Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Trì Tiểu Trì đi thăm Omega phát tình kia ở trong nhà giam.
Cậu ấy đang bọc chăn ngủ say sưa, khuôn mặt sợ hãi kinh hoàng đêm qua đã được thay thế bằng đường nét an tường bình yên, chỉ là khi cậu ấy nằm nghiêng để lộ ra một mảng bầm tím trên gáy, đặc biệt bắt mắt.
Trì Tiểu Trì hỏi Ấn Thiếu Phi: “Vết thương kia là làm sao vậy?”
Ấn Thiếu Phi thẹn thùng, đưa mắt nhìn sáng Triển Nhạn Triều trấn thủ ở cửa nhà giam.
Triển Nhạn Triều chống một thanh kiếm được làm bằng gỗ tử đàn trang trí với dây thép, ngồi ở cánh cửa ra vào duy nhất của nhà giam, một chuỗi lớn chìa khóa của nhà giam được treo lên chuôi kiếm, còn đầu của cậu ấy dựa vào lan can, thỉnh thoảng lại gục lên gục xuống mà ngủ gà ngủ gật.
Ân Thiếu Phi: “Nếu không có Triển phó đoàn thì không có cách nào đưa cậu ấy đến đây…”
Ấn Thiếu Phi quả thực không dám nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn đêm qua.
Đám Alpha đều trở nên điên cuồng, may mà có Triển Nhạn Triều mở đường, Omega kia nhìn thấy một đám Alpha xông tới liền sợ đến mức kêu gào thảm thiết, đánh đá loạn xạ vào lồng ngực của mình, Triển Nhạn Triều thấy thế liền xoay người chặt vào cần cổ cậu ấy cho ngất xỉu, như vậy mới tính là an bình.
“Vậy cần cậu làm cái gì?” Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn Ấn Thiếu Phi, “Cậu so với nồi cơm điện ngoại trừ đều biết thở dốc thì còn có cái gì khác biệt nữa không?”
Nồi cơm điện: “…”
Trì Tiểu Trì hỏi lại: “Ai đem Omega kia vào lều của tôi?”
Hiện tại nồi cơm điện ngay cả thở cũng không dám.
Trì Tiểu Trì đọc ra đáp án từ sự im lặng của Ấn Thiếu Phi: “Cũng đúng lúc, đi vùng phụ cận lĩnh ba mươi quân pháp đi.”
Nói xong Trì Tiểu Trì xoay người đi ra ngoài, Ấn Thiếu Phi ảo não vì nịnh không đúng chỗ lập tức vội vã chạy theo.
Mà tiếng bước chân rời đi của Trì Tiểu Trì rốt cục đánh thức Triển Nhạn Triều.
Nhìn thấy bóng lưng của Quý Tác Sơn, Triển Nhạn Triều lập tức đứng bật dậy, lại đụng đầu vào ống khóa đồng ngay phía trên, đau đến mức cậu ấy xoay vòng vòng, hít hà vài cái cho bớt choáng váng, ngay sau đó liền cầm chìa khóa mang theo tiếng leng keng lách cách mà chạy về phía cửa.
Trì Tiểu Trì nghe thấy tiếng chìa khóa bèn quay đầu lại, vựa vặn đối mặt với Triển Nhạn Triều.
Lúc này Triển Nhạn Triều mới phát hiện mình vật vờ cả một đêm mà đứng trước mặt Quý tướng quân ăn mặc chỉnh tề thì thật sự có chút chật vật, nhưng dù sao cậu ba Triển vẫn là cậu ba Triển, sẽ không quên ước nguyện ban đầu mà mình đã theo đuổi.
“Tôi không động gì vào cậu ấy cả.” Triển Nhạn Triều tự mình giải thích, “Tôi có…có chứng bệnh ưa sạch sẽ.”
Trì Tiểu Trì chỉ lẳng lặng nhìn Triển Nhạn Triều.
Triển Nhạn Triều nói: “Tôi chỉ chọn duy nhất một người, chính là người kia.”
Vì để che giấu lúng túng, cũng vì để tránh nghe được lời từ chối, Triển Nhạn Triều không đầu không đuôi tiếp tục nói: “Omega thật sự yếu ớt như miếng đậu phụ…May mà cậu không biến thành như vậy.”
Triển Nhạn Triều nhìn Quý Tác Sơn đã có xu thế cao hơn mình nửa cái đầu, vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ mà thì thầm: “Cậu như vậy, rất, rất tốt.”
Đang lúc nói chuyện, trị giá hối hận của Triển Nhạn Triều tăng hai điểm.
Không phải bởi vì gì khác mà là thật sự nhận thức được sai lầm và những việc hoang đường mà mình từng làm.
