Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại “Trong Khoảnh Khắc”
Vô số thế giới tuyến ngưng tụ thành hình dáng những bộ phim nhựa, giống như thực thể, giao thoa lưu động.
Đó là những mảng ký ức rút ra từ trong đầu của những người ký khế ước chờ đợi được báo thù, cho dù đang truyền phát hình ảnh thì vẫn có từng luồng năng lượng trong suốt được xuất ra, đó chính là năng lượng nhiễu loạn mà Chủ thần luôn nhớ thương.
Bộ não đọc từng đoạn ký ức ngắn, cũng ngọ nguậy hấp thu năng lượng nhiễu loạn, một tầng ánh sáng lộng lẫy chụp lên mặt ngoài bộ não màu đỏ sậm, khiến cả bộ não thoạt nhìn giống như một miếng rau câu óng ánh.
Trí tuệ nhân tạo của riêng Chủ thần quan sát hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “…Ngài đang tức giận à.”
Chủ thần cười lạnh một tiếng.
Trí tuệ nhân tạo: “…” Thoạt nhìn là đang tức giận chứ còn gì nữa.
Giữa một đống lớn thế giới tuyến, Chủ thần lựa chọn một hồi lâu, sau đó tạm dừng động tác, lên tiếng dò hỏi: “…Tình huống của 1198.”
Trí tuệ nhân tạo tìm được số ID của Trì Tiểu Trì, trình chiếu thông tin dữ liệu lên bảng.
Số hiệu ký chủ: 1198
Họ tên ký chủ: Trì Tiểu Trì
Độ khó thế giới: Cấp A
Độ hoàn thành: 95 (đang trong thời gian thi hành nhiệm vụ)
Đánh giá trạng thái ký chủ: Các chức năng ổn định, nhiệm vụ sắp hoàn thành.
Tổng trị giá nhiễu loạn đạt được: 116 (Thấp hơn trị giá bình quân 3310)
Chủ thần hoàn toàn không dám tin tưởng con số cuối cùng kia: “…Bao nhiêu?”
Trí tuệ nhân tạo đáp: “116.”
Chủ thần đè nén tức giận, trầm giọng hỏi: “Các trị số khác thì sao?”
Trí tuệ nhân tạo tận chức tận trách mà kiểm tra một chút: “Người ký khế ước số 3399 Thẩm Trường Thanh, trị số nhiễu loạn tích lũy bằng 0.”
Chủ thần: “…”
Trí tuệ nhân tạo tốt bụng dò hỏi: “Ngài còn muốn tiếp tục phân tích không?”
Chủ thần nói: “…Tiếp tục.”
Trí tuệ nhân tạo: “Trị giá hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ đối với cậu ta là 0, trị giá hối hận là 95.”
Còn chưa đợi Chủ thần phát biểu ý kiến thì trí tuệ nhân tạo đã nói tiếp: “Chờ chút, trị giá hối hận có biến động.”
Chủ thần đã không kịp chờ mà muốn đưa Trì Tiểu Trì vào thế giới tiếp theo: “Phải hoàn thành thế giới này sao?”
Trí tuệ nhân tạo: “Trị giá giảm xuống 85.”
Chủ thần: “…”
Trí tuệ nhân tạo: “Chờ chút, hiện tại còn 73.”
Chủ thần: “…”
Truy cứu nguyên nhân là do Trì Tiểu Trì dậy sớm buồn chán, phát hiện trị giá hối hận của Chu Khai chỉ trong một đêm đã tăng lên 95.
Cậu lấy làm kinh hãi, lập tức gọi 061: “Thầy Lục, thầy Lục ơi.”
061 là hệ thống nên thỉnh thoảng cũng nằm trong trạng thái nghỉ ngơi. Đêm qua sau khi cùng ngủ trên giường với Trì Tiểu Trì, anh tự động dung nhập trở lại cơ thể của Trì Tiểu Trì, vẫn luôn ngủ say đến tận khi bị giọng nói của Trì Tiểu Trì kích hoạt.
Anh không khó chịu khi bị gọi dậy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn khi vừa thức dậy khiến người ta cảm thấy ngứa tai: “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì: “Cậu xem một chút, trị giá hối hận của Chu Khai sắp đầy rồi kìa.”
061: “…” Tại sao giọng điệu lại có vẻ thất vọng như thế này.
061 quay đầu đi thăm dò một chút: “Nửa đêm qua vết thương của ông ấy bị đau, cả đêm mất ngủ.”
