Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Tư Phàm.
Tướng mạo của thiếu niên này khá thanh tú, khác với cái người kia trời sinh đã có ngũ quan diễm lệ, nhưng cách nói chuyện rất giống, thái độ cũng rất giống.
Chính là sự ôn nhu dịu dàng này khiến Trì Tiểu Trì từng chút một trầm mê trong đó, cho nên trở thành khát vọng và giấc mộng cả đời của cậu.
Tỉnh táo lại, cậu nói với 061: “Thầy Lục, đem thông tin thế giới tuyến truyền lại cho tôi đi.”
061 xác nhận lại với Trì Tiểu Trì: “Ngay bây giờ?”
Trì Tiểu Trì nói: “Ngay lập tức, có bao nhiêu thì truyền bấy nhiêu.”
Trong nháy mắt, vô số hình ảnh chen chúc chui vào trong đầu Trì Tiểu Trì, quá nhiều tin tức kích thích khiến cho cậu cảm thấy hơi nhức đầu.
Lúc này thiếu niên thanh tú lịch sự Lâu Tư Phàm nói với Hạ Trường Sinh đang đứng trước cửa: “Chờ chút, mình tới ngay.”
Dứt lời, anh ta đưa tay vỗ lên vai Trì Tiểu Trì, giọng điệu ôn hòa trấn an: “Không cần phải sợ.”
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, Trì Tiểu Trì đã đi qua nửa cuộc đời của Đông Ca.
Năm ấy gặp gỡ Lâu Tư Phàm, Đông Ca mới 11 tuổi.
Tuổi còn nhỏ đã rời nhà đến một nơi xa lạ, mới vừa có chút danh tiếng thì liền bị nhốt vào nhà xí, bị nhục mạ mắng chửi, bị một thùng nước đá giội xuống người.
Mùa đông ở Tân Châu rất lạnh, nước đóng băng, kem đánh răng cũng bóp không ra, cậu trốn trong nhà xí, một trái tim bị gió thổi đến đông cứng.
Khi cậu chật vật nhất, có người xuất hiện, giải cứu cậu khỏi những lời cười nhạo và xô đẩy, cũng đem áo khoác phủ lên cho cậu, nói với cậu “Không cần phải sợ.”
Từ lúc đó trở đi, Đông Ca liền xem Lâu Tư Phàm là giấc mộng của mình.
Quả thật Lâu Tư Phàm cũng lớn lên ở cùng thị trấn với Đông Ca, chẳng qua một người là con thứ của một Phó giám đốc cục lâm nghiệp tại địa phương, một người thì có cha mẹ mở sân trượt băng trong nhà.
Khi Lâu Tư Phàm tình cờ đến phía Bắc thị trấn ở nhà bà nội, anh ta có đến sân trượt băng chơi, đã từng thấy Đông Ca mấy lần, nhưng Đông Ca lại không nhớ rõ anh ta.
Khi còn bé Đông Ca rất hướng nội, cậu có thế giới nhỏ của riêng mình, đem trái tim nhỏ bé cũng giam lỏng bên trong.
Từ ngày đó trở đi, thế giới nhỏ của cậu mở một cánh cửa, cất giữ Lâu Tư Phàm trong đó, không cho bất kỳ ai nhìn xem.
Sau đó, cậu nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến Lâu Tư Phàm, biết anh ta năm nay 15 tuổi, được khen là thiên tài trong miệng nhiều người, là một tài năng trong đội tuyển trượt băng nghệ thuật của tỉnh, năm ngoái còn đạt được giải á quân trượt băng nghệ thuật đơn nam tại Tiệp Khắc.
Thiếu niên đi cùng với anh ta ngày đó tên là Hạ Trường Sinh, cùng tuổi với anh ta, cũng có thiên phú xuất sắc giống như Lâu Tư Phàm, anh ấy biểu diễn trượt đôi, đã thành công chuyển vào tổ trưởng thành.
Đông Ca rất muốn cám ơn Lâu Tư Phàm, nhưng ngoại trừ trượt băng thì cậu chẳng biết làm gì cả.
Vì thế cậu hạ quyết tâm, muốn theo đuổi Lâu Tư Phàm trên mặt băng, xem đó như lời cảm kích Lâu Tư Phàm.
Đó là lần đầu tiên cũng như lần duy nhất trong đời Đông Ca sùng bái thần tượng.