Mà thiếu niên ở trước mắt đã không còn là tiểu Quý, ánh mắt cậu ấy nhìn Triển Nhạn Triều là ánh mắt của Quý tướng quân nhìn Triển phó đoàn, chỉ hơi gật đầu tán thưởng rồi lựa chọn rời đi.
Lòng của Triển Nhạn Triều đau như cắt, nhưng chỉ có thể nắm chuỗi chìa khóa, lẳng lặng đưa mắt nhìn Quý Tác Sơn rời đi.
Cậu ấy nghĩ tới thật lâu trước kia.
Có lẽ là lúc mình mười ba mười bốn tuổi, có một lần bởi vì một nguyên nhân nào đó mà mình đã hoàn toàn lãng quên, tiểu Quý bị mình đánh chừng mười roi.
Lúc đó khí trời ẩm ướt, vết thương của Quý Tác Sơn bị nhiễm trùng, phát sốt cao, nằm trên giường ba ngày ba đêm. Mình canh giữ bên giường cậu ấy, sợ cậu ấy cứ vậy mà rời khỏi mình, vừa khổ sở vừa lặng lẽ thề nguyền sẽ không bao giờ đánh cậu ấy nữa.
Khi Quý Tác Sơn tỉnh lại, cậu ấy mệt đến mức không có sức lực nói chuyện với Triển Nhạn Triều.
Triển Nhạn Triều chen vào trong chăn của Quý Tác Sơn, ôm cậu ấy, cũng không nói gì.
Quý Tác Sơn thấp giọng nói: “Nóng.”
Triển Nhạn Triều càng ôm chặt hơn nữa.
Vết thương do bị roi quất của Quý Tác Sơn trước giờ lành lại rất nhanh, trên người cũng không đau, vì vậy mặc kệ cậu ấy ôm mình.
Quý Tác Sơn nói: “Cậu chủ, ngày nghỉ thăm gia đình của tôi sắp đến rồi. Ốm đau bệnh tật như vậy thì làm sao tôi có thể quay về thăm các em của mình đây.”
Triển Nhạn Triều không chịu nhận sai: “Cậu không chọc tôi nổi giận thì làm sao tôi lại đánh cậu.”
Quý Tác Sơn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Triển Nhạn Triều nằm nhoài trong lồng ngực cậu ấy, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, đôi mắt đen kịt như hai hai vết chấm nhỏ: “Cậu sẽ giận tôi chứ?”
Quý Tác Sơn suy nghĩ một chút, nói một cách khách quan: “Tôi vẫn chưa giận mà.”
Triển Nhạn Triều không buông tha: “Giận một cái cho tôi nhìn xem thử.”
Quý Tác Sơn dở khóc dở cười: “Tôi sẽ không giận…nếu có thì chỉ có thể thất vọng mà thôi.”
Triển Nhạn Triều không cảm thấy hai điều này có gì khác nhau: “Đây không phải là một ý hay sao?”
Quý Tác Sơn tốt tính mà giải thích: “Giận, e rằng còn có thể hòa giải; còn thất vọng, tôi sẽ không nổi giận cũng sẽ không phát cáu, chỉ có thể rời đi, không quay lại nữa.”
Triển Nhạn Triều bĩu môi rồi nhảy dựng lên, căm giận nói: “Cậu dám!”
Quý Tác Sơn không nói mình dám, cũng không nói mình không dám, chỉ nhìn Triển Nhạn Triều, khóe miệng hơi nhếch lên.
Rõ ràng là cùng lứa tuổi nhưng ánh mắt của Quý Tác Sơn lại vô cùng dịu dàng và bao dung.
…Hiện tại Triển Nhạn Triều đã biết rõ hàm nghĩa ánh mắt kia.
Mà Triển Nhạn Triều rốt cục đã làm mất tiểu Quý của trước kia rồi.
Sau khi Trì Tiểu Trì đi được mười mấy bước, 061 nhìn thanh trị giá hối hận màu xanh, nhắc nhở cậu ấy: “Tiểu Trì, đầy rồi.”
Trì Tiểu Trì rất bình tĩnh mà ừ một tiếng.
061 nói: “Cậu không dự định làm chút gì với Triển Nhạn Triều à?”
Trì Tiểu Trì nói: “Con người tự làm ra lựa chọn cho mình. Tôi không phải không cho Dương Bạch Hoa và Lâu Tư Phàm cơ hội.” Nếu một người nguyện ý dừng lại trước bờ vực thì Trì Tiểu Trì không cần thiết ngứa chân mà đạp người ta xuống vách núi.
Quý Tác Sơn có chút mơ hồ: “ ‘Đầy’…là sao?”
Trì Tiểu Trì ra hiệu cho 061 dừng lại thẻ tăng tốc thời gian cấp trung: “Ý là thân thể này có thể thuộc về một mình cậu bất cứ lúc nào.”