Thân bại danh liệt, cả người lẫn của đều mất sạch, chuyện như vậy thật sự càng nghĩ càng giận, tức muốn hộc máu, đương nhiên sẽ hối hận.
Sau khi biết được nguyên nhân, Trì Tiểu Trì tiếc hận nói: “Độ khó cấp A đó. Cảm thấy nếu không nhân cơ hội kiếm chác thì thật sự không có lời.”
061: “…” Mạo muội hỏi một câu cậu muốn làm trò gì.
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi nhớ trị giá hối hận cũng có thể đổi vật phẩm. Chẳng phải hôm qua anh còn đổi cho tôi con chó đồ chơi à.”
061 vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: “Cho nên…”
Trì Tiểu Trì đáp: “Dẫn tôi đi dạo nhà kho đi.”
…Được rồi được rồi, đi dạo thì đi dạo.
061 dẫn Trì Tiểu Trì đi dạo chợ vật phẩm.
Bởi vì trị giá hối hận là điều kiện duy nhất để vượt qua cửa ải thế giới, cho nên vật phẩm trong kho hàng đổi bằng điểm trị giá hối hận cũng có giá trị cao hơn, điểm để đổi lại thấp hơn một chút.
Trì Tiểu Trì chọn chọn bỏ bỏ, giữa một mớ thẻ chọn trúng ba tấm thẻ cao cấp đắt giá, hai tấm thẻ trung cấp, gọp đủ bộ ba thẻ “Mỹ nhan thịnh thế” từ cấp cao đến cấp thấp, có thể nói là thu hoạch khá dồi dào.
061 nhắc nhở: “Trị giá hối hận chỉ còn dư lại hơn sáu mươi điểm.”
Trì Tiểu Trì thoải mái phóng khoáng: “Tiêu xong thì kiếm lại thôi.”
…Tiêu xong thì kiếm lại.
061 nghĩ, đối với Chu Khai mà nói thì Trì Tiểu Trì chính là mối thù ở kiếp này của ông ta.
Mà ở “Trong Khoảnh Khắc”, Chủ thần lại đang nổi giận.
“ Cậu ta đang làm gì vậy?” Chủ thần tức giận đùng đùng, “Khiêu khích ta hay sao??”
Trí tuệ nhân tạo không đưa ra dị nghị mà chỉ thầm nghĩ, hình như quy định chưa nói là không được chơi như vậy.
Trên lý thuyết mà nói, Trì Tiểu Trì muốn ở tại thế giới kia đùa bao lâu cũng được, thế nhưng trị giá hối hận thực sự rất hiếm, hầu hết tất cả những người thi hành nhiệm vụ đều sẽ coi nó như bảo vật, dù cho chỉ có một phần trăm cũng đều phải tính toán tỉ mỉ, bởi vậy thẻ trong kho hàng dùng điểm hối hận để hoán đổi đều nằm ế quanh năm, ít có người cam lòng tiêu xài.
Dám phóng túng tiêu xài điểm hối hận như vậy cũng chỉ có duy nhất Trì Tiểu Trì.
Mà khổ nỗi Trì Tiểu Trì lại có vốn liếng để làm như thế.
Sau khi mua sắm xong, Trì Tiểu Trì bắt đầu một ngày bận rộn.
Lần thứ hai cậu đi bệnh viện thăm Herp, không phải vì gì khác mà là để nguyên chủ có thể còn nằm trong cơ thể cậu ấy được an tâm.
Cùng Herp chơi trò ném đĩa một hồi, cậu nhận được điện thoại của hộ lý bệnh viện, bảo rằng Chu Khai ầm ĩ muốn gặp cậu, nói muốn mời luật sư.
Herp đem đầu vùi vào lòng Trì Tiểu Trì, cậu xoa lỗ tai vô cùng mềm mại của nó rồi đáp: “Nhờ anh đưa điện thoại cho ông ta nói chuyện được không?”
Một lát sau, giọng nói khàn khàn của Chu Khai vang lên ở đầu dây bên kia: “Họ Thẩm, mày lăn đến đây cho tao.”
Trì Tiểu Trì không hề do dự mà cúp máy ngay lập tức.
061: “…Nếu đã muốn cúp máy thì cần gì phải bắt.”
Trì Tiểu Trì ôm lấy cổ của Herp: “Chính là cố tình cúp máy cho ông ấy nghe đấy.”
061: “…”
Trì Tiểu Trì: “Hì hì hì.”
061 cảm thấy mục đích cuối cùng của Trì Tiểu Trì chính là muốn Chu Khai bị xuất huyết não thì đúng hơn.
Rất nhanh, điện thoại lại vang chuông.
Đầu dây bên kia Chu Khai nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Trường Thanh, con mẹ mày…”
Lần này Trì Tiểu Trì không cho ông ta cơ hội để nói dứt lời, quyết đoán cúp máy.
Đại khái là nhận thức được cậu ấy cứ cúp máy như vậy sẽ không có cơ hội nói chuyện, đến cú điện thoại lần thứ ba, Chu Khai rốt cục thu lại một chút kiêu ngạo của mình: “Thẩm Trường Thanh, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Trì Tiểu Trì vừa trêu đùa móng vuốt của Herp vừa vui vẻ nói với 061: “Nhìn xem, rốt cục chịu nói tiếng người rồi.”
Cậu đóng vai Thẩm Trường Thanh, thái độ khiêm nhường: “Đã biết, ông muốn mời luật sư.”
Chu Khai nói: “Ừ.”
Trì Tiểu Trì im lặng không nói.
Thấy Trì Tiểu Trì vẫn chưa tỏ thái độ đồng ý, Chu Khai cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ông ta nhếch môi cười lạnh: “Cậu sợ sao? Cậu sợ tôi sẽ công khai chuyện cậu và Sam cấu kết làm bậy, cố ý phá hủy tôi, vu khống tôi bị Alzheimer sao?”
Xem ra nằm trên giường rãnh rỗi quá nên có nhiều thời gian để suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đại khái đây chính là khắc họa hiện thực sau khi hai chân không thể chống đất, trí thông minh liền chiếm lĩnh trở lại.
Trì Tiểu Trì nói: “Tìm đi.”
Chu Khai chưa từng nghĩ đến Thẩm Trường Thanh sẽ đồng ý, nhất thời không kịp hoàn hồn: “…Hả?”
Trì Tiểu Trì: “Nghe không hiểu sao? Tôi nói là tìm đi.”
Không chờ Chu Khai nói thêm điều gì, cậu nói tiếp: “Nhưng mà phải do tôi tìm giúp ông, mỗi một luật sư mà ông gặp, mỗi một câu mà ông nói, tất cả đều phải do tôi xét duyệt.”
Chu Khai trầm mặc hồi lâu, giận dữ cười: “Thẩm Trường Thanh, cậu có ý gì? Muốn giam lỏng tôi?
“Mr. Chu.” Khẩu khí của Trì Tiểu Trì vô cùng lo lắng, nhưng trên mặt lại nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Hiện tại bác sĩ chẩn đoán ông ngoài mắc chứng Alzheimer thì còn có khuynh hướng bạo lực. Cân nhắc đến sự an toàn của luật sư, chuyện này cũng chỉ là biện pháp bất đắc dĩ. Với lại…”
Cậu hơi nheo mắt lại, nói: “Mr. Chu, ông tốt nhất nên sớm quen với sinh hoạt như vậy đi.”
Nhà dột cột xiêu, cũng không còn ai muốn tiếp tục đứng dưới trướng Chu Khai.
Sau khi Chu Khai tức giận cúp máy, Trì Tiểu Trì trở về biệt thự.
Elson và ba người hầu đã bị Trì Tiểu Trì cho thôi việc vào ngày hôm qua.
Sáng sớm hôm nay, Elson là người cuối cùng rời đi, biệt thự to lớn cũng chỉ còn sót lại một mình Trì Tiểu Trì.
Nhưng ngược lại cậu rất quen với sinh hoạt như vậy, sau khi đi thăm Herp và quay về, cậu liền vén tay áo, tự mình quét dọn biệt thự từ trong ra ngoài một lần, ném hết vật dụng mà bọn Elson còn bỏ lại ra ngoài biệt thự.
Trong khi Trì Tiểu Trì quét dọn vệ sinh, mở TV nghe nhạc, lại bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong một tin tức giải trí.
Là Lily, là cô người mẫu tình nhân của Chu Khai.
Lily đã lâu chưa từng lộ diện đang tổ chức họp báo, không trang điểm, lệ rơi đầy mặt, xin lỗi công chúng, xin lỗi Fiona người mà cô đã sỉ nhục, cũng như xin lỗi nguyên phối Thẩm Trường Thanh.
Trì Tiểu Trì đeo bao tay, cầm cây lau sàn, nghiêm túc nhìn Lily trông rất tiều tụy trên tivi.
Cô ta thật sự hối hận, ít nhất khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta so với khuôn mặt tươi cười lúc trước khi làm từ thiện thì chân thành hơn nhiều.
Xem hết phần phát biểu của cô ta, đến phân đoạn phóng viên phỏng vấn, 061 cảm thán: “Hiện tại nhất định có rất nhiều phóng viên muốn đến phỏng vấn cảm nghĩ của Thẩm Trường Thanh.”
Trì Tiểu Trì tiếp tục quét dọn vệ sinh, quét sạch hạt dưa trong khe sô pha ra ngoài.
Đây là lúc Chu Khai hôn mê, Trì Tiểu Trì và 061 ở phòng khách xem phim cắn hạt dưa làm rớt.
Trì Tiểu Trì cúi đầu nói: “Nếu như tôi là Thẩm Trường Thanh thì sẽ không có cảm nghĩ gì cả.”
061 nghĩ, nói cũng đúng.
“Về mặt tình cảm thì cô ta không nợ gì Thẩm Trường Thanh. Chu Khai chưa từng yêu Thẩm Trường Thanh, Thẩm Trường Thanh cho dù có yêu thuở ban đầu thì trải qua ba năm chịu đựng cũng sớm tan thành mây khói.”
061 nói: “Như vậy là muốn tha thứ cho cô ta?”
Dù sao từ khi những phát ngôn của cô ta bị công khai thì xem như cô ta đã phải từ giã tất cả hoạt động công chúng rồi.
Đối với cô nàng Lily chỉ mới tốt nghiệp cấp một trung học, thói quen kiếm sống trước camera, thì đây quả thật là đả kích mang tính chất hủy diệt.
“…Tha thứ?”
Trì Tiểu Trì đặt xuống cây lau sàn, đi đến trước két sắt của Chu Khai, quen tay nhanh làm mà nói với 061: “Mở ra một chút xem thử?”
061: “…Haiz.” Bắt tay mở ra.
Trì Tiểu Trì lục lọi bên trong một lúc, lấy ra một phần giấy chứng nhận bất động sản: “Tôi tuôn ra ngoài chính là chuyện kỳ thị chủng tộc của cô ta, sau khi nói xin lỗi thì có tha thứ cô ta hay không là chuyện của công chúng. Còn cô ta phá hoại hôn nhân của người khác, tôi chỉ có thể nói, thứ nhất căn nhà cô ta đang ở rất đắt, thứ hai…”
Trì Tiểu Trì giơ lên chứng nhận bất động sản trong tay, phần thông tin chủ hộ phía trên rõ ràng là ghi tên Chu Khai.
Trì Tiểu Trì nói: “Cô ta có lẽ không ngờ Chu Khai sẽ keo kiệt đến mức này.”
Trong lúc Trì Tiểu Trì đang bận rộn cả buổi thì Chủ thần cũng đã chọn lựa thế giới tiếp theo cho Trì Tiểu Trì.
Lặng yên đem một con Trojan horse cài vào hệ thống ngẫu nhiên của 089, Chủ thần đem cơn tức sắp bùng nổ của mình hóa thành một tiếng cười lạnh đầy khinh bỉ: “Ha.”
…Không có bất kỳ người nào có thể đem bí mật hệ thống rời khỏi nơi này.
Người thực hiện nhiệm vụ cũng vậy, ngay cả hệ thống cũng không ngoại lệ.
Bọn họ là bánh răng, là ắc quy, là nguồn năng lượng, những gì bọn họ cần làm chính là phục tùng.
Chỉ khi bánh răng bị mài mòn, ắc quy hao hết, năng lượng tiêu sạch, thì bọn họ mới có quyền lợi tiến vào thùng rác.
Nếu như không có bộ phận giám sát cấp trên, Trì Tiểu Trì và 061 lại không có hành vi làm trái quy tắc, thì Chủ thần hoàn toàn có thể lặp lại sự tình năm đó đã làm với 061.
Hiện nay 061 và Trì Tiểu Trì đều không biết sự tồn tại của nhau, bởi vậy, Chủ thần dự định chọn thủ đoạn mà ông ta quen thuộc nhất.
–Làm cho cậu ta không có cách nào từ chối, khiến cho Trì Tiểu Trì phải cam tâm tình nguyện lưu lại tại một thế giới nào đó.
………..
Trojan horse: là một phần mềm ác tính, có chức năng phá hoại như virus máy tính. P/S: Chủ thần lựu đạn ghê.