Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không chờ Lâu Ảnh nghĩ rõ vấn đề này, Trì Tiểu Trì và Lucas đã một trước một sau đi đến vị trí của bọn họ.
Lucas cúi đầu kiểm tra lịch trình, Trì Tiểu Trì thì chỉ chú ý trân châu trong ly trà sữa, cũng không có ý định đưa ánh mắt dừng lên người cậu nhân viên đang bình tĩnh nhìn về phía mình.
Nơi bọn họ muốn đi…chính là rạp số ba.
Lữ Phàm cũng nhận ra người đang đâm đầu đi tới, cậu ngơ ngác đứng im, nhỏ giọng kêu: “…Anh Lâu?”
Trong lòng Lâu Ảnh tê dại, nói không ra lời.
Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Trì Tiểu Trì thì Lâu Ảnh mới nhận ra nỗi nhớ của mình đối với cậu đã mãnh liệt đến mức nào.
Muốn ôm cậu.
Muốn hôn lên môi lên tai cậu.
Muốn nói lời yêu với cậu, cho dù sau khi nói ra chính là mất đi.
Trong quá khứ, anh chỉ có thể tưởng tượng những điều này.
Nhưng bây giờ anh có năng lực thực hiện nó.
Tuy rằng trong hệ thống tồn tại lệnh cấm, không cho phép hệ thống có được thực thể trong thế giới nhiệm vụ, nhưng Chủ Thần không thể mọi lúc nhìn chằm chằm bọn họ.
Chỉ cần được ký chủ đồng ý và không sử dụng năng lượng, hóa thành thực thể như vậy có thể tự do hành động, chính là chuyện mở một mắt nhắm một mắt.
Trì Tiểu Trì càng lúc càng gần, lý trí của Lâu Ảnh cũng dần bị nuốt chửng bởi nhớ nhung sau mấy tháng không gặp.
Sắp gặp thoáng qua Trì Tiểu Trì, Lâu Ảnh như bị quỷ thần xui khiến mà điều khiển tay của ký chủ, nhẹ nhàng khoát lên cánh tay đang cầm ly trà sữa của Trì Tiểu Trì.
…Sắp mười năm.
Mười năm qua Tiểu Trì vô số lần xuyên qua Lâu Ảnh, rốt cục hiện tại có thể thật sự chạm mặt cậu.
Mặc dù như vậy, anh cũng chỉ dám kiềm chế khi va vào cánh tay của cậu mà thôi.
Phản ứng của Trì Tiểu Trì quá khích hơn so với tưởng tượng của anh gấp mấy lần.
Cậu thẳng tay đánh rớt tay của Lâu Ảnh, bộp một tiếng, vô cùng vang dội.
Lâu Ảnh bị tỉnh mộng.
Trì Tiểu Trì thì lại cau mày, lùi về sau vài bước, dùng ánh mắt mười phần đề phòng và thù địch nhìn về phía người xa lạ này.
Mấy ngày nay tin tức tiêu cực của Trì Tiểu Trì xoay vòng vòng, Lucas đã bị bồi dưỡng thành phản xạ có điều kiện, lập tức ngẩng đầu lên khỏi điện thoại di động, vội vàng nhảy ra thay Trì Tiểu Trì hòa giải: “Xin lỗi, xin lỗi, hôm qua cậu ấy nghỉ ngơi không tốt, có chút ngái ngủ, cậu đừng chấp nhất với cậu ấy.”
Lucas chặn lại Trì Tiểu Trì, thấp giọng hung hăng: “Mau nói xin lỗi.”
Trì Tiểu Trì cúi thấp đầu, xem như tỏ vẻ áy náy.
Có kinh nghiệm tích lũy từ bảy thế giới, năng lực phản ứng của Lữ Phàm cũng không yếu: “Thật ngại quá, anh là…Trì lão sư Trì Tiểu Trì phải không ạ? Tôi, tôi nghe nói anh sẽ đến nên muốn xin chữ ký.”
Lucas chỉ lo Trì Tiểu Trì lại lộn xộn, bèn mạnh mẽ cưỡng chế cậu ký tên cho Lữ Phàm.
Chờ đến khi cậu nhân viên xin ký tên đi xa thì Lucas mới tức giận vỗ sau lưng Trì Tiểu Trì một cái: “Tổ tông sống của tôi! Cậu đừng gây chuyện nữa! Nếu bị người chụp được cậu kiêu ngạo phách lối thì có mọc thêm mười cái mồm cũng không giải thích được đâu! Gần đây tôi bận lắm rồi, cậu đừng tìm thêm việc cho tôi nữa có được hay không?!”
Trì Tiểu Trì cau mày: “Tôi không thích người khác tùy tiện chạm vào mình.”
Lúc này Lucas mới nhớ tới, ôi một tiếng: “Quên mất quên mất. Dạ dày có khó chịu không?”
Trì Tiểu Trì cắn ống hút rồi ngẩn ra: “Vẫn ổn.”
Sau khi đụng mặt trong khoảnh khắc, hai người đi hai hướng hoàn toàn trái ngược.
Trì Tiểu Trì dường như mang theo tâm sự gì đó, sờ sờ cánh tay bị chạm vào, lại chuyển tay sang ngực, dùng lực kìm một chút, mặt mày thoáng hiện lên vẻ bối rối.
Cậu dừng bước, quay đầu nhìn người thanh niên đi đến góc đại sảnh, chuẩn bị bước lên thang lầu.
Lâu Ảnh trong thân thể Lữ Phàm trầm mặc nhìn Trì Tiểu Trì, tinh tế dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của cậu.
Còn Lữ Phàm thì bước đi thẳng, không hề quay đầu lại.
Nhìn thấy người kia không có ý tứ quay đầu lại, Trì Tiểu Trì cũng cảm thấy suy nghĩ vừa nãy bốc lên trong đầu mình buồn cười đến mức nào.
Cậu nhếch môi, ném ly trà sữa đã uống cạn vào thùng rác, bước nhanh đến rạp số ba.
….
Ngay đêm đó Lâu Ảnh lại một lần nữa mất ngủ.
Lữ Phàm cũng không ngủ.
Lữ Phàm hỏi: “Anh Lâu. Người mà chúng ta gặp hôm nay chính là Trì Tiểu Trì à?” Giọng nói rõ ràng là khẳng định.
Lâu Ảnh: “Ừm.”
Lữ Phàm: “Thật điển trai. Còn đẹp hơn so với trong phim nữa.”
Lâu Ảnh: “Cảm ơn.”
Lữ Phàm: “Anh muốn đi gặp cậu ấy một chút không?”
Lâu Ảnh ngạc nhiên, im lặng thật lâu.
Lữ Phàm: “Anh Lâu đã lâu không gặp cậu ấy, dù sao cũng phải gặp mặt một lần.”
Lâu Ảnh khó khăn dùng lý trí áp xuống tình cảm: “Không thể. Tôi và cậu ấy…ở trong mắt Tiểu Trì tôi đã chết rất nhiều năm, nói cho cậu ấy biết thì e rằng cậu ấy sẽ sợ hãi.”
Lữ Phàm: “Nói không chừng cậu ấy sẽ rất cao hứng. Anh cũng nói những năm qua cho dù ở bất cứ nơi đâu cậu ấy vẫn sẽ về tảo mộ cho anh. Người có thể làm được như vậy…thật sự không nhiều. Anh ngẫm lại xem, trừ anh ra những năm qua cậu ấy có từng để ý đến người khác như vậy hay không?”
Nói đến đây, Lữ Phàm giống như bị lời nói của mình gây khó chịu, cậu không lên tiếng nữa.
Lâu Ảnh đỏ mặt đến hoảng loạn: “Chớ nói lung tung. Cậu ấy sẽ không có ý đó với tôi…”
“Nói không chừng là có đấy.” Lữ Phàm nói đùa một câu, sau đó lập tức khôi phục giọng điệu nghiêm túc bình thường, “Nhưng nếu anh không muốn gặp cậu ấy vậy thì không gặp nữa.”
…Làm sao lại không muốn.
Trì Tiểu Trì ở bên cạnh anh, cùng một thành phố với anh, khoảng cách chỉ là một cái nhấc chân.
Sức mê hoặc này quá lớn, lớn đến mức Lâu Ảnh chỉ có thể ép chính mình không nghĩ đến nữa.
Từ khi nhận ra tình cảm của mình với Trì Tiểu Trì không phải bình thường, anh thường xuyên sẽ nghĩ tại sao mình lại trở thành như vậy, trở thành người không giống với chính anh.
Nhưng mà đến nơi này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
Lâu Ảnh rốt cục có thời gian hoàn chỉnh đến thế giới cũ cùng Trì Tiểu Trì, có thể từ sáng đến tối xem weibo của cậu có đăng tin mới hay không, lại lặng lẽ đăng ký tài khoản mới đi nhấn like cho cậu.
Weibo của Trì Tiểu Trì trong cộng đồng mạng nổi danh là loại hình bệnh thần kinh, rất nhiều anti fan, mỗi lần cậu đăng weibo thì đều không dưới ba trăm ngàn like.
Lâu Ảnh trở thành một phần trong hơn ba trăm ngàn like đó.
Số like khổng lồ đó làm cho anh có loại an tâm không rõ lý do, cũng càng có chút gì đó mất mát nhàn nhạt.
Anh tự an ủi mình, như vậy cũng rất tốt.
Nhưng khi anh để ý weibo của Trì Tiểu Trì trong nửa tháng, weibo của cậu bỗng nhiên dừng đăng bài.
Nửa tháng kế tiếp chẳng đăng một bài nào cả.
Lữ Phàm cũng phát hiện điểm này: “Anh Lâu, tại sao Trì Tiểu Trì không đăng weibo nữa?”
Lâu Ảnh có chút bất an, liền đi kiểm tra trên quảng trường weibo của Trì Tiểu Trì.
Trên quảng trường cũng có không ít fan hâm mộ hỏi chuyện này, hài hòa thảo luận có phải cậu sắp tiến vào đoàn phim hay không, bầu không khí rất an lành.
Lâu Ảnh lướt web trước giờ rất nhanh mà cẩn thận, nhiều rào cản trên internet đối với anh mà nói cũng không là vấn đề gì, bởi vậy anh nhanh chóng phát hiện một chút khác thường.
Có một tài khoản không kết bạn với ai, ở nửa giờ trước đăng một nội dung trong vòng bạn bè của anh một nội dung liên quan đến Trì Tiểu Trì.
“Tao giúp tụi bây nhìn rồi. Nhà của Tiểu Trì vẫn còn sáng đèn, cậu ấy rất ổn.”
Phía dưới là một bức ảnh.
…Biệt thự của Trì Tiểu Trì nằm lặng trong đêm đen, chỉ có phòng ngủ vẫn sáng một ngọn đèn vàng, cậu mặc quần áo dài tay đưa lưng về phía ánh đèn, đang nằm nhoài trên lan can ban công hút thuốc, mái tóc dài sau gáy được quấn lên rất cao, đường nét vai cổ có thể thấy rõ tỉ lệ hoàn mỹ.
Tim của Lâu Ảnh căng thẳng.
Anh nhận ra người đó chính là Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh lặng yên xóa đi lịch sử trong máy của mình, cũng lật tung weibo bạn bè của người kia, bao gồm cả nội dung đã ném vào thùng rác.
Từ hai năm trước người này đã theo dõi Trì Tiểu Trì, trong blog của người này là ảnh chụp sân bay, ảnh tham gia giải thưởng và thảm đỏ của Trì Tiểu Trì, có thể tưởng tượng ra đây là một fan hâm mộ cuồng nhiệt xách theo nòng camera chạy khắp thế giới cùng thần tượng.
Việc này cũng xem như bình thường.
Nhưng kể từ sau khi người này theo dõi Trì Tiểu Trì được một năm rưỡi thì tình huống bắt đầu trở nên kỳ lạ.
—-Người này quay chụp cửa phòng hóa trang của Trì Tiểu Trì, lật tung thùng rác của cậu, cất chứa giấy vệ sinh có dính son môi của cậu.
Sau đó tình hình càng lúc càng nghiêm trọng.
Đối phương chụp xe của Trì Tiểu Trì ở khắp nơi, sử dụng bút lông dầu viết hơn một ngàn chữ “Anh yêu em” lên xe của Trì Tiểu Trì, gã viết văn chương dài tập, ảo tưởng gã và Trì Tiểu Trì ở từng ngóc ngách trong thành phố này, gã chụp ảnh mình hôn môi áp phích của Trì Tiểu Trì, liếm đến khi áp phích bị rơi xuống.
Sau khi xem toàn bộ nội dung, sắc mặt Lâu Ảnh dần dần tái nhợt.
Người này đã tìm đến nhà Tiểu Trì.
Xem khoảng cách quay chụp, gần như là đang ở bên ngoài biệt thự của cậu, chỉ cách một hàng rào.
Bước kế tiếp sẽ làm gì đây?
Lữ Phàm vô tri vô giác nằm trên giường ngủ, còn Lâu Ảnh đã hóa thành hình người, nôn nóng bước đi trong phòng.
Trong lúc buồn bực, Lâu Ảnh vô tình nhìn thấy mình trong gương.
Trong thiết lập của Chủ Thần, hệ thống không thể tự nhận thức bản thân, trong gương chỉ là hình pixel.
Nhìn thấy khuôn mặt không phải hình người này, Lâu Ảnh nâng tay lên mặt kính, tinh tế quan sát.
Đầu óc sôi trào của anh dần bình tĩnh trở lại.
…Anh đã sớm không còn là người của thế giới này.
Đối phương chỉ là người mắc chứng vọng tưởng mà thôi. Người có thể bảo vệ Tiểu Trì rõ ràng còn rất nhiều, cảnh sát, Lucas, còn có phòng làm việc của cậu, bây giờ anh không cần thiết phải thò một chân vào.
Anh là hệ thống của Lữ Phàm.
Hiện tại Lữ Phàm mới là quan trọng nhất.
Lâu Ảnh đang cực lực thuyết phục chính mình, từ phương hướng phòng ngủ đột nhiên truyền đến một tiếng giật mình: “…Anh Lâu?”
Lâu Ảnh bỗng quay đầu lại.
Lữ Phàm xuyên đồ ngủ, đứng trước cửa phòng ngủ, vô cùng ngạc nhiên.
Cậu cẩn thận hỏi: “Là anh Lâu sao?”
Lâu Ảnh buông tay xuống, tìm về giọng nói tao nhã lịch sự vốn có của mình: “…Ừm, tôi đánh thức cậu à?”
“Không có…Em đi tiểu đêm thôi.”
Lữ Phàm đi qua bên cạnh lâu Ảnh, sau đó dừng chân.
“Anh Lâu, hóa ra…” Lữ Phàm ngượng ngùng cẩn thận lựa chọn từ ngữ phù hợp để hình dung, “Anh đẹp như vậy.”
Lâu Ảnh không yên lòng mà đáp: “Ừm. Cảm ơn.”