Quý Tác Sơn lại trầm mặc.
Trì Tiểu Trì để Quý Tác Sơn tự trầm mặc. Nhưng cậu và 061 đều biết đứa trẻ này dù sao cũng không chịu được biệt ly.
Quả nhiên, Quý Tác Sơn vẫn luôn trầm mặc đến tận lúc dùng bữa trưa thì bắt đầu trỗi dậy.
Cậu ấy nói: “Ngày mai La Thiến sẽ tới.”
Trì Tiểu Trì thay cậu ấy bổ sung: “Là tân nhậm nghiên cứu viên vũ khí của quân bộ – tiểu thư La Thiến.”
Quý Tác Sơn: “Ừm. Cô ấy mặc váy quân trang rất đẹp.”
Mấy ngày trước cô ấy dùng thiết bị nhắn tin gửi đến bức ảnh mình mặc quân trang, bên cạnh còn đứng thành viên của đội chế tạo vũ khí Uông Tiểu Thanh, hai đóa hoa đứng cùng một chỗ khiến người ta nhìn thấy thật mê tít cả mắt.
Trì Tiểu Trì: “Đừng thấy cô ấy mặc váy mà khinh thường, móc ra còn lớn hơn cả anh nữa đấy.”
Quý Tác Sơn đỏ mặt: “Anh Trì, đừng nói con gái người ta như vậy chứ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh nói lớn hơn anh thôi, chứ so với em thì tất nhiên vẫn còn kém một chút.”
Quý Tác Sơn: “…”
Trì Tiểu Trì ưu nhã dùng dao và đĩa cắt miếng thịt bê thành từng miếng rồi đặt vào trong miệng.
Quý Tác Sơn không ngừng cố gắng: “Anh Trì, gặp cô ấy rồi hẳn đi có được không.”
Trì Tiểu Trì nói: “Không cần đâu. Cô ấy là bạn của cậu mà.”
Quý Tác Sơn không chịu từ bỏ: “Cũng là bạn của anh.”
Trì Tiểu Trì cũng không nỡ từ chối, đành đồng ý.
Vào ngày thứ hai của ngày nghỉ lễ, La Thiến và Uông Tiểu Thanh đúng hẹn mà tới.
Mái tóc của cô ấy đã dài ra một chút, tóc ngắn đến tai càng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Cô ấy lôi kéo Uông Tiểu Thanh đi xem cơ giáp một người của Quý Tác Sơn, rồi chạy đến trước mặt Blue, nắm chặt tay của nó: “Blue, mày khỏe không?”
Blue lịch sự đáp: “Tiểu thư La Thiến, chào cô.”
Đứng ở bên cạnh. Quý Tác Sơn ở bên trong thân thể mở miệng: “Anh Trì, La Thiến rất tốt, có đúng không?”
Trì Tiểu Trì gật đầu, đồng thời thầm nghĩ, chẳng lẽ Quý Tác Sơn có tình ý với La Thiến à.
Quý Tác Sơn: “Sau ngày lễ cô ấy sẽ trở về, đến lúc ấy anh có thể rời đi.”
Trì Tiểu Trì không lên tiếng.
Một lát sau cậu cất lên tiếng cười nhẹ: “Cậu nói như vậy làm anh còn tưởng rằng cậu có tình ý với anh ấy chứ.”
Quý Tác Sơn và Trì Tiểu Trì ở chung lâu như vậy, biết rõ tiếng cười này của Trì Tiểu Trì mang hàm nghĩa gì.
“Anh Trì, các anh đừng đi.” Quý Tác Sơn dường như đang lâm vào hoảng loạn, “Em, em có thể chấp nhận hai người dùng chung một thân thể. Các anh đừng đi, có được không?”
Giai đoạn khó khăn nhất là bọn họ cùng mình vượt qua, Quý Tác Sơn không muốn kết thúc mối quan hệ khế ước này, cậu muốn tiếp tục kéo dài đến vĩnh viễn.
Nhưng thái độ của Trì Tiểu Trì rất kiên định: “Anh phải trở về thế giới cũ của mình.”
Quý Tác Sơn cũng biết mình đang làm người ta khó chịu.
Cậu cảm giác mất mát, hàng lông mi rũ xuống, nói: “Em xin lỗi. Anh Trì, nhất định có người ở thế giới của anh đang chờ anh trở lại.”
Trì Tiểu Trì đáp: “Không có.”
Quý Tác Sơn: “Vậy…”
Trì Tiểu Trì nói: “Nhưng anh vẫn phải trở về.”
Sau khi Quý Tác Sơn cúi đầu ủ rũ, 061 lại lặng lẽ nở nụ cười, dường như nghĩ đến chuyện gì đó cao hứng.