Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chủ nhân của số điên thoại Mạc Nhi gọi chính là Lâm Uyên.
“Chị, sao chị không đến buổi lễ?” Lâm Uyên bên kia lo lắng hỏi thăm cô.
“Chị bị bệnh nên ngày mai chị sẽ đến” Mạc Nhi cầm muỗng nghịch chiếc khay trống.
“Chị bị sao thế?”
“Không sao, chỉ cảm thôi” Mạc Nhi mím môi trả lời.
“Vậy không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, chị nhớ uống thuốc nhé, ngày mai gặp lại chị” Lâm Uyên vừa nói xong liền cúp máy, không để cô đáp vài câu.
Mạc Nhi bĩu môi nhìn điện thoại, sau đó uể oải bưng khay cơm đi ra ngoài. Vương Triệu Thần đang bước vào phòng thấy Mạc Nhi bưng khay cơm ra ngoài, tay cầm ly sữa nóng đưa cho cô, còn mình cầm khay cơm dứt khoát đi ra ngoài.
Cô quay lại phòng ngủ, vừa đi vừa uống sữa lại gần giường. Ly sữa chưa uống hết đã đặt lên bàn để đèn ngủ, nằm uể oải chán nản trên giường. Mặt vùi sâu vào chiếc gối thơm, không biết đã bao lâu rồi cô mới ngẩng lên liền nghe tiếng nói trầm ấm quen thuộc của Vương Triệu Thần.
“Còn mệt không?” Trên người anh không còn gì để che ngoài chiếc khăn quấn ngang eo, điều này khiến Mạc Nhi giật sững người.
“Anh sao lại mặc như thế này?”
“Lại đây, tóc còn ướt, nằm sẽ bị nhức đầu” Vương Triệu Thần đang điều chỉnh lại máy sấy tóc xoay sang gọi cô lại gần.
“Sấy làm gì? Lát cũng tự động khô thôi” Mạc Nhi lắc đầu mắt nhắm mắt mở nói.
“Em lại đây, ngoan ngoãn một chút là chết sao?” Vương Triệu Thần nhẫn nại nói với cô.
Mạc Nhi bĩu môi, đứng dậy đi lại gần anh “Anh giống ông già hay cằn nhằn lắm biết không?” Mạc Nhi tháo cây kẹp tóc, mùi dầu gọi nam tính của anh thơm phảng phất bay thoảng khắp phòng.
“Nếu tôi là ông già thì tôi cũng không muốn có đứa cháu bướng bỉnh như em” Anh mỉm cười.
Đợi khi tóc cô đã khô, anh mới dừng tay lại. Mái tóc khô ráo buông thõng phía sau lưng, bước chân khó khăn tiếp tục quay về giường ngủ nằm yên ở trên đó.
Vài phút sau, ngay tại thắt lưng cô cảm nhận được một bàn tay ôm chằm lấy, mắt đang nhắm chặt liền mở to lên.
“Anh làm gì vậy?” Mạc Nhi tay chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra xa một chút.
“Mạc Mạc” Anh thầm gọi tên cô, trong lòng khao khát được nhìn lại dáng vẻ mê người của cô, hôm qua dù là lần đầu tiên của cô, nhưng cô đã rất nhiệt tình mời gọi anh xâm phạm, mà anh cũng đắm chìm vào cô từ khi nào chẳng biết.
Cô là yêu tinh, ít ra anh cho là vậy. Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, giúp cô từ một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
Có trời đất chứng giám, anh ghét phụ nữ vẫn còn trong sạch thế nào. Bởi vì trước giờ anh đều cho họ là những người phiền phức, lấy đi lần đầu của họ rồi lại quấy rối nũng nịu dọa dẫm. Nhưng với Dương Mạc Nhi thì khác, anh trân trọng cô, anh không chán ghét mà thay vào đó là hạnh phúc.
Anh đã cố gắng hết cả đêm qua kiềm nén con quái thú của mình, đó là lần đầu của cô, anh biết cô rất đau, nhưng anh lại không thể kiềm chế.
“Anh đừng cử động” Mạc Nhi phát hiện ra một điều, anh mà cử động thì trong người anh sẽ có những phản ứng kỳ lạ, giả dụ như hiện tại cả cơ thể anh đang rất nóng, mà hai bên đùi cô lại cảm nhận được con quái thú ẩn sâu lớp vải mỏng đang dần dần thức tỉnh.
“Mạc Mạc, tôi muốn em” Vương Triệu Thần không thể kiềm nén được một cảnh xuân ẩn hiện dưới lớp áo mỏng là một cơ thể tuyệt đẹp của người phụ nữ nằm dưới thân anh.
Tay anh len lỏi vào váy ngủ của cô, thuần thục cởi bỏ nó quăng xuống sàn nhà. Nụ hôn anh mang lại khiến cô rơi vào triền miên, tham lam muốn anh đừng tách rời.
“Đừng” Mạc Nhi dứt khoát đẩy anh ra, cô cũng không muốn cả hai người phải đi vào sai lầm nữa, mặc dù cô biết bản thân mình cũng bị anh hấp dẫn đến bao nhiêu, nhưng cô không thể đi làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm tốt đẹp của anh và chị ta.
Động tác của anh cũng dừng lại, ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt tò mò.
“Chúng ta không thể như thế này được, đêm qua... đêm qua là ngoài ý muốn, hiện tại cả hai chúng ta đều tỉnh táo, không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa, đêm qua là quá sai lầm rồi”
Vương Triệu Thần nhìn cô, ánh mắt có vẻ không vui liền nheo lại, anh nhìn cô một lúc, tay ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.
“Mạc Mạc, em biết rõ, đêm qua không phải là ngoài ý muốn”
Mạc Nhi lắc đầu từ chối giọng nói có phần mệt mỏi “Là ngoài ý muốn”
“Trai lớn chưa vợ, gái lớn chưa chồng, chuyện trên giường giữa tôi và em là hoàn toàn có thể”
“Nhưng anh có Khải Hoàn rồi, anh không thể ra bên ngoài có người phụ nữ khác” Mạc Nhi nhăn mặt.
“Mạc Mạc, rõ ràng cô ấy không phải là vợ anh, em cũng không phải vợ của ai cả, chúng ta thế này...”
“Anh đừng nói nữa” Mạc Nhi bịt chặt tai lại không cho anh nói tiếp cũng như không muốn nghe anh giải thích.
“Mạc Mạc” Vương Triệu Thần khẽ thở dài gọi tên cô, gỡ tay cô đang bịt chặt tai, có chút luyến tuyến nhìn cô “Nếu cứ lỡ như cô ấy đúng thi chúng ta hoàn toàn có thể, đúng không?”
“Đêm qua anh cũng nói như thế hôm nay cũng vậy, rốt cuộc là anh đang nói cái gì?” Mạc Nhi nhăn mặt hỏi anh, trong lòng không khỏi lo lắng với những gì anh nói với cô.
“Không có gì” Vương Triệu Thần ngồi dậy khiến cơ thể cô mất đi trọng lượng nặng, hay nói rõ một chút là cô mất đi hơi thở quen thuộc.
“Em nghỉ đi, tôi đi làm việc”
Chẳng biết ma xui quỉ nhập gì vào cô mà lại níu tay anh, giọng nhỏ xíu ngượng ngùng nói với anh “Anh đừng đi”
Vương Triệu Thần đứng yên tại chỗ, không quay đầu nhìn cô, cổ tay anh đã bị cô nắm chặt đến mức không thể gỡ ra. Hồi sau, anh quay lại nhìn cô, giọng thở dài.
“Em ngủ đi, còn lấy sức ngày mai đi buổi lễ nữa”
“Ừm, vậy anh đi đi” Đến phút cuối cùng, cô vẫn chọn buông lơi tay anh ra, để cho anh đi làm việc của mình.
Nhặt lại đầm ngủ, Mạc Nhi mặc lên người gọn gàng, một giây sau đã yên lặng thở từng nhịp thở đều đặn rồi chìm vào giấc ngủ.
Một buổi trưa nắng gắt, ánh mặt trời kéo lê bóng chiếu thẳng qua khung cửa sổ, soi rõ bóng hình của người con gái đang ngủ không ngon giấc.
Mạc Nhi khó khăn trong giấc mơ của mình. Một bên lại có tiếng súng nổ lớn, một bên là cảnh tượng ba mẹ cô chìm vào đám cháy lớn. Trong vô thức cô chỉ có thể nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của Vương Triệu Thần, anh gọi tên cô, gọi cô là Mạc Mạc.
Khi cô quay lại muốn nhìn anh, điều cô thấy chính là một xác chết thối rửa nằm trên bàn, sau đó là một biển nước đen che đậy mắt cô. Tiếng súng nổ lớn lúc gần lúc xa, bé gái chạy ra khỏi khu vực không bóng người, chưa kịp thở nhẹ nhõm, vụ án xe đâm lại xảy ra, bé gái hấp hối nằm dưới mặt đường nhìn lên trời, máu lê lang chảy xuống mặt đường, trên gương mặt bé gái nở rộng nụ cười, trước mắt đen mịt.
Vương Triệu Thần lo lắng ngồi trên giường nhìn khắp người cô đổ mồ hôi ướt đẫm “Mạc Mạc”
Mạc Nhi nghe tiếng anh gọi mình, con ngươi đằng sau lớp mắt nhắm động đậy, dịch chuyển hết bên này sang bên khác.
Cuối cùng đôi mắt to mở bừng lên, kèm theo là tiếng hét sợ hãi của Mạc Nhi. Nhịp thở gấp gáp, cô khó khăn hít từng ngụm không khí.
“Mạc Mạc, không sao rồi” Mạc Nhi ngồi bật dậy ôm Vương Triệu Thần vào lòng, hơi thở nóng ấm khó nhọc của cô phả vào tai anh.
Vương Triệu Thần xót xa nhìn cô, thân hình bé nhỏ ôm chặt lấy anh không rời. Đây là lần thứ hai cô giật mình tỉnh giấc khỏi ác mộng, cũng là lần thứ hai anh thấy cô như đứa trẻ bị thất lạc. Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, cho dù lúc này cô có bướng bỉnh từ chối.
“Mạc Mạc, em mơ thấy gì?” Anh cố sức hỏi thăm.
“Là giấc mơ đó” Mạc Nhi ngồi lại đàng hoàng trên giường, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.
“Giấc mơ nào?” Anh vuốt tóc đã bị ướt mồ hôi cho cô.
Mạc Nhi dường như không muốn cho anh biết, liền lắc đầu thay câu trả lời. Vương Triệu Thần đứng dậy ra ngoài, Mạc Nhi cứ ngỡ anh đi làm tiếp công việc bỏ lại mình cô ở đây, suy nghĩ đó chưa đầy ba phút đã bị cô đẩy lùi, anh trở vào phòng trên tay còn cầm một ly sữa.
“Uống chút sữa đi”
Tận tình chăm sóc cô như vậy, Vương Triệu Thần cảm thấy rất thoải mái, nhưng ngược lại anh, chính là một Mạc Nhi khó chịu. Hà cớ gì anh phải quan tâm chăm sóc cô đến vậy? Cô cũng lớn rồi, đừng lúc nào hở một chút là giận dữ sau đó lật lọng quay sang dịu dàng.
Mạc Nhi vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh uống hết ly sữa, mặc dù trong lòng có chút không thích. Ngồi nhìn anh loay hoay hết chỗ này sang chỗ khác, đến khi anh từ phòng tắm bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn ướt giúp cô lau mặt, cô mới thốt lên một câu mà cả bản thân cũng không biết vì sao.
Chiếc đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn đường nét trêngương mặt anh “Vương Triệu Thần, thì ra anh rất đẹp trai”
Có chút khựng lại với động tác của mình, Vương Triệu Thần ngước lên nhìn cô, đôi mày cũng đã nhướng lên phần nào “Em đừng nghịch nữa”
Nghĩ ra điều gì đó, ngập ngừng hồi lâu Mạc Nhi hít thở sâu vào khoang mũi mới nói với anh “Vương Triệu Thần, có một vấn đề tôi rất muốn anh trả lời”
“Tôi nghe đây”
“Vì sao anh lại muốn tôi đến Shine làm việc?” Đúng vậy, vấn đề này cô nghĩ mãi cũng chẳng ra, cuối cùng là vì điều gì?
“Chỉ sợ khi em nghe rồi lập tức xách hành lý ký đơn xin nghỉ việc mất” Vương Triệu Thần như đùa như thật.
“Vậy chẳng lẽ...” Mạc Nhi suy nghĩ một hồi, cũng không chắc với suy nghĩ của mình, cố gắng tìm c “Chẳng lẽ là có liên quan đến nhà họ Dương?”
“Mạc Mạc, đúng là em không đi làm bác sỹ tâm lý thì rất oan uổng” Vương Triệu Thần không nói đúng hay sai, chỉ nói một câu như vậy nhưng với Mạc Nhi cô rất hiểu rõ câu trả lời của anh.
“Vương Triệu Thần, chỉ vì lí do này anh ép tôi vào tập đoàn?” Mạc Nhi nhướng mày nhìn anh.
Tay đã được anh lau xong, Vương Triệu Thần đứng dậy, đôi mắt như chim ưng nhìn vào cô, giọng nói nghiêm nghị rõ rệt.
“Đó là việc giữa em và chủ tịch Dương, còn việc tôi muốn em đến làm việc cho Shine chính là vì em là một trong những sự lựa chọn tốt nhất” Dứt lời, anh đi thẳng vào nhà vệ sinh giặt khăn, để cô một mình ngồi trên giường khó chịu nhìn theo bóng dáng anh.