Cậu đem áp phích quảng cáo của Lâu Tư Phàm dán trong ký túc xá, mỗi sáng bắt đầu luyện tập sẽ đứng trước áp phích một chốc, nói: Lâu Tư Phàm, em phải đi luyện tập đây.
Buổi tối trở về liền ngoan ngoãn đến điểm danh trước áp phích: Em đã trở về.
Bạn cùng phòng cười cậu ấy, bảo cậu ấy giống như đang thờ bồ tát, sao không chịu đặt cái lư hương lên luôn.
Đông Ca cũng không trả lời người kia.
Đối với Đông Ca còn nhỏ tuổi khi ấy, người có thể cứu cậu chính là bồ tát.
…Mấy người cười nhạo tôi, nhưng khi tôi bị ức hiếp, bị bắt nạt thì mấy người ở đâu?
Vì thực hiện tâm nguyện này, cậu điên cuồng luyện tập, một ngày ngâm mình trên mặt băng mười mấy tiếng đồng hồ.
Kỳ thực cậu vốn không cần phải cố gắng như vậy.
Huấn luyện viên đội tuyển của tỉnh muốn tuyển cậu vào đội cũng không phải nói suông. Sau khi gặp Đông Ca, ông ấy nhiều lần gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của Đông Ca, còn đặc biệt lái xe hai tiếng đồng hồ đến xem Đông Ca huấn luyện.
Khi ông ta tới nơi, Đông Ca đang tập luyện.
Nhìn trong phút chốc, ông ta kinh ngạc gọi huấn luyện viên của Đông Ca tới: “Tại sao lại an bài loại cường độ này cho cậu ấy? Không sợ tổn thương thân thể của cậu ấy sao?”
Huấn luyện viên của Đông Ca bất đắc dĩ nói: “Không phải em. Là do cậu ấy tự thêm vào.”
Trên mặt băng, Đông Ca ngã người ra sau, mở ra hai tay, thắt lưng dẻo dai bị kéo dãn đến mức tận cùng.
Mái tóc đen xõa tung hơi xoăn nhẹ của cậu ấy nhiễu xuống vài giọt mồ hôi, lại bị gió lạnh trên mặt băng thổi bay loạn xạ.
Nửa năm sau, cậu tiến vào tổ thanh thiếu niên của đội tuyển trượt băng cấp tỉnh.
Dời đến đội vào ngày thứ hai, cậu đến từng phòng ký túc xá, đến từng sân huấn luyện để tìm cho bằng được Lâu Tư Phàm.
Cậu cố chấp không muốn hỏi ai, yên lặng tìm hơn một tiếng mới nhìn thấy giấy thông báo dán trên tường đã bị nước mưa tạt đến rách nát.
Lâu Tư Phàm và ba đội viên tổ thanh niên đã thành công tiến vào tổ trưởng thành vào hai tháng trước.
Đông Ca đứng yên thật lâu trước bảng thông báo, đưa tay xé xuống tờ thông báo, gấp lại làm đôi rồi giấu vào trong ngực.
….Cậu phải tìm tới mục tiêu kế tiếp.
Sân huấn luyện của tổ trưởng thành và tổ thanh thiếu niên khác nhau, cũng không phải có thể tùy tiện tiến vào. Muốn tiến vào phải có kỹ thuật, kinh nghiệm cũng như thành tích.
Đông Ca đặt xuống hành lý, bắt đầu huấn luyện tại tổ thanh niên.
Trong những năm đó, dù là ai nhắc đến Đông Ca cũng đều rất thống nhất cho ra lời bình.
“Đông Ca hả, thằng nhóc kia cực kỳ kiêu ngạo, toàn nhìn người bằng nửa con mắt.”
Lời bình này cũng không quá đáng, huấn luyện viên đội tuyển một tay cất nhắc cậu cũng rất tán thành. Ông ấy cũng đã âm thầm trò chuyện với Đông Ca: “Khi giao lưu kỹ thuật với hậu bối, em có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm được hay không?”
Đông Ca nói: “Cứ nỗ lực là được.”
Huấn luyện viên: “…Con chó cũng biết phải nỗ lực mới cướp được xương. Có thể nói những thứ có ích hơn được không?”
Đông Ca: “Ngay cả con chó đều làm được chẳng lẽ bọn họ làm không được?”
Huấn luyện viên: “…”
Huấn luyện viên thấy không thể thuyết phục được cậu, liền nhắc đến một chuyện: “Em năm nay 14 tuổi, nên khai lại tuổi tác.”
Chuyện khai gian tuổi tác cũng không hiếm thấy bên trong các vận động viên trượt băng nghệ thuật, đem tuổi tác của mình khai xuống nhỏ một chút, thậm chí ngầm tự hiểu mà dần dần trở thành thủ đoạn gian lận.
Đông Ca cúi đầu thắt dây giày: “Em không muốn thay.”
Huấn luyện viên nói: “Đông Ca, đừng cố chấp. Em đã 14 tuổi, nếu không khai lại độ tuổi thì sang năm có thể sẽ có nhân tài mới đến, 12 tuổi, chờ đến lúc trong tổ có giải đấu lớn nào đó, huấn luyện viên trưởng sẽ cho ai nhiều cơ hội hơn đây?”
Đông Ca: “Đương nhiên là cho người trượt tốt hơn.”
Huấn luyện viên: “…”
Huấn luyện viên: “Đông Ca, em đúng là có tài thật sự, nhưng em không thể quá kiêu ngạo như thế này.”
Đông Ca: “Em chỉ làm chuyện mà bọn họ không làm được, lấy được thành tích mà bọn họ không lấy được, như vậy cũng gọi là kiêu ngạo sao?”
Huấn luyện viên: “…Cái này gọi là kiêu ngạo đấy!”
Đông Ca: “Ồ.”
Cậu trượt vào trong sân, xoay hai vòng, quay đầu lại hỏi: “Vậy thì sao?”
Ai cũng không thể yêu cầu một người tài hoa hơn người lại biết khiêm tốn lễ độ, không phải không có người như vậy, nhưng người như vậy thuộc hàng cực phẩm.
Lâu Tư Phàm chính là cực phẩm như thế.
Giữa những sự cạnh tranh quyết liệt, Đông Ca trở nên ngày càng sắc bén, lộ ra hết tất cả mũi nhọn của mình. Chỉ khi tình cờ gặp được Lâu Tư Phàm thì cậu mới trông có vẻ như một cậu nhóc bình thường.
Khi không nhìn thấy Lâu Tư Phàm, Đông Ca luôn muốn theo đuổi anh ấy nhưng ma xui quỷ khiến lần thứ hai gặp lại Lâu Tư Phàm thì cậu lại im bặt.
Khác với lần trước cậu lén đến nhìn anh ta, Lâu Tư Phàm đã cắt tóc ngắn hơn một chút, bên cạnh vẫn là Hạ Trường Sinh.
Quan hệ của Lâu Tư Phàm và Hạ Trường Sinh rất tốt, Đông Ca cũng biết.
Khi đụng mặt nhau, Đông Ca há miệng, nhưng đầu óc mờ mịt, bao nhiêu suy nghĩ đã soạn sẵn trong đầu lại không thốt ra được một chữ nào.
Vẫn là Hạ Trường Sinh trước tiên chú ý đến ánh mắt trừng trừng của cậu: “…Ồ.”
Lâu Tư Phàm đang nói chuyện với Hạ Trường Sinh liền quay mặt lại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Là em à, Đông Ca.”
Đông Ca: “Ừm.”
Chữ “Ừm” này đã tiêu hết tất cả dũng khí và sức mạnh của cậu.
…Anh ấy còn nhớ tên mình.
Cả người của cậu cứng đờ, nhìn Lâu Tư Phàm đi về phía cậu.
“Lần trước thấy cậu thi đấu, cậu nhảy rất khá.”
…Anh ấy có nhìn mình thi đấu.
“…Lựa chọn phối nhạc cũng rất hay.”
…Anh ấy thích bản phối nhạc mình chọn.
“Tiến vào tổ thanh niên đã quen thuộc chưa? Anh và Trường Sinh ở tổ trưởng thành chờ em đấy. Em nhất định có thể tiến vào tổ.”
…Anh ấy đang chờ mình.
Cậu lấy hết tất cả khí lực, hạnh phúc mà nói, dạ.
Đợi đến khi đưa mắt nhìn Lâu Tư Phàm và Hạ Trường Sinh đi xa, cậu mới ảo não phát hiện có rất nhiều lời muốn nói vẫn chưa nói ra.
Trở lại ký túc xá, cậu trằn trọc trở mình một hồi lâu, lần đầu tiên cầu viện bạn cùng phòng, hỏi bạn ấy có số điện thoại của Lâu Tư Phàm hay không.
Bạn cùng phòng kinh ngạc: “Cậu tìm Phàm ca làm gì?”
Đông Ca đỏ mặt: “Có chuyện.”
Sau khi có được số điện thoại, cậu chép lại số lên giấy ghi chú, trèo ra ngoài tường của đội tuyển, một mạch chạy đến cửa hàng bán điện thoại gần nhất.
Tim của cậu đập nhanh như trống, thấp giọng nói với nhân viên bán hàng: “Em muốn mua một cái điện thoại di động.”
Mua xong điện thoại lại mua một cái sim, lúc này Đông Ca mới mở ra lòng bàn tay, quý trọng mà mở tờ ghi chú đã bị cậu nắm đến hơi ướt mồ hôi, nhập vào dãy số trong đó.
Mực bút bi rẻ tiền khiến lòng bàn tay của cậu bị lem bẩn đến đen sì.
Cậu sắp xếp ngôn từ, gửi tới mười mấy chữ, bao gồm cả việc tự giới thiệu mình và muốn làm bạn với Lâu Tư Phàm, cứ lo lắng thêm một từ nào đó sẽ khiến người kia phiền chán.
Có lẽ là Lâu Tư Phàm bận huấn luyện cho nên mấy tiếng sau Đông Ca mới nhận được hồi âm.
“Chào em. [khuôn mặt tươi cười]”
Đông Ca lập tức hồi âm: “Chào anh. Hy vọng không làm phiền đến anh.”
Lần này cậu không chờ quá lâu, chẳng qua hơn 20 phút sau cậu mới nhận được hồi âm của Lâu Tư Phàm: “Không có đâu.”
Đông Ca vẫn chưa nghĩ ra phải hồi âm như thế nào thì liền nhận được tin nhắn tiếp theo của Lâu Tư Phàm: “Nếu không ngại thì có thể gọi anh là Lâu ca.”
Tin nhắn thứ ba rất nhanh cũng được gửi đến: “Chỉ có người có quan hệ rất thân với anh mới có thể gọi.”
Đông Ca nâng điện thoại di động, vui vẻ đến mức nhảy nhót.
Chờ vui mừng giảm bớt, cậu mới khẽ run trả lời: “Dạ, Lâu ca.”
Thế nhưng cậu rất nhanh nhớ đến một chuyện.
…Dường như lần đầu tiên gặp Lâu Tư Phàm và Hạ Trường Sinh trong nhà vệ sinh, Hạ Trường Sinh xưa nay tính tình lạnh nhạt lại thân mật gọi anh ấy là Lâu ca.
Đông Ca suy nghĩ, không đủ.
…Chính mình vẫn chưa đủ ưu tú.
Nếu như mình đủ mạnh, mạnh đến mức có thể vượt qua Hạ Trường Sinh thì có lẽ cậu sẽ có thể giống như Hạ Trường Sinh, có tư cách đứng bên cạnh Lâu Tư Phàm.
Trong thời gian ngắn, Trì Tiểu Trì chỉ có thể chọn lọc một phần ký ức của nguyên chủ cho Đông Ca.
Cho đến lúc này, trong trí nhớ của Đông Ca, Lâu Tư Phàm là người rất xuất sắc, tôn trọng hậu bối, thái độ ôn hòa, có thiên phú vượt trội.
Liên hệ kết cục của Đông Ca với tình huống của Lâu Tư Phàm, dường như Đông Ca chỉ là tình đơn phương và sự sùng bái từ một phía, cuối cùng tình yêu không thành, do đó hiểu lầm, đi vào ngõ cụt.
Kết hợp với lời của Lâu Tư Phàm, Trì Tiểu Trì đã có bước đầu nhận xét đối với Lâu Tư Phàm.
Nhưng bởi vì tin tức không đủ nên Trì Tiểu Trì vẫn chưa thể hoàn toàn đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Khi Lâu Tư Phàm đưa tay khoát lên vai của cậu, Trì Tiểu Trì hỏi 061: “Thầy Lục, tên Lâu Tư Phàm này như thế nào.”
061 đơn giản rõ ràng tóm tắt một cách ngắn gọn: “Không xem là con người.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ok.”
061 phản ứng một chút, đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp.
—-Dưới tình huống cần tình báo gấp rút như vậy, Trì Tiểu Trì hoàn toàn tin tưởng phán đoán của anh.
Chớp mắt ngay sau đó, Lâu Tư Phàm liền nhẹ giọng an ủi cậu: “Đừng sợ.”
Trì Tiểu Trì đem cây lau nhà dựa vào bên cạnh tường, khóe mắt liếc nhìn bốn người có vẻ chật vật kia, nói có chừng mực: “Tôi không sợ bọn họ. Anh nên bảo bọn họ đừng sợ thì đúng hơn.”
Dù sao Lâu Tư Phàm hiện tại cũng không phải người có kinh nghiệm xã hội, bị Trì Tiểu Trì làm nghẹn họng, nhất thời có chút lúng túng.
Hạ Trường Sinh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Trì Tiểu Trì có thêm vài phần hứng thú.
Trì Tiểu Trì gật đầu đối với Lâu Tư Phàm và Hạ Trường Sinh rồi lập tức cất bước lướt qua bọn họ, đi tới phòng thay quần áo.
Đông Ca vừa đi, mấy người khác đều ngượng ngùng, lập tức giải tán như chim tan đàn.
Lâu Tư Phàm đi về phía Hạ Trường Sinh, sờ sờ sau ót của mình, cười nói: “Cậu nhóc này thật là kiêu ngạo đến kỳ lạ.”
Sắc mặt của Hạ Trường Sinh rất khó nhìn: “Mình cảm thấy là cậu ấy rất kiên cường. Lúc nhỏ nếu mình có khí phách như vậy thì sẽ không bị khi dễ. Không ngờ rời đi đã mấy năm mà trong trường thể thao vẫn xảy ra tình huống như vậy, chuyên bắt nạt những người nổi bật, kẻ nào cũng cho rằng chính mình lợi cmn hại, nói trắng ra chỉ là một đám ngu xuẩn bắt nạt kẻ yếu.”
Lâu Tư Phàm nói: “Cậu rất quan tâm em ấy à?”
Hạ Trường Sinh liếc anh ta một cái: “Mình thấy là cậu mới quan tâm đó/”
Lâu Tư Phàm cười.
Hạ Trường Sinh: “Cậu thật sự quen biết em ấy à?”
Lâu Tư Phàm: “Thật sự đã từng gặp em ấy. Là một cậu bé rất tốt, chẳng qua rất kiệm lời.”
Hạ Trường Sinh: “Ừm.”
Lâu Tư Phàm cười cười: “Em ấy có thiên phú nhưng lại bướng bỉnh, khiến mình nghĩ đến cậu trước kia.”
Hạ Trường Sinh vung tay: “Được rồi được rồi, biết cậu tốt bụng lương thiện, vậy được chưa.”
Trên đường Trì Tiểu Trì đi về hướng phòng thay quần áo, 061 trong cơ thể cậu vẫn đang chú ý tình hình sau lưng.
Lâu Tư Phàm và Hạ Trường Sinh sóng vai rời đi, vừa cười vừa nói.
Trong mắt của 061 lít nha lít nhít dữ liệu, rà quét Lâu Tư Phàm từ trên xuống dưới một lần.
….Trên thân của người này có vết tích thêm vào số liệu.
Ánh mắt luôn ôn hòa của anh hơi chìm xuống.
…Theo như anh biết, chỉ có Chủ thần có quyền hạn này.
Chủ thần đã nhập thêm dữ liệu gì trên người Lâu Tư Phàm? Tại sao Lâu Tư Phàm lại biểu hiện các đặc điểm tương tự như Lâu Ảnh trong ký ức của Trì Tiểu Trì như vậy?
Vì sao Chủ thần luôn nhằm vào Tiểu Trì?
Chẳng lẽ bởi vì Tiểu Trì quá xuất sắc? Hay là vì nguyên nhân khác?
061 thậm chí hoài nghi nếu như không phải các loại thông tin và ký ức của anh, nguyên chủ và Trì Tiểu Trì đều có đăng ký tại tổng bộ, còn Chủ thần căn bản không có quyền hạn quấy nhiễu, thì có lẽ nó đã trực tiếp giở trò với các thông tin này.
Nhưng mà sự thực đã bày ở trước mắt, anh sẽ không nhìn lầm.
Trong lòng của 061 dâng lên cảm giác nóng nảy ấm ức và khó chịu, đặc biệt là chú ý đến các trị số biến hóa một cách rõ rệt trong thân thể của Trì Tiểu Trì sau khi nghe thấy hai tiếng ‘Lâu ca’ kia.
Chỉ trong chốc lát, anh liền quyết định chủ ý.
…Nếu chủ thần đã thích làm trái quy tắc, như vậy anh là hệ thống của Trì Tiểu Trì cũng không cần thiết tuân thủ quy củ.