Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Trĩ Tử có chút hốt hoảng.
Cô nhớ lại một chuyện cũ.
Năm hai đại học tuyết rơi ngập phố, cô đi tham gia buổi họp lớp, lúc về đã là rất khuya, Cận Dư Sinh đến đón, nắm tay cô đi trên nền tuyết.
Cô uống chút rượu, hơi mơ màng, lải nhải lê thê, không biết vì sao lại nói tới chuyện mấy cặp đôi trong lớp.
“Lớp trưởng lớp em hình như uống nhiều rồi, lải nhải còn ghê hơn cả em, kêu chúng ta chia tay được thì dứt khoát chia tay, dù sao cũng chẳng đi được tới cuối...”
“Nói bậy, thầy giáo cấp ba cũng nói vậy với em, giờ thì sao? Bây giờ chẳng phải chúng ta vẫn tốt đẹp sao...”
“Mấy người đó đúng là không ăn nho thì bảo nho chua, bọn họ ghen tỵ với em...”
...
Cận Dư Sinh cho rằng cô nói rất đúng, nhưng cô không đeo găng, tay rất lạnh, tất cả sự chú ý của anh đều tập trung trên tay cô.
Anh cầm tay cô, giấu vào túi mình, còn phân tâm đỡ cô, lo cô vấp ngã.
Cho nên anh không đáp lời, kiên nhẫn nghe cô nói.
Nhưng không nhận được lời đáp, Thẩm Trĩ Tử bắt đầu chột dạ.
Giữa trời tuyết rơi đầy, cô đỏ mặt, ngẩng đầu kéo hắn lại: “Sao anh lại bơ em?Anh cũng cảm thấy lớp trưởng nói đúng sao?”
Đèn đường vàng nhạt, hoa tuyết bay bay trong ánh sáng ấm áp.
Đôi mắt cô thật sự rất sáng, sau khi uống rượu, tựa như được nước gột rửa, như hàn tinh phía chân trời.
Vì thế Cận Dư Sinh ngừng bước, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
“Không.” Anh nói, “Cậu ta nói bậy, em nói đúng.”
“Em cũng thấy em nói đúng.” Thẩm Trĩ Tử tức khắc cười rạng rỡ, “Ai mà chưa từng mấy lần ảo tưởng về đối tượng kết hôn, có thể đi tới cuối cùng hay không, đó là chuyện khác.”
Con phố dài vắng vẻ, trận tuyết lông ngỗng cách ly thế giới ra bên ngoài, trên đường người qua lại vội vã, không ai để ý hai người.
Bầu không khí này quá thích hợp để tỏ tình, hầu kết Cận Dư Sinh khẽ động, anh cố tình thấp giọng bảo: “Anh chưa từng ảo tưởng.”
“Anh vẫn luôn nghĩ rằng, mình cả đời cũng sẽ không có cơ hội kết hôn.” Anh ngập ngừng, lại khẽ nói, “... Trước khi em nói, thích anh.”
Lời này quá vòng vo, cũng quá khúc chiết.
Thẩm Trĩ Tử choáng váng mơ màng, nghe không hiểu lắm.
Vì thế cô hiểu lầm ý anh: “Vì sao? Anh sợ kết hôn hả?”
“Ừ.” Bất ngờ là, anh thế nhưng lại gật đầu.
Chỉ có điều tiếng đáp lại rất khẽ, gật xong rồi thôi, không có nhiều lời.
Cô hơi ngây ngẩn, hoa tuyết bay phấp phới, rơi trên cổ Thẩm Trĩ Tử, chậm rãi tan ra.
Hơi lạnh đó kéo dài tới mấy năm sau, hiện tại, cô trang nhật ký bị xé rách kia, mới chậm rãi ý thức được——
Cận Dư Sinh vẫn luôn tồn tại một loại cố chấp gần như bệnh thái, đối với ‘quan hệ ràng buộc’.
Trong suốt mười mấy năm thơ ấu cùng thanh xuân của anh, quan hệ thân thiết đến cuối cùng sẽ là thương tổn cùng trốn tránh, anh giao phó chân tâm, trung thành tuyệt đối, nhưng chưa từng đổi lại sự quan tâm yêu thương cùng chăm sóc.
Điều này khiến anh, trong cuộc chiến lâu dài ngày qua tháng lại với gia đình, dần mất đi tự tin.
Anh tin tương lai có thể sẽ có người khiến mình yêu đến khắc cốt ghi tâm, đáng để anh giao phó lòng trung thành cùng tín nhiệm tuyệt đối, tác động tới mỗi một tấc cảm xúc, trở thành một bộ phận trên tinh thần anh.
Nhưng anh cũng không tin, người đó sẽ dùng cùng một loại tình cảm, tặng lại cho mình.
Cho nên anh vừa khát cầu, lại vừa muốn trốn chạy.
Khát cầu có được cảm giác an toàn, nhưng lại sợ mình vì một người khác mà hoàn toàn mất đi khống chế.
Thẩm Trĩ Tử đã ý thức được điều này từ rất sớm.
Cho nên trước giờ cô chưa từng hứa hẹn với anh điều gì, vì lời một khi đã nói ra, có liều cái mạng già cũng phải làm được. Bởi vì cô biết, anh sẽ coi mọi lời cô nói là thật, cho dù có ấu trĩ đến thế nào, cho dù có khó hiểu ra sao.
Anh không thể lừa gạt.
Nhưng...
Thẩm Trĩ Tử tâm tình phức tạp nhìn trang giấy trong tay, kí ức ùa về, rốt cuộc cũng nhớ lại buổi tối hôm sinh nhật 22 tuổi của Cận Dư Sinh, cô đã nói gì với anh.
Hôm đó cô uống say khướt lướt, anh dìu cô về nhà, cô lảo đảo một cái, kéo anh ngã trước bậc thềm.
Anh có chút bất đắc dĩ, ôm cô lên. Cô lại vòng lấy cổ anh, ghé vào tai anh, vui vẻ cười cười khẽ hỏi anh.
——Em gả cho anh có được không?
——Cận Dư Sinh, em rất muốn gả cho anh.
——Ngày mai anh tới rước em đi, có được không?
***
Ánh mặt trời giữa trưa đổ ập xuống.
Thành phố B lúc nào cũng ách tắc, Cận Dư Sinh nhìn hàng dài trước mặt, trong lòng có chút phiền muộn.
Trong thời gian rảnh rỗi chờ đèn đỏ, anh lấy di động ra cúi đầu xem weibo.
Nửa giờ trước, boss lớn của giải trí JC đã đăng một giám định âm tần, nội dung rất đứng đắn, nhưng ngữ khí của cậu ta thì rất tiện, im lặng cười nhạo cô gái nick Đại V nào đó, ngay cả nội dung không phân rõ thật giả cũng lôi ra đâm chọt mù quáng, đúng là đã thu được không ít lưu lượng.
Anh nhớ người này.
Hồi cấp ba, người này từng tặng Thẩm Trĩ Tử một con chó.
Ánh mắt Cận Dư Sinh thoáng trầm lại, trận cãi vã trong khu bình luận so với hồi sáng càng đặc sắc hơn, các em gái chia thành mấy phe phái ranh giới rõ ràng, tranh cãi ồn ào không dứt.
Giang Liên Khuyết giống như cố ý, giọng điệu gợi đòn của cậu ta đã cuốn đi phần lớn sự chú ý, để độ hot của Thẩm Trĩ Tử hạ xuống một chút.
Một đám ngu ngốc.
Cận Dư Sinh nhấc tay tháo lỏng cà vạt, trong lòng vẫn rất phiền muộn.
Khó khăn lắm mới mở đường máu từ dòng xe cộ về tới chung cư.
Anh đẩy cửa nhà, điều hòa mát lạnh ập vào mặt, Thẩm Trĩ Tử như con hồ ly lanh lợi, ngay giây phút hai mắt chạm nhau, mắt cô sáng rỡ: “Anh về rồi!”
Giống như vẫn luôn đợi anh trở về.
Mây mù trong lòng tức khắc tan biến sạch sẽ.
Cô giúp anh cầm đồ, Cận Dư Sinh thuận đà xoa đầu cô, thay giày, đi vào phòng bếp.
Thẩm Trĩ Tử theo sau, một bước không rời: “Em muốn nấu cho anh lắm, chỉ tiếc là em không biết.”
Nhìn thức ăn trên thớt, anh thoáng sửng sốt, nghe cô đắc ý nói: “Cho nên em đã rửa sạch thái sẵn hết mọi thứ rồi, mau khen em đi.”
Đôi mắt long lanh tràn đầy chờ mong, như nai con vô tội.
Anh vuốt v e cằm cô mấy cái, trong giọng nói gợn lên ý cười: “Khen em.”
“Anh chẳng có chút thành ý gì hết.” Cô ghét bỏ.
“Như thế nào mới là có thành ý?”
“Để em nghĩ... hôm nay em thấy một trò chơi.” Thẩm Trĩ Tử suy nghĩ một lát, hai mắt chợt sáng lên, “Tay em chỉ bên kia, người nhỏ trong hình sẽ quay theo hướng em chỉ. Chi bằng, chúng ta chơi bản người thật đi.”
Cận Dư Sinh có chút bất đắc dĩ: “... Nghe hơi ngốc.”
Y như não tàn.
“Thế anh có chơi không?”
“... Chơi.”
Anh ngồi xuống, như một con chó lớn, đầu di chuyển theo hướng cô chỉ.
Thẩm Trĩ Tử mừng như điên, trái trái phải phải mãi không dứt, anh phản ứng rất nhanh, chơi không biết mệt.
Động tác cuối cùng, cô đột ngột thay đổi, ngón tay chuyển hướng chỉ vào chính mình.
Cận Dư Sinh không chút do dự, ngiêng người qua.
Nụ hôn rơi trên môi cô.
***
V3 vãn đáng yêu làm nũng trêu chọc cả dãy chuyện đều làm xong, Thẩm Trĩ Tử cuối cùng cũng có thể vừa ăn cơm, vừa cùng Cận Dư Sinh bàn chính sự.
“Giang Liên Khuyết chuyên xử lý mấy vụ này, cho nên em mới nhờ cậu ta giúp đỡ. Anh nhất định không được nghĩ nhiều, em với cậu ta thật sự chỉ có quan hệ tặng chó cho nhau thôi.” Cô giải thích, “Em sợ anh không bình tĩnh được, trèo qua đường mạng, đi ngắt đầu đám anh hùng bàn phím kia. Bọn họ chỉ được cái người đông, bao nhiêu đầu người như vậy, anh ngắt mệt lắm đó.”
Cận Dư Sinh cười như có như không.
Cô vẫn rất nghiêm túc: “Anh mà mệt, em sẽ đau lòng.”
“Không ngắt.” Cận Dư Sinh bóc cho cô hai con tôm, “Ăn cơm.”
Thẩm Trĩ Tử ‘ừm’ một tiếng.
Lúc sau.
“Giải quyết xong mấy chuyện này, chúng ta đi xin bùa bình an đi.”
“Được.”
Anh đồng ý rất nhanh.
Thẩm Trĩ Tử cực kỳ cảnh giác: “Có phải anh không tin cái này không?”
“Không có.” Anh mím môi, “Trước kia, anh cũng từng lên chùa xin quẻ.”
Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Cha mẹ qua đời, dường như đã là chuyện xảy ra ở kiếp trước.
“Có linh không?”
Anh sững lại chốc lát, mới nhàn nhạt đáp: “Thanh niên cộng sản không tin thần.”
“...” Được rồi, cô biết rồi, tám phần là không linh.
“Coi như giữ làm kỉ niệm à.”
Không biết hai từ nào chọc phải hắn, bàn tay Cận Dư Sinh thoáng sững lại, rũ mi mắt, không nói gì.
Anh không có thời gian ngủ trưa, vì cố gắng về nhà nấu cơm cho cô nên mới phải về vội. Cơm nước vừa xong anh đã lập tức phải đi luôn.
Thẩm Trĩ Tử xoa xoa anh: “Qua mấy ngày nữa, em sẽ đi làm cùng anh.”
“Công việc của anh rất rườm rà, cũng rất chán.” Anh uyển chuyển đáp, “Có điều mấy ngày nữa trường cuộn được trưng bày, anh sẽ gọi em tới xem.”
Thẩm Trĩ Tử đồng ý, mỉm cười chào tạm biệt anh đi.
Trở về phòng, cầm di động lên, trên hot search vẫn đang cãi nhau tưng bừng.
... Đúng là náo nhiệt, tràn đầy tinh lực.
Cô cảm thán từ tận đáy lòng.
Buổi sáng khi cô vừa lên hot search, bộ phận quan hệ xã hội của công ty MK đã gọi cho cô, hỏi cô có ý kiến gì không, nếu không có, vậy sẽ để bộ phận truyền thông của công ty dàn xếp.
Cô từ chối, sau đó liên lạc với Giang Liên Khuyết.
Chuyện này vốn không liên quan tới MK, thậm chí cũng chẳng liên quan tới cô.
Cô chỉ cung cấp một cái hot spot, một đầu gió.
Nhưng nhìn tình hình hiện giờ...
Giang Liên Khuyết trong một chốc một lát cũng không thể làm cho chuyện này hoàn toàn mai danh ẩn tích.
Cô gọi điện, giọng lười biếng: “Giang tổng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, giúp tớ mở một buổi livestream được không?”
“Làm gì?”
“Phổ cập nghĩa vụ giáo dục. Tam quan của học sinh tiểu học cũng là thị trường rộng lớn, giờ lại bị blogger công chiếm hết rồi, cậu không cảm thấy lỡ mất cơ hội kinh doanh sao?”
“...”
Cúp điện thoại, Thẩm Trĩ Tử ngây người, một lúc sau lại liên lạc với Châu Hữu Hằng và Hà Kiến Nguyệt, nhờ hai người họ gửi một món đồ qua.
Nhiều việc thật.
Cô nghĩ.
Có điều không sao, làm từng cái một.
“Những cái khác ta đều có thể cho con, nhưng ‘cái kia’ đã bị con làm hỏng mất rồi, ta phải tìm người sửa lại đã.” Hà Kiến Nguyệt hơi khó xử, “Con có thể chờ vài ngày nữa không.”
“Không sao ạ.” Thẩm Trĩ Tử tính thời gian, “Không vội, khi nào sửa xong thì dì gửi cho con là được.”
“Bao nhiêu năm rồi.” Hà Kiến Nguyệt cười, “Sao tự dưng con lại nhớ đến ‘nó’?”
Ánh mặt trời ngoài phòng nóng rực, rèm cửa lay động.
Thẩm Trĩ Tử suy nghĩ một lát, khóe môi vô thức cong lên: “Bởi vì, con gặp người con muốn cầu hôn rồi.”