Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
  3. Chương 396
Trước /397 Sau

Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 396

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngồi trong chiếc xe đua công thức màu đỏ tươi cách vạch trắng xuất phát chỉ nửa tấc, Trì Tiểu Trì điều chỉnh góc độ kính che mặt của mũ bảo hiểm.

Bản năng trong thân thể nguyên chủ để cậu chuẩn bị xong tất cả, mũi chân đạp ở chân ga, dẫm mạnh đến mức có chút lõm vào, khi chuẩn bị xuất phát, tiếng máy nổ rền vang, kích thích màng nhĩ của người ta.

Bất kỳ ai cũng sẽ bị sốc bởi tiếng gầm thét của loại xe đua thể thức này. Có người sẽ sinh ra e ngại từ tận đáy lòng, nhưng cũng có người sẽ dâng lên ham muốn chinh phục vô tận.

Một trận chung kết giải vô địch công thức một sắp bắt đầu.

Sau vòng đua xếp hạng, Trì Tiểu Trì giành được vị trí xuất phát đầu tiên.

Nói cho đúng là Trì Chủ Thần đến đây để thay ca.

Nhiệm vụ không khó, nhưng xui xẻo là hệ thống và ký chủ rút thăm trúng nhiệm vụ này lại mắc chứng say xe vô vùng nghiêm trọng.

Thế là trong lúc nhàn rỗi, Trì Chủ Thần chạy đến thay ca giúp nhân viên.

Tiếp nhận hệ thống, Trì Tiểu Trì mới phát hiện lúc trước mình thi hành nhiệm vụ hoàn toàn có thể xưng là nhân viên gương mẫu.

Thế giới tuyến độ khó cấp A đã là rải rác, cấp S càng hiếm như lá mùa thu, cái não heo kia thật sự nhọc lòng, phải sàng lọc như đãi vàng để tìm thế giới giành riêng cho cậu.

Đại đa số thế giới đều là cấp B, tựa như thế giới này.

Một vận động viên đua xe 19 tuổi với nhiệt huyết sôi trào, tiền đồ vô hạn, lúc đầu khăng khít với bạn trai là một thợ máy, hai người gắn bó hợp tác tựa như môi với lưỡi, nhưng trong lòng thợ máy từ đầu đến cuối chỉ có một bạch nguyệt quang cũng yêu đua xe, cũng cùng một đội với nguyên chủ.

Bạch nguyệt quang nũng nịu với thợ máy, vì để thỏa mãn niềm yêu thích đối với đua xe của bạch nguyệt quang, thợ máy dùng ốc vít loại kém trong chiếc xe đua của bạn trai mình.

Thợ máy cho rằng bạn trai có cố lắm thì chỉ nửa đường là thả neo, nhưng bạn trai anh ta quá trâu bò, bỏ xa bạch nguyệt quang của anh ba bốn chiếc xe, một mình lao đi vun vút.

Bạn trai chỉ biết bạch nguyệt quang có chút mập mờ với thợ máy nhà mình, nhưng không biết bọn họ thật ra là hai mái hiên tình nguyện, chỉ ngoan cố không cho bạch nguyệt quang chiến thắng.

Kết quả của sự ngoan cố này là gần đến đích, ốc vít không chịu nổi sức ép, làm nổ tung can đựng dầu phụ.

Khi cậu nhào ra ngoài với thân thể bị bốc cháy cũng là lúc cậu biết con đường sự nghiệp của mình đã chấm dứt.

Cậu nghĩ sẽ không còn chuyện gì tệ hơn có thể xảy ra, cho đến khi cậu ở trong bệnh viện nghe thấy thợ máy và bạch nguyệt quang cãi nhau.

Hai người trốn trách trách nhiệm.

Trong miệng bọn họ, tình cảm của thợ máy dường như không đủ sâu, bạch nguyệt quang thì cho rằng mình hoàn toàn vô tội.

Chỉ có cậu là đáng đời.

Một đứa bé cứ như vậy mà ôm lấy hận ý, bị biến chứng nhiễm trùng máu rồi qua đời.

Nhiệm vụ này căn bản không tính là khó, mà ký chủ cũng xem như thông minh, đã thương lượng kế hoạch đối phó rất trọn vẹn với hệ thống của mình.

—Bạch nguyệt quang vĩnh viễn không có khả năng chạm đến cúp, mà thợ máy hôm qua trong lúc tu sửa chiếc xe, đang chuẩn bị đổi ốc vít thì chiếc giắc cắm hàng loại hai nổ tung làm bị thương, hai tay và xương ngực bị gãy, đang ở bệnh viện lo âu cho tiền đồ của mình, vô cùng hoảng sợ, làm gì có tâm tình lo lắng cho chuyện của bạch nguyệt quang.

Mọi chuyện đã sẵn sàng, Trì Tiểu Trì muốn làm chỉ là thay ca giúp lái xe mà thôi.

Trước kia lúc không biết thương tiếc mình, nửa đêm mất ngủ, cậu rất thích tìm nơi hẻo lánh rồi phóng xe thật nhanh, cảm giác như mình đang khống chế con ngựa hoang mất cương.

Nhưng khi đèn xanh sáng lên, bị bản năng trong thân thể nguyên chủ đạp xuống chân ga, Trì Tiểu Trì mới biết được đua xe công thức và chạy xe bình thường hoàn toàn không cùng một loại.

Không phải ngựa hoang, mà là một con mãnh thú bị điên đang ầm ĩ kêu gào.

Mỗi lần vào cua giống như rút cả linh hồn con người ta ra khỏi thân thể, toàn thân không thể khống chế, chỉ có thể nhờ vào lốp xe mạnh mẽ ma sát mới có thể quay về với nhân gian.

Cảm giác kinh khủng ập đến khiến da đầu như bị đâm đến tê dại.

Người chỉ có thể ở trạng thái cực hạn dã man này, khi huyết dịch trong cơ thể bị mùi vị bốc cháy của dầu máy thiêu đốt thì mới lý trí mà tỉnh táo thi triển ra kỹ thuật.

Trì Tiểu Trì nằm trên giường đã lâu, chưa hưởng thụ loại cảm giác thoải mái đến từ xương tủy như vậy, kích thích cậu sảng khoái đến mức kêu to thành tiếng.

Bạch nguyệt quang cũng cắn răng, dốc hết toàn lực, nhưng thành tích tốt nhất cũng chỉ đi phía sau mông Trì Tiểu Trì khoảng một cây số, ăn cả đuôi khói, rồi bị những chiếc xe phía sau vượt qua.

Có nguyên chủ, bạch nguyệt quang vĩnh viễn sẽ không thắng.

Nguyên chủ trẻ hơn so với bạch nguyệt quang, bốc đồng hơn bạch quyệt quang, cũng có thiên phú mà bạch nguyệt quang cả đời cũng không có.

Mà bạch nguyệt quang cũng không hề biết sau này thợ máy sẽ có ý kiến gì về chuyện bạch nguyệt quang đã hủy hoại sự nghiệp của anh ta.

Dù sao nếu không phải bạch nguyệt quang quấy rầy đòi hỏi, là một thợ máy đã kiểm tra tình trạng chiếc xe mấy lần thì sẽ không vẽ vời thêm chuyện mà chui vào gầm xe.

Không biết thợ máy có bị đả kích mà nghĩ cách cách thay hàng dỏm ốc vít cho bạch nguyệt quang hay không.

Ai mà biết được.

Trì Tiểu Trì chỉ biết, lúc tranh tài kết thúc, nguyên chủ chiến thắng.

Giữa tiếng hô ngút trời, Trì Tiểu Trì nhễ nhãi mồ hôi bước xuống xe, trong gió xen lẫn mùi dầu máy có hương vị sa mạc, cậu giương cánh tay với ống kính, kích động gầm một tiếng, tràn đầy tinh thần phán chấn kiên quyết của thanh niên.

Kết thúc tiệc tối ăn mừng, Trì Tiểu Trì đem thân thể say mèm của nguyên chủ vào nhà nghỉ, còn mình thì chui vào chiếc xe đua đỏ tươi, giẫm chân ga, lái vào đường đua rộng lớn.

Ban đêm sa mạc mất đi cái nóng hừng hực như chảo dầu của ban ngày, cũng mất đi tiếng ồn ào náo nhiệt, những dải băng rôn phất phới đón gió, bị hạt cát đánh vào vang lên tiếng sào sạt, tạo nên tàn cảnh của đống đổ nát.

Lốp xe ép lên đất cát mà gió thổi tới, giữa tiếng sàn sạt vụn vỡ, cỗ xe có chút lâng lâng.

Cuối cùng lốp xe quay nhanh một vòng trên mặt đất, tạo thành một dấu vết màu trắng thật dài.

Trì Tiểu Trì thoải mái hét lên một tiếng, vỗ xuống tay lái, ngã người trên ghế lái, sảng khoái cười to.

Lúc này, trong tai truyền đến giọng của Lâu Ảnh không quá ổn định nhưng vẫn dịu dàng ấm áp: “Vui vẻ không?”

Trì Tiểu Trì gật đầu, cũng sờ lên bao da tay lái: “Anh thế nào?”

Cậu dám làm càn như vậy là vì Lâu Ảnh vẫn luôn ở đây.

…Bản thân Lâu Ảnh chính là chiếc xe thể thao màu sắc sáng chói này.

“Động cơ mạnh.” Trong giọng nói của Lâu Ảnh có chút nhẫn nhịn tiếng thở dốc kỳ lạ, “Ma sát quá mức.”

Trì Tiểu Trì có chút đau lòng: “Sao không nói sớm, em tưới chút nước lạnh cho anh?”

Cậu đang tính xuống xe thì bỗng nhiên dây an toàn mềm dẻo tự động nhô ra, phát ra tiếng cách cách, dường như dịu dàng trói lại bàn tay đang nâng lên của Trì Tiểu Trì, quấn chặt từng vòng, tính áp chế cũng không mạnh, nhưng lại trêu chọc nơi làn da bị quấn quanh cũng như nắm chặt lấy trái tim Trì Tiểu Trì.

Trong tai nghe, giọng Lâu Ảnh rất nhẹ, giống như lông vũ gãi lên vành tai của Trì Tiểu Trì: “Xin Chủ Thần đừng động đậy, cứ để anh, có được không?”

Dây an toàn cuốn lấy cũng tách ra tay chân của Trì Tiểu Trì, cẩn thận thay cậu cởi bỏ quần áo.

Hệ thống âm nhạc mở ra, bật lên bài hát thư giãn có chút mập mờ.

Ghế ngồi ngã ra sau, cửa kính biến thành màu đen, cửa sổ trần xe chầm chậm mở ra, để lộ biển sao trời trong sa mạc.

Trong một phương trời nho nhỏ, che giấu những chấm li ti, như hạt cát sông Hằng.

Hệ thống điều hòa được bật lên, gió ấm thổi ra, làm chậm lại cái rét lạnh giữa sa mạc vào ban đêm.

Trì Tiểu Trì nằm trên ghế, hai tay bỗng nắm chặt, trái tim đập kịch liệt, mồ hôi khiến lưng của cậu ngứa ngáy, thiêu đốt.

Cậu khẩn trương nuốt nước miếng.

Đây không phải là lần đầu tiên nhưng cậu vẫn khẩn trương mà lại mong chờ.

Lâu Ảnh giỏi về máy móc, cũng giỏi về văn học, trong các phương diện, trí tưởng tượng của anh là vô biên vô hạn, mỗi lần đều có thể mang đến ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi cho Trì Tiểu Trì.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Cái bóng của Lâu Ảnh ban đầu cũng chỉ nhàn nhạt, anh xuất hiện bên trên kính chắn gió, dần dần nổi lên thành hình bóng rõ ràng, tựa như tinh linh bước ra từ gương nước trong thần thoại Hi Lạp, tao nhã lịch thiệp, nhưng lại hoàn toàn khỏa thân một cách táo bạo, không ngần ngại phô bày đường cong cơ bắp gọn gàng của mình.

Vào ban ngày, anh và cậu hòa thành một, phi nhanh chạy vội, ban đêm anh bước ra từ gương, mời cậu cùng mình bước lên mây trời tiêu dao.

Bình thường Lâu Ảnh sẽ không nóng vội đối với chuyện này, thậm chí cũng không cần đến sự trợ giúp từ bên ngoài.

Anh thích dùng cử chỉ vuốt ve âu yếm để thân thể Trì Tiểu Trì đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất.

Nhưng hôm nay anh có chút vội vàng, có vẻ không kiềm chế và hơi táo bạo.

….Có lẽ là do động cơ ma sát quá mạnh.

Cho dù thế nào thì Lâu Ảnh vẫn theo thói quen, giam cầm tay phải của Trì Tiểu Trì, vuốt ve an ủi hôn đầu ngón tay, đốt ngón tay và lòng bàn tay của cậu.

Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy mỗi một nụ hôn như thể bị anh hôn vào đáy lòng, xốp giòn, ngứa ngáy và ấm áp.

Sau đó anh ngậm ngón tay của Trì Tiểu Trì vào khoang miệng, mềm mại bao bọc, liếm láp.

Lâu Ảnh kề trán lên trán của Trì Tiểu Trì, nhẹ giọng hỏi thăm ý kiến của cậu: “Có thể tự mình mở ra không?”

Trì Tiểu Trì gật đầu, dây an toàn vừa được cho phép thì lập tức kéo lấy ngón tay ướt át của cậu đi đến nơi cần đi.

Cùng lúc đó, đầu gối của Trì Tiểu Trì bị dây an toàn dịu dàng nâng lên, động tác bí ẩn mà nhẹ nhàng, thậm chí khiến Trì Tiểu Trì ngộ nhận là mình chủ động nâng chân lên.

Bị dây an toàn quấn lấy, Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy mình giống một con rối bị thao túng.

Nhưng trên thế giới này, ngoại trừ Lâu Ảnh, không ai có thể tùy ý thao túng Trì Tiểu Trì mà lại có thể khiến cậu cảm thấy an toàn và vui sướng như thế này.

Tay trái bị dây an toàn giam giữ trên đỉnh đầu đang siết lại thành nắm đấm, sau đó lại buông ra, lòng bàn tay nổi lên màu hồng mê người, trong cổ cất lên tiếng nghẹn ngào khàn khàn và thở dốc.

Hai tay Lâu Ảnh nhàn rỗi, bởi vậy có thể ôm lấy mặt của cậu, kiềm chế vẻ mặt, hôn lấy hôn để Trì Tiểu Trì.

Giữa vùng hoang vu chỉ còn lại gian phòng nhỏ di động này, rung động với tần suất đặc biệt mãnh liệt.

Cũng may xe đua đã được điều chỉnh để chịu đựng khả năng xóc nảy.

Sau một cuộc phi nước đại thịnh soạn và lặng lẽ, cánh tay trái dường như không chịu đựng nổi, đập lên kính cửa sổ đầy hơi nước, sau đó lại mềm yếu vô lực mà chậm rãi trượt xuống, chỉ để lại một dấu vết mồ hôi nhàn nhạt.

…..

P/S: Ủa cứ tưởng phiên bản *** của Titanic ngoài sa mạc.

Quảng cáo
Trước /397 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bác Sĩ Cầm Thú

Copyright © 2022 - MTruyện.net