiểu Trì là một người thanh niên chạc tuổi cậu, thân hình thiên về kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, tướng mạo khá giống 089, cũng thuộc về kiểu xinh đẹp, chính vì khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta giúp mái tóc màu xanh đậm kia trở nên bớt trẻ trâu.

Lâu Ảnh suy nghĩ, đây chính là người đại diện mới của Tiểu Trì, tên là Lucas.

“Anh Trì.” Quan sát từ đằng xa, anh thấy một người ăn mặc như thư ký bước nhanh về phía Trì Tiểu Trì, lễ phép nói, “Tống tổng đã đến bãi đỗ xe, sắp vào đến văn phòng. Xin mời anh đi theo tôi.”

Trì Tiểu Trì “Ừm” một tiếng, đi tới thang máy dưới sự hướng dẫn của thư ký.

Cửa thang máy nối thẳng với văn phòng của Tổng giám đốc mở ra, thư ký nhìn thấy người bên trong, hơi sững sờ, vội vàng giải thích: “Tống tổng…anh Trì nhất định nói muốn chờ anh ở đại sảnh, tụi em cũng không biết làm sao…”

So với thư ký khéo léo uyển chuyển, bản thân Trì Tiểu Trì thẳng thắn hơn nhiều: “Tống Trí Hoài, văn phòng của anh sao vẫn có cái mùi kia vậy, chẳng phải lần trước đã bảo anh thay nước hoa rồi à.”

Giám đốc trẻ tuổi Tống Trí Hoài cau mày lại, chỉnh dây xích mắt kính gọng vàng của mình, dùng tay ra hiệu cho Trì Tiểu Trì tiến vào thang máy.

Trì Tiểu Trì mỉm cười khách khí: “Không, không dám cướp thang máy của anh, anh lên trước đi.”

Tống Trí Hoài không nói nhảm nữa, nhanh chóng bước ra thang máy nắm lấy cổ tay Trì Tiểu Trì, gọn gàng nhanh chóng kéo cậu vào thang máy.

Sắc mặt Lâu Ảnh tái nhợt, liền cất bước đi theo.

…..

Trong thang máy.

Trì Tiểu Trì và Tống Trí Hoài đứng song song, bên cạnh là Lâu Ảnh tàng hình không ai nhìn thấy.

Trì Tiểu Trì rảnh rỗi tẻ nhạt, từ từ nhón chân lên, ý đồ muốn ngang hàng với Tống Trí Hoài cao gần một mét chín, bị Tống Trí Hoài nhấc khuỷu tay nhấn xuống.

Từ sau khi thấy rõ khuôn mặt điển trai sáng lạng của Tống Trí Hoài, sắc mặt của Lâu Ảnh trở nên lạnh lẽo đến mức có thể đóng thành sương băng.

Động tác nhỏ của Trì Tiểu Trì phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong thang máy, Tống Trí Hoài cũng có cơ hội mở miệng.

Anh ta tháo mắt kính xuống, dùng vải nhẹ nhàng lau chùi.

Cởi mắt kính ra, Tống Trí Hoài giảm bớt vài phần phong độ lịch thiệp, nhưng tăng thêm vài phần phong lưu phóng khoáng.

Tuy nhiên giọng điệu của Tống Trí Hoài lại vô cùng lịch sự và xa lánh.

“…Lần thứ ba.” Tống Trí Hoài lễ phép dò hỏi, “Anh Trì, có phải anh muốn đối đầu với nghệ sĩ công ty tôi hay không?”

Trì Tiểu Trì nhún vai: “Chẳng lẽ không phải nghệ sĩ Tinh Vân đặc biệt yêu thích tôi sao?”

Tống Trí Hoài nở nụ cười, không tỏ rõ ý kiến.

Khiến Lâu Ảnh cảm thấy hơi mừng chính là nơi bọn họ đi vào không chỉ có một người.

Trì Tiểu Trì ngồi trước bàn họp nhỏ của văn phòng Tống Trí Hoài, lấy ra một điếu thuốc từ gói thuốc lá màu đen hơi trong suốt của hãng Marlboro, gõ lên hộp thuốc, dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến của mọi người ở chỗ này rồi mới châm thuốc.

Khói trắng mùi cam nhàn nhạt lượn lờ trên đầu ngón tay của cậu, cậu dùng tay đang kẹp điếu thuốc để cầm tách trà bằng sứ, đánh giá: “Chất lượng bộ tách này tốt hơn trước khá nhiều đấy.”

Tống Trí Hoài lộ ra nụ cười thương mại giả tạo, tích chữ như vàng mà đáp: “Ừm.”

So với sự nhàn nhã của Trì Tiểu Trì, đám người ngồi đối diện cũng không có sắc mặt dễ nhìn như vậy.

Giám đốc bộ phận PR châm chước từ ngữ một chút mới nói: “Anh Trì, anh nghĩ thế nào về chuyện của Nina? Tôi muốn nghe một chút ý kiến của anh.”

Nina chính là đối tượng mà Trì Tiểu Trì tuyên bố muốn cùng cô ba năm ẵm hai.

“Con người của tôi không thích nghĩ, chỉ thích làm.” Trì Tiểu Trì nói, “Quan hệ xã hội của giải trí Tinh Vân quá chậm chạp, tôi chỉ có thể tự mình nghĩ cách, tùy tiện thúc đẩy một chút.”

Giám đốc bộ phận PR hít một hơi.

Một chữ “tùy tiện” này của cậu lại khiến toàn mạng xã hội bùng nổ.

“Nhưng anh cũng không thể…” Chạy đến dưới bài của blogger nói hưu nói vượn.

Giám đốc lấy lại bình tĩnh, tận lực nói một cách khéo léo: “Anh…quả thật khiến chúng tôi khó xử.”

Lucas vừa định mở miệng thì Trì Tiểu Trì liền lên tiếng: “Cố lên.”

Người đại diện của Nina cũng ở đây, cô ta vì chuyện này mà hối hả hai ba ngày nay, quầng thâm dưới mắt đen thui, nghe thấy Trì Tiểu Trì trào phúng như vậy, rốt cục nhịn không được mà tức nước vỡ bờ: “July, hiện tại việc chúng ta phải làm là giải quyết vấn đề, không phải làm to chuyện! Anh có biết lời nói đó của anh tạo nên bao nhiêu phiền phức với Nina của chúng tôi hay không? Truyền thông liên tục gọi điện đến, fan của cô ấy rơi mất ba mươi ngàn! Chúng ta phải nghĩ cách để khống chế…”

Giám đốc PR của Tống Trí Hoài không kịp ngăn cản, đành nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng.

“Ồ, là tôi hiểu lầm à?” Trì Tiểu Trì hút thuốc, nhàn nhạt nói, “Cô ấy mua hành trình công tác của tôi, mời paparazzi đến quay chụp tôi, hóa ra không phải muốn cùng tôi kết hôn sao?”

Người đại diện choáng váng tại chỗ.

Lucas nắm cánh tay của Trì Tiểu Trì, liều mạng trừng cậu.

Trì Tiểu Trì liếc Lucas một cái, vừa nhìn về phía cánh tay nắm chặt của Lucas vừa lắc lắc đầu không tán thành.

Lucas hiểu ý, ngoan ngoãn buông tay ra, nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn chằm chằm Trì Tiểu Trì, lo lắng cậu sẽ nói ra những lời càng khiêu khích hơn nữa.

Trong phòng họp lặng yên như tờ, Trì Tiểu Trì nhả ra một ngụm khói, dùng ngón tay chà sát nhiều lần lên đôi môi mềm mại, giữa làn khói mờ, cậu nhìn vào khuôn mặt lúc trắng lại đỏ của người đại diện: “Mấy người có con đường của mấy người, tôi cũng có con đường của mình. Đừng tưởng rằng chuyện mấy người làm bí mật như thế nào.”

“Về phần mất fan thì chẳng phải do cô ta luôn bày ra tính cách sắt thép thẳng thắn hay sao? Lúc trước ăn bao nhiêu tiền lãi, hút bao nhiêu fan hâm mộ, hiện tại không khống chế nổi dư luận, khiến phía trên chính phủ chú ý, ảnh hưởng đến quảng cáo và phim mới phát sóng, bèn muốn tìm một nam nghệ sĩ để lan truyền scandal, mong mau chóng vượt qua gian đoạn này, cuối cùng lại làm sáng tỏ *chúng tôi là quan hệ anh em tốt đẹp*. Thật sự có thể tiến có thể lui, có thể công có thể thủ, có đúng không?”

Chẳng biết từ khi nào trên mặt Trì Tiểu Trì không còn nụ cười qua loa nữa.

Cậu phẩy khói thuốc, thoáng nhấc cằm lên, nhìn người đại diện ở trước mặt, khí chất tối tăm âm u trong mắt khiến người ta có loại ảo giác tê cả da đầu.

“…Vấn đề là tại sao mấy người lại cho rằng tôi sẽ phối hợp cùng mấy người chơi trò chơi này hả?”

Tống Trí Hoài ho nhẹ một tiếng: “Đủ rồi.”

Đôi mắt xinh đẹp của Trì Tiểu Trì uốn cong, quét qua sương khói, thân thiết nói: “Đúng vậy, nói tới đây là đủ rồi. Tiếp theo chúng ta nên nghe Tống tổng. Chuyện này nên xử lý thế nào đây?”

Cuối cùng bọn họ thương lượng một kết quả cũng xem như thỏa mãn hai bên.

Bên phía Nina tuyên bố tin tức chính thức làm sáng tỏ quan hệ của hai người, điều kiện là Trì Tiểu Trì tuyệt đối đừng lên tiếng về chuyện này nữa.

“Nếu không phải gần đây rãnh tỗi thì tôi cũng sẽ không bận tâm chuyện này.” Trước khi rời đi, Trì Tiểu Trì mỉm cười nói với người đại diện đã bày sắc mặt như tro tàn của Nina. “Nếu mấy người có nhu cầu tương tự thì có thể chờ lần sau tôi vào đoàn phim rồi hẵng làm.”

Tống Trí Hoài đưa người tiễn đến thang máy, dò hỏi xe của cậu đỗ ở tầng hầm bao nhiêu rồi mới lịch sự ấn thang máy giúp cậu.

Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tống Trí Hoài đưa tay ngăn cửa: “Anh Trì, chúng ta cũng không phải không quen biết, lần sau làm chuyện gì có thể nể mặt báo trước cho tôi một tiếng hay không?”

Trì Tiểu Trì cười nói: “Nhất định rồi.”

Sau khi tiễn Trì Tiểu Trì đi, Tống Trí Hoài mới thở phào nhẹ nhõm.

Trợ lý của Tống Trí Hoài đứng bên cạnh cười nói: “Tống tổng, gặp anh Trì nhiều lần như vậy, anh vẫn không hiểu nổi anh ấy sao?”

Tống Trí Hoài lắc đầu: “Người này đúng là liều mạng. Căn bản không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.”

“Cũng thật thú vị.” Trợ lý nói đùa, “Không nói những thứ khác, Tống tổng và anh ấy thoạt nhìn cũng rất xứng đôi. Anh không suy tính một chút sao? Nghe nói anh ấy cũng…”

“Tôi sẽ không tìm người trong giới giải trí.” Tống Trí Hoài tỏ thái độ kiên quyết, vừa cởi cúc tay áo vừa quay đầu đi về phòng làm việc, bình tĩnh nói, “Tôi cũng không muốn đưa phiền phức như vậy vào sinh hoạt của mình.”

Sau khi Lâu Ảnh trầm mặc lắng nghe Tống Trí Hoài và trợ lý nói chuyện, anh mới đi xuống lầu đuổi theo Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì đã đến tầng B2, đang tìm xe của mình.

Bóng của Lâu Ảnh đi theo phía sau cậu, nhớ lại tất cả những gì mới nghe thấy vừa rồi, bàn tay bỗng nhiên siết lại trong túi.

Lucas chân không dài bằng Trì Tiểu Trì, chỉ có thể đuổi theo cậu: “Tổ tông à, tổ tông của tôi ơi, chúng ta đến để thương lượng chứ không phải đến gây thù chuốc oán, vừa rồi cậu làm gì vậy. Cậu có biết sau lưng NaNi có kim chủ nâng đỡ hay không, lão đại ở hậu trường đó.”

Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Hậu đài thì sao, tôi không có à?”

Lucas: “…” Suýt chút nữa cậu đã quên mất July vừa mới ra mắt đã lập tức gia nhập đoàn làm phim đỉnh cấp của thế giới điện ảnh Trung Quốc, gặp quý nhân toàn là cây đa cây đề.

Lucas vội la lên: “Nhưng cậu cũng không thể nhảy vào chỗ chết đắc tội với người khác. Cậu tính làm gì?”

Trì Tiểu Trì: “Làm vậy mới thoải mái.”

Lucas: “…” Ok, được rồi.

Thấy đề tài này không có cách nào đả thông Trì Tiểu Trì, Lucas bèn chuyển sang chuyện khác: “Cậu và vị đại soái ca kia quen biết à?”

Trong phòng họp có thể xưng là đại soái ca cũng chỉ có hai người Trì Tiểu Trì và Tống Trí Hoài.

“Trước đây hai chúng tôi từng gặp nhau”. Trì Tiểu Trì nói, “Có lẽ là lúc tôi mười bảy tuổi, khi đó trình diễn thời trang, anh ta ở dưới sân khấu, tôi ở trên sàn catwalk.”

Lucas: “Ồ, trúc mã trúc mã nha.”

Trì Tiểu Trì nhìn Lucas: “Cậu có biết trúc mã nghĩa là gì không?”

“Cũng chút chút, hiểu ngầm ấy.” Lucas bắt đầu bật chế độ bà tám, “Sau đó thì thế nào?”

“Sau đó à—-” Trì Tiểu Trì liếc Lucas, xoay chuyển giọng điệu một cách vi diệu, “Có người giới thiệu hai chúng tôi quen nhau. Vừa gặp như đã thân quen, củi khô lửa bốc, anh anh em em, vứt bao cao su cùng một chỗ, kết quả hôm sau anh ta kéo quần lên không chịu trách nhiệm, bảo tôi xem như chuyện này chưa từng xảy ra, sau này gặp lại xem như chưa từng quen biết.”

Lâu Ảnh cắn chặt răng, cố gắng ngăn chặn cảm giác ê ẩm nồng nặc trong lòng.

Lucas nghe thấy cũng há hốc miệng: “Thật hả?”

Trì Tiểu Trì: “Giả đấy.”

Lâu Ảnh: “…”

Lucas: “… Mọe.”

Trì Tiểu Trì tìm được xe của mình, ném chìa khóa cho Lucas: “Anh ta không có hứng thú với người như tôi.”

Lucas bày ra vẻ mặt tiếc nuối: “Thật hả? Hai người trông rất xứng đôi, khi anh ta kéo cậu vào trong thang máy…”

Trì Tiểu Trì dựa vào cột tường, thoải mái vạch ra cái nhìn của Tống Trì Hoài với mình: “Anh ta chê tôi phiền phức mà thôi.”

Lucas có chút thất vọng, dù sao mới tính ship couple thì lại bị giội ngay chậu nước lạnh, cảm giác này thật có chút vi diệu.

Lucas mở cửa xe cho Trì Tiểu Trì: “Vậy cậu thích dạng người thế nào, sau này tôi sẽ giúp cậu xem xét người trong giới.”

Trì Tiểu Trì dựa vào ghế da mềm mại thoải mái, nhắm mắt nói: “Tôi chẳng thích ai cả.”

Nghe vậy, Lâu Ảnh vừa mới cảm thấy vui mừng thì đột nhiên lại rơi vào đáy cốc.

Lucas chưa từ bỏ ý định: “Cậu chưa từng có đối tượng mơ mộng nào sao? Ít nhất cũng cho tôi biết kiểu mẫu của cậu như thế nào đi chứ.”

Trì Tiểu Trì nhắm hai mắt, móc ra một điếu thuốc lá, như đang suy nghĩ đến người nào đó, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng.

Đôi môi khô nứt của cậu ngậm lấy khói, mơ hồ mà cười nói: “Không thể nói cho cậu biết đâu.”

Xe nhanh chóng rời đi, lưu lại Lâu Ảnh đứng tại chỗ.

Cố gắng chống đỡ cảm giác chua xót gian nan, một lúc sau Lâu Ảnh mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng bóng xe đang dần biến mất.

Từ dấu vết của những năm qua, Lâu Ảnh có thể mơ hồ đoán được cách yêu của Trì Tiểu Trì khác với đại đa số mọi người. Bởi vậy khi nghe cậu thẳng thắn nói về chuyện này thì anh cũng không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.

Anh kinh ngạc chính là phản ứng của chính mình.

Thịt trong lồng ngực co rút khó chịu, cảm giác bất an mãnh liệt bao vây lấy anh, khiến anh khống chế không được bản thân mình, muốn đuổi theo, ngồi bên cạnh Trì Tiểu Trì, truy hỏi rốt cục cậu thích ai, rốt cục cậu thích người thế nào.

Vì áp chế cảm xúc không bình thường này của mình nên anh mới lựa chọn đứng lại.

Lâu Ảnh nhìn tay của mình, cau mày thầm nghĩ, rốt cục mình bị gì vậy.

Anh bỗng mất đi mục tiêu, không biết mình còn có thể đi đến nơi nào.

Nhưng ngây người đứng ở chỗ này cũng có chút ngu ngốc.

Lâu Ảnh đưa lưng về phía chiếc xe rời đi, bước đi hai bước, tẻ nhạt mà suy nghĩ, có nên quay về hệ thống hay không.

Trong chớp mắt suy nghĩ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của anh tựa như bị điện giật, bước chân cũng không nhúc nhích được nữa.

Lâu Ảnh bỗng nhiên quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn về phương hướng rời đi của chiếc xe, trái tim cuồng nhiệt đập mạnh.

…Không thể nào.

Làm sao cậu ấy lại…

Quảng cáo
Trước /397 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lão Tướng

Copyright © 2022 - MTruyện